[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 37: Phế Thái Tử Điên Bị Giam Cầm (11)



Edit by: Thú nhỏ

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bệnh đậu mùa ập đến khiến Triệu Triệt và tất cả mọi người trong Nam Cung đều ngã xuống.

Không chỉ có Nam Cung mà cả hoàng cung đều đột nhiên bộc phát bệnh đậu mùa, không ít cung nhân của nhóm quý nhân lần lượt bị lây bệnh, Gia Hòa Đế vừa thấy cục diện không ổn đã chạy đến sơn trang nghỉ mát lánh nạn, đem tất cả sự vụ giao cho triều thần xử lý.

Còn nơi hẻo lánh như Nam Cung này, căn bản sẽ không có người đến, sau khi xảy ra chuyện này thì càng không có ai dám đến nữa.

Nam Cung, hoàn toàn trở thành một nơi biệt lập, chỉ có một mình Vân Thanh Thanh còn dám đến đây.

Hôm nay, Vân Thanh Thanh đang ở trong phòng bếp sắc thuốc thì tiểu hệ thống bỗng nhiên phát ra cảnh báo: “Ký chủ, nếu còn tùy ý để bệnh đậu mùa tiếp tục khuếch tán, nhiệm vụ của cô có thể sẽ không thể hoàn thành!”

Virus bệnh đậu mùa có thể gây chết nhiều người như hỏa hoạn, vốn dĩ mục tiêu nhiệm vụ của Vân Thanh Thanh là ngăn cản Triệu Triệt phóng hỏa, nhưng hiện tại tình tiết truyện bị sụp đổ, virus đậu mùa không hiểu sao lây lan, hiện tại chỉ cần phát sinh sự kiện lớn gây chết người trên diện rộng thì chẳng khác nào phá hủy an bình của thế giới, nhiệm vụ của Vân Thanh Thanh sẽ thất bại.

Vân Thanh Thanh vốn đang rất tức giận vì Triệu Triệt bị bệnh, hiện giờ nghe thấy nhiệm vụ có thể bởi vì bệnh đậu mùa mà không thể hoàn thành, cô ném con dao làm bếp lên thớt, thở phì phì nói: “Thế giới các ngươi thiết lập có vấn đề! Biết rõ bệnh đậu mùa sẽ gây ra chết người hàng loạt, vì sao còn muốn đưa virus không có thuốc chữa trị ấy vào thế giới này?!”

Tiểu hệ thống cắt ngang lời oán giận của cô, nói: “Cũng không phải ta đưa nó vào. . . . . .”

Vân Thanh Thanh căm giận, bất bình nói tiếp: “Đầu tiên là kêu ta cứu nhân vật phản diện, hiện tại lại biến thành trị bệnh cứu người, ta là thầy thuốc sao? Cho dù ta là thầy thuốc, các ngươi trước tiên cũng phải đưa thuốc và vắc-xin phòng bệnh cho ta!”

Tiểu hệ thống mở miệng nói: “Haizz, ta vội vàng tới đưa thuốc và vắc-xin phòng bệnh cho cô đây, còn nóng hổi, chủ hệ thống mới vừa phát xuống!”

“Chủ hệ thống các ngươi cả ngày bỏ bê chính sự, suốt ngày chỉ nghĩ đến làm thế nào để hại nhiệm vụ giả, nhiệm vụ mà không thể hoàn thành, hắn sẽ không thể tự kiểm điểm lại chính mình. . . . . .” Vân Thanh Thanh vừa nói, đột nhiên khựng lại, “Đưa thuốc và vắc-xin phòng bệnh gì cho ta?”

“Tăng cường sức chống cự và thuốc giảm nhiệt, còn có thuốc mỡ loại bỏ vết sẹo nữa nha.” Tiểu hệ thống lấy một đống bình thuốc ở trong không gian hệ thống ra cho cô xem, “Hì hì, ở đây còn có một phần vắc-xin phòng bệnh đậu mùa.”

Vân Thanh Thanh mím môi, không nói gì hết, cất hết thuốc đi.

So sánh với tiểu hệ thống ngốc nghếch, thủ đoạn của chủ hệ thống cao siêu, biết người cô để ý tới chính là Triệu Triệt cho nên trước tiên đưa cho cô thuốc trị liệu cho Triệu Triệt, lại để cô lan rộng vắc-xin phòng bệnh đậu mùa.

Sau khi Vân Thanh Thanh sắc thuốc xong, cô đem thuốc vào trong tẩm điện.

Hiện giờ, màn che trong Nam Cung đều bị cô dẹp đi, trong góc phòng đốt huân hương tiêu độc, mùi thuốc nồng nặc bay khắp nơi.

