[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 52: Độc Y Trở Về Báo Thù (11)



Edit by: Thú nhỏ

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Giọng điệu Lâm Triệt nói chuyện thực sự quá mức quen thuộc, là giọng điệu của hai kiếp trước, Vân Thanh Thanh nháy mắt là nhận ra được ngay.

“Chàng nhớ lại tất cả rồi sao?” Vân Thanh Thanh đột nhiên không biết tại lại có chút căng thẳng. Tuy rằng cô chưa từng làm việc trái với lương tâm, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với nhân vật phản diện đã nhớ lại tất cả.

Kiếp trước, trước khi chết nhân vật phản diện nhớ lại tất cả mọi chuyện, lúc đó Vân Thanh Thanh đã nghĩ có phải là chủ hệ thống xuất hiện bug hay không?

Lâm Triệt bình tĩnh nhìn cô, nhưng một lúc sau, vẻ mặt quen thuộc thay đổi, ánh mắt hắn rơi vào một mảnh mê man.

“Sao nàng lại đến đây?” Sau khi tỉnh táo lại, hắn đột nhiên hỏi.

Để tránh Vân Thanh Thanh, Lâm Triệt tự nhốt mình tại mật thất gần một ngày một đêm, hắn không ngừng luyện chế độc, để cho mình điên cuồng bận rộn, hòa tan đi nỗi nhớ nhung của hắn đối với nàng.

Nhưng hắn càng bận rộn thì lại càng nhớ, mãi đến vừa nãy, hắn không cẩn thận để mình trúng độc, sinh ra một loại ảo giác nào đó thôi thúc tiếng lòng hắn.

Hắn không kìm lòng được đi về phía trước, giơ tay muốn chạm vào nàng, lúc này mới phát hiện Vân Thanh Thanh chính là thật.

Sau những cử chỉ điên rồ đó, hắn mừng như điên, không hiểu sao lại bật thốt lên câu nói đó.

Cuối cùng nàng cũng tới rồi. . . . . . Câu nói này rốt cuộc có ý nghĩa gì?

Lâm Triệt cho là mình không cẩn thận trúng độc, hắn cẩn thận ngửi thử, không phát hiện ra loại độc gây ảo giác nào.

Nhìn Lâm Triệt lần nữa khôi phục thần sắc bình thường, Vân Thanh Thanh biết hắn trở về bình thường rồi, cô tiến lên kéo ống tay áo hắn, vội vã cuống cuồng nhìn hắn: Trên tay chàng dính thứ gì? Mau đi rửa sạch sẽ!

Vừa rồi lúc cô đi vào, Lâm Triệt không cẩn thận đổ đầy tay chất lỏng lạ đen thùi lùi, dính nhơm nhớp, Vân Thanh Thanh chỉ lo tay hắn bị gì, nhất thời lo lắng không chịu được.

“Không có chuyện gì, chỉ là một chút thuốc nước thôi.” Lâm Triệt nhìn tay phải mình một chút, lấy khăn trên bàn, mặt không đổi sắc lau sạch sẽ độc trên tay, sau đó lại thoa lên da một loại thuốc mỡ trong suốt.

Chờ hắn thoa thuốc xong, Vân Thanh Thanh thấy mu bàn tay hắn đều đã sưng lên, năm ngón tay thon dài còn có dấu đỏ bất thường, tim cô vô cớ nhói lên, nước mắt liền rơi xuống.

Trước đây Vân Thanh Thanh quan tâm đến đôi tay này của hắn nhất, kiếp trước, trên tay hắn nổi rất nhiều nốt đậu mùa, cuối cùng để lại rất nhiều sẹo, Vân Thanh Thanh phải bôi thuốc gần năm năm thì vết sẹo mới biến mất.

Lâm Triệt vốn muốn hỏi cô làm thế nào lại xuống được đây, nhưng Vân Thanh Thanh lại khóc ngay trước mặt hắn.

Nàng khóc hoàn toàn khác với lúc Lệ nương khóc, lúc Lệ nương khóc nước mắt như mưa, nhưng thực tế là mưa to sấm dữ, mà Vân Thanh Thanh khóc là khóc thật sự, hai dòng nước mắt tuôn rơi không ngớt, giống như cơn mưa mà hai người đã trải qua khi còn ở khách điếm.