Tẩm cung của Triệu Triệt cũng nhân tiện bị cô thu thập một lần, tất cả đồ vật trang trí đều được cô lấy ra bày biện lại, bình hoa trên bàn còn được cô cắm thêm hoa tươi vào, có thể nói, tẩm điện của Triệu Triệt hiện tại so với trước khi hắn bị phế còn có hơi người ở hơn.

Lúc này, Triệu Triệt đang nằm trên giường chợp mắt, Vân Thanh Thanh mới vừa vào cửa, hắn vội vàng giơ tay kéo màn xuống, sau đó cuốn chăn lên người, đưa lưng về phía cô nói: “Thuốc đặt ở đằng kia là được rồi, ta tự mình uống. . . . . . Khụ.”

Mặc dù Vân Thanh Thanh đã chứng minh cho hắn thấy cô sẽ không bị lây bệnh nhưng Triệu Triệt vẫn tránh cô, hiện tại chỉ cần cô tới gần hắn, hắn sẽ liều mạng đuổi cô đi, nếu không phải hắn không nỡ lấy chân đá, Vân Thanh Thanh phỏng chừng sớm bị hắn đá ra khỏi Nam Cung rồi.

Vân Thanh Thanh cầm chén thuốc đặt trên bàn, ngồi lên giường, đưa tay vào màn bắt lấy hắn, thúc giục nói: “Mau ngồi dậy uống thuốc, sức ta không lớn, ngài bắt ta phải ôm ngài dậy sao?”

“Ừm.” Triệu Triệt bất đắc dĩ bị buộc phải đỡ lấy tay cô, lắc lư ngồi dậy.

Kể từ khi biết được là bệnh đậu mùa, Triệu Triệt bắt đầu xuất hiện các phản ứng của bệnh, đầu tiên là ho khan, sau đó là sốt cao, mấy ngày nay lại bắt đầu nôn mửa, Vân Thanh Thanh từ ngoài màn nhìn hắn, người đã gầy đi một vòng, nói chuyện cũng không có khí lực, hoàn toàn không thấy bộ dạng sói điên cắn cô năm đó.

Vân Thanh Thanh nhét một cái đệm sau lưng hắn, giơ tay định vén màn lên, nhưng lại bị Triệu Triệt nắm lấy tay áo, trầm giọng nói: “Đừng kéo lên.”

“Vì sao?” Vân Thanh Thanh nghi hoặc nhìn bóng người mờ ảo trong màn trướng, khuôn mặt khuất sau màn trướng nặng nề khiến người ta nhìn không rõ.

Thật ra, Vân Thanh Thanh đã lâu không nhìn thấy hắn, mỗi lần cô lại đây, Triệu Triệt nếu không phải chui vào trong chăn thì chính là quay lưng lại với cô, không thì luôn tỏ ra không muốn nhìn thấy cô.

Vân Thanh Thanh đã sớm giải thích với hắn, cô mặc nhuyễn vị giáp của hệ thống, sẽ không bị virus lây bệnh, để cô nhìn hắn quan trọng hơn.

Vân Thanh Thanh không nghe thấy hắn trả lời mình, lại muốn vén màn lên, Triệu Triệt gắt gao níu màn, ngang bướng thủ hộ ba tấc đất của mình, không cho phép cô lại tiếp tục vén lên.

“Haizz.” Vân Thanh Thanh thở dài, không vén màn lên nữa.

Triệu Triệt nhìn chằm chằm ngoài màn, nhìn bóng dáng nàng mơ mơ hồ hồ, trong lòng đã sớm muốn bay ra ngoài.

So với Vân Thanh Thanh, hắn mới người muốn xốc màn lên hơn, từ sau khi hắn mắc bệnh, hắn đã lâu rồi không nhìn thấy nàng .

Rõ ràng là nàng ở nay trước mắt hắn, nhưng nỗi nhớ nàng càng ngày càng nặng, thế nhưng hắn phải khắc chế chính mình không được thấy nàng.

“Bộ dạng hiện giờ của ta rất xấu!” Triệu Triệt cắn môi, lạnh giọng đáp.

Từ mấy ngày gần đây, hắn đã phát hiện trên cổ mình nổi lên những mẩn đỏ dày đặc, những mẩn đỏ này còn có xu thế lan ra, hắn căn bản không dám soi gương nữa, hắn sợ nếu còn tiếp tục như thế hắn sẽ biến thành một con quái vật xấu xí.

Tuy rằng nam nhân không cần để ý dung mạo của chính mình như vậy, nhưng hắn sợ nàng sẽ để ý, sợ nàng sẽ chán ghét bộ dạng của hắn.

“Hóa ra ngài sợ chính mình xấu à?” Vân Thanh Thanh nhịn không được cười.

Cô biết mắc bệnh đậu mùa sẽ nổi sởi rất xấu, nghiêm trọng còn có thể sinh mủ, cả người đều rất khó nhìn.

Nhiều ngày nay, cô một mực xem phương thuốc để chữa trị da, so với Triệu Triệt lo lắng cho hình tượng của mình, kỳ thật Vân Thanh Thanh còn để ý hơn hắn, ở thế giới thứ nhất, cô nuôi nhân vật phản diện đến trắng trẻo mập mạp, da mặt non mềm đến độ có thể bóp ra nước.

Cô sở dĩ vẫn không đề cập đến, là sợ sẽ khiến hắn lo lắng.

Vân Thanh Thanh lấy những loại thuốc do tiểu hệ thống mang từ trong không gian hệ thống ra, đặt tất cả lên trên bàn, giới thiệu nói: “Đây là thuốc mỡ bôi vết thương phát ban, bôi xong sẽ không để lại sẹo.”

Nhìn những lọ thuốc được xếp ngay ngắn trên bàn, Triệu Triệt sửng sốt một chút, thầm nghĩ quả nhiên nàng không phải người thường, vậy mà có thể từ trong hư không lấy thuốc ra.

Từ nhỏ hắn đã học qua y thuật, có thể phân biệt được các vị thuốc thông qua mùi thuốc, nhưng những vị thuốc Vân Thanh Thanh lấy ra hắn không nghe ra được gì cả.

“Đến đây, ngoan, uống thuốc trước đã.” Vân Thanh Thanh cẩn thận bưng chén thuốc lên, múc một muỗng thuốc, muốn tự tay đút cho hắn.

Ai ngờ cô mới vừa đưa tay lên, màn bỗng nhiên bị xốc lên, chén thuốc và muỗng trong tay bị Triệu Triệt đoạt lấy, sau đó màn lại nhanh chóng bị hắn đóng lại.

Khi hắn vươn tay ra, Vân Thanh Thanh nhìn thấy trên làn da trắng mịn của hắn nổi lên vết mẩn đỏ, lòng đau như cắt.

Đã từng là một đôi tay trắng nõn thon dài, hiện tại bị Gia Hòa Đế và Lưu Thiện hại khiến mẩn đỏ nổi khắp người, Vân Thanh Thanh hận không thể đích thân bắt hắn ra, bôi thuốc lên tay hắn, giúp hắn sớm ngày khôi phục lại như ban đầu.

Tiếc là Triệu Triệt tuyệt đối sẽ không để cho cô bôi thuốc, ngay cả xem hắn cũng không cho cô liếc qua một cái, có thể để cô vào nói chuyện cũng đã không tồi rồi.

Vân Thanh Thanh nghiến răng, trong đầu nói với tiểu hệ thống: “Sơn trang nghỉ mát cách đây bao xa?”

Tiểu hệ thống theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, nó sợ Vân Thanh Thanh lại đi ám sát Gia Hòa Đế, nhanh chóng khuyên nhủ: “Đừng xúc động, nhân vật phản diện có thể trị khỏi!”

Từ sau khi bệnh đậu mùa lây lan trong hoàng cung, Gia Hòa Đế đã chạy trốn đến sơn trang nghỉ mát, Vân Thanh Thanh hỏi tiểu hệ thống vị trí của sơn trang nghỉ mát, rõ ràng là muốn tìm Gia Hòa Đế để trả thù.

“Chờ sau khi vắc-xin phòng bệnh được lan rộng, ta sẽ đến sơn trang nghỉ mát tiêm virus đậu mùa cho tên cẩu hoàng đế kia.” Nhìn bộ dạng suy yếu của Triệu Triệt, Vân Thanh Thanh cực kỳ hận Gia Hòa Đế.

Tiểu hệ thống cũng cực kỳ bất đắc dĩ, nhanh chóng đánh gãy âm mưu của cô: “Nếu hoàng đế chết cô không sợ khắp nơi sẽ tạo phản sao? Vạn nhất địch quốc nhân cơ hội này đánh vào, nhiệm vụ của cô sẽ thất bại.”

“Một ngày nào đó, ta cũng muốn cho hắn thử xem mùi vị bị hạ độc!” Vân Thanh Thanh cắn răng nói, chờ sau khi cẩu hoàng đế trở về, cô sẽ hạ cho hắn ít thuốc khác, bệnh đậu mùa không thể hạ, hạ thuốc tiêu chảy, phát sốt chắc là được chứ?

Sau khi Triệu Triệt uống xong thuốc nước hằng ngày, Vân Thanh Thanh bôi thuốc mỡ lên cho hắn.

Hai người nói chuyện một hồi, cuối cùng, Vân Thanh Thanh lấy vắc-xin phòng bệnh đậu mùa kia ra, nói với Triệu Triệt: “Ở chỗ này của ta có. . . . . . Vắc-xin phòng bệnh đậu mùa, ngài có thể nhờ Ngô thái phó tìm đại phu hay không, để đại phu điều chế thêm vắc-xin, sau khi sử dụng xong, cam đoan rằng cả đời này cũng sẽ không mắc bệnh đậu mùa nữa.”