Hắn chiến tranh lạnh với nàng còn chưa tới hai ngày, Lâm Triệt tự nghĩ là mình đã quen với thái độ lạnh nhạt của nàng, nhưng khi nước mắt của nàng rơi xuống, hắn lại lần nữa lâm vào trạng thái đấu tranh vô cùng vô tận, lý trí trong phút chốc sụp đổ.

“Nàng sao thế?” Hắn sốt ruột hỏi, cả người run lên, khi đối mặt với tiếng khóc của nàng, hắn luôn cảm thấy mình đã phạm phải tội ác tày trời.

Vân Thanh Thanh không để ý đến hắn, vừa khóc vừa đắm chìm trong cảm xúc của mình.

Kiếp này cô là một kẻ câm yếu đuối, đánh không được mắng cũng không  được, cô thật thảm mà, tức giận cũng chỉ có thể khóc một trận.

Quên đi, dù cho Lâm Triệt có nói cô là mít ướt cô cũng nhận.

Nhiều ngày như vậy tới nay, cô bị Lâm Triệt vứt bỏ, Lâm Triệt xem bệnh cho Lệ nương, Lâm Triệt lạnh nhạt với cô, những uất ức trước kia cô đều chịu được, thế nhưng cô không chịu được hắn tự ngược đãi chính mình, những uất ức tích góp trước đây vào thời khắc này hoàn toàn bạo phát.

Lâm Triệt thấy cô khóc càng ngày càng dữ, cũng dần dần mất đi ý thức, trong nháy mắt hắn ném luôn ý nghĩ “giữa Vân Thanh Thanh và Lâm gia nhất định phải chọn một” lên chín tầng mây xanh, nội tâm cực kỳ hoảng loạn.

Hắn không biết phải an ủi thế nào, hắn nhớ tới khi mình còn bé, khi hắn khóc mẹ hắn sẽ ôm lấy hắn.

Lâm Triệt thấy mặt Vân Thanh Thanh từ từ đỏ lên, thực sự không đành lòng, cắn răng giơ tay chủ động kéo cô vào lòng mình.

Tay trái hắm ôm eo cô, tay phải ôm sau gáy cô, ôm cả người cô vào trong lòng mình.

Chờ hắn ôm lấy cô rồi, cảm giác áy náy với Lâm gia mà hắn tưởng tượng cũng không xuất hiện, trái lại tim hắn dần dần bình tĩnh trở lại, ấm áp như có dòng nước ấm chảy qua.

Chuyện này. . . . . . Rốt cuộc là tại sao?

Chưa kịp hiểu ra, Vân Thanh Thanh đã khóc dữ dội hơn, cô ra sức chôn trong lòng hắn, muốn trả thù đem tất cả nước mắt đều lau trên vạt áo hắn.

Không ngờ phương pháp của mình lại không có hiệu quả, Lâm Triệt lần nữa bối rối.

Hắn không có nhiều kinh nghiệm đối phó với nữ nhân, huống chi nữ nhân này còn đang gào khóc.

Tới hôm nay hắn mới phát hiện cảm xúc của hắn đối với mỗi nữ nhân là hoàn toàn khác nhau, Lệ nương ở trước mặt hắn khóc, hắn chỉ cảm thấy phiền toái nóng nảy, mà Vân Thanh Thanh khóc trước mặt hắn, trái tim hắn như bị sét đánh thành tám mảnh, vạn tiễn xuyên tâm cũng không đau như thế.

Lần này, hắn thật sự là rơi vào tay nàng.

“Không trách nàng lén theo ta xuống đây, như vậy. . . . . . được không?” Lâm Triệt suy nghĩ hồi lâu, trong lúc bối rối nói ra một câu như vậy.

Trước đây, Lâm Triệt không tin câu “Nữ nhân được làm từ nước”, bây giờ thì hắn tin rồi, Vân Thanh Thanh đâu chỉ được làm từ nước, nàng chính là một con đập di động, chỉ nhẹ chạm vào thì đã cuồn cuộn như thác lũ.

Nghe vậy, Vân Thanh Thanh ngẩng đầu lên, bất mãn trừng hắn, sau đó tức giận khóc tiếp.