Vân Thanh Thanh từng điều tra qua, thế giới này có rất nhiều cách thức phòng ngừa kỳ quái, nào là tiêm, nào là bôi, rồi còn một đống thao tác linh tinh khác, Vân Thanh Thanh cùng hắn giải thích một phen, Triệu Triệt rất thông minh, rất nhanh đã hiểu ý của Vân Thanh Thanh.

Sau khi nghe xong, Triệu Triệt ở trong màn hô hấp dồn dập, hai má vì kích động mà nóng lên.

Nếu vắc-xin phòng bệnh đậu mùa trong tay Vân Thanh Thanh hữu hiệu, đây chính là đại công có thể cứu vớt vạn dân từ trong biển lửa.

“Nàng. . . . . .” Thanh âm Triệu Triệt nghẹn ngào, nửa ngày vẫn chưa nói ra được.

Từ nhỏ phụ hoàng đã dạy hắn trị quốc, hy vọng hắn sau này làm một hoàng đế tốt vì nước vì dân, nhưng từ sau khi phụ hoàng bị bắt, hắn tuổi còn nhỏ liền bị hoàng thúc hãm hại, bị giam ở Nam Cung nhiều năm, cho tới nay, hắn vẫn một lòng vì dân chúng, muốn vì dân chúng làm gì đó, thân là hoàng tộc, đây là trách nhiệm của hắn.

Vắc-xin phòng bệnh đậu mùa này của Vân Thanh Thanh, không thể nghi ngờ mang ý nghĩa trọng đại, có thể cứu vớt tánh mạng của không ít người, có thể cứu được nhiều gia đình tan vỡ, điều này khiến Triệu Triệt cảm động.

Triệu Triệt hít sâu một hơi, thanh âm run rẩy nói: “Đa tạ.”

“Nàng thay ta viết một phong thư, sau đó giao thư cho người của ta ở trong cung.” Hiện giờ thân thể Triệu Triệt không tiện, không thể tùy ý đi lại lây lan bệnh độc, chỉ có thể làm phiền Vân Thanh Thanh liên hệ với Ngô thái phó.

Vân Thanh Thanh đáp ứng hắn, dựa theo phân phó của hắn viết một phong thư, lại tiêu độc chính mình một lần, buổi tối chạy ra khỏi Nam Cung truyền tin.

Người của Ngô thái phó đến rất nhanh, hôm sau, một người mang theo mạn che mặt xách hòm thuốc tới bên ngoài Nam Cung, nhìn qua là một đại phu.

Vân Thanh Thanh bao chính mình lại như cái bánh chưng, mang theo mạn che mặt, đặt một hộp gỗ trước mặt đại phu, trong hộp gỗ chứa vắc-xin phòng bệnh và hướng dẫn sử dụng.

“Yên tâm, ta không mắc bệnh đậu mùa.” Sợ người nọ lo lắng, Vân Thanh Thanh giải thích nói.

Vị đại phu kia dùng khăn cẩn thận gói hộp gỗ của cô lại, sau đó hướng cô gật đầu, không nói nhiều lời, xoay người liền đi.

Phương pháp phòng ngừa đều được viết trong hướng dẫn sử dụng, muốn sử dụng như thế nào thì tùy thuộc vào đại phu.

Sau khi gặp đại phu, Vân Thanh Thanh một lần nữa trở lại Nam Cung.

Sau ba tháng, bệnh tình của Triệu Triệt dần ổn định, tiếc là cung nữ trong Nam Cung không chống đỡ được, cả ba người đều chết vào trận tai bay vạ gió này, về phần ba tên thái giám câm, thân thể họ tốt hơn đám cung nữ tàn tật, cũng khỏe lại giống như Triệu Triệt.

Sau bệnh đậu mùa, có rất ít người sống sót, Nam Cung tuy rằng ít người, nhưng tỉ lệ sống sót cao đứng đầu hoàng cung, việc này không thoát khỏi công lao của Vân Thanh Thanh toàn tâm toàn ý săn sóc.

Sau đó, nhóm đại phu của Ngô thái phó phát hiện vắc-xin phòng bệnh đậu mùa của Vân Thanh Thanh có công hiệu ngoài ý muốn, nhóm đại phu dựa theo hướng dẫn sử dụng phục chế rất nhiều vắc-xin phòng bệnh, đem vắc-xin phòng bệnh lan rộng đến khắp nơi trên Đại Việt quốc, ngay cả địch quốc cũng thông qua nhiều thủ đoạn để thu được vắc-xin phòng bệnh.

Lại dưỡng thêm gần nửa năm, virus đậu mùa trong ngoài cung cuối cùng cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, thân thể Triệu Triệt cũng được chăm sóc mà tốt lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.