Lâm Triệt nghĩ rằng cô sợ hắn trách phạt vì theo hắn xuống đây nên mới nói câu “Không trách nàng lén theo ta xuống đây” để trấn an cô.

Cô mà sợ bị hắn trách phạt sao?

Doanh trại của phản vương cô đã ở qua, hoàng cung nghiêm ngặt cô cũng xông vào, một mật thất luyện độc nho nhỏ của hắn sao khiến cô sợ được?

Cô tức giận là vì hắn không biết tự chăm sóc cho bản thân, hắn làm xằng làm bậy hao tổn tuổi thọ của hắn!

So với hai kiếp trước, hắn trưởng thành ở đại viện và hoàng cung, đời này Lâm Triệt chỉ luyện độc và giết người, ở phương diện tình cảm hoàn toàn không có gì cả, nói hắn giống Đường Vân Thanh về khoản thẳng nam cũng không quá đáng.

Vân Thanh Thanh lần đầu cảm thấy Lệ nương trào phúng Đường Vân Thanh là rất chính xác, Lâm Triệt so với Đường Vân Thanh thậm chí còn khiến người ta tức hơn, càng nghĩ cô càng tức, tức quá quay qua cắn bả vai hắn một cái.

Lâm Triệt bị đau ngớ ra không dám kêu lên một tiếng.

Trong đầu hắn rất loạn, hận không thể đi Đình Thi Phòng sát vách kéo lão nương hắn dậy hỏi một câu: “Làm sao để an ủi nữ nhân mình yêu thích?”

Vân Thanh Thanh khóc đến đỏ mắt, hắn thì còn đang kinh ngạc nhìn cô, không biết phải làm gì với cô.

Vân Thanh Thanh nóng máu, cơ thể nhanh hơn não, kiễng chân lên, dựa vào cảm giác của mình, hôn về phía môi hắn.

Tiểu hệ thống “Ôi” một tiếng, không biết là bị sức mạnh phản công của Vân Thanh Thanh chấn động hay là bị cảnh tượng không được hài hòa trước mắt dọa cho sợ hãi.

Tiểu hệ thống nhanh chóng che chắn màn hình cho mình, Vân Thanh Thanh đây cũng quá kích động rồi, Lâm Triệt còn chưa hiểu gì, cô không sợ dọa Lâm Triệt sợ chạy sao?

Mãi đến lúc cô rời ra, Lâm Triệt vẫn còn đang sững sờ.

Cảm xúc mềm mại nàng thoáng mang đến như hoa tuyết tan chảy vào mùa xuân, lại như chiếc lông chim tinh khiết nhẹ nhàng khiêu khích trên đầu quả tim hắn, cũng không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, lông chim nghịch ngợm này đã bay đi mất, không để lại một áng mây.

Lâm Triệt bỗng dưng cúi đầu, nhìn thiếu nữ trong lòng đang quang minh chính đại nhìn chằm chằm mình. Hai mắt nàng như bồ đào ngậm nước, bên trong phản chiếu hình ảnh của hắn, như là chỉ chứa được một mình hắn.

Không biết tại sao, hô hấp hắn trở nên gấp gáp.

Động tác vừa rồi của nàng, hắn nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nhưng chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng đẹp như mơ này lại hoang đường trở thành sự thật.

Trong đầu Lâm Triệt rất loạn, thù hận của Lâm gia. . . . . . thân phận của Vân Thanh Thanh. . . . . .

Mọi thứ cứ quấn quýt cùng nhau, lại một lần nữa chia lìa, cuối cùng, nội tâm hắn vang lên một giọng nói: Những thù hận này không liên quan gì đến nàng.

Qua nhiều năm như vậy, hắn đã giết rất nhiều người, tự cho mình là sứ giả công lý, nhưng tới bây giờ, hắn mới phát hiện con đường của mình càng ngày càng hẹp, cảm xúc cũng càng ngày càng lãnh đạm.

Ngay cả Đường Vân Thanh cũng đường đường chính chính nói ra người mình yêu thích là ai, vậy mà hắn lại không dám.

Vân Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt vẫn đang không ngừng chảy nước mắt, bỗng nhiên lúc này bàn tay dừng ở trên eo khẽ dùng sức, nâng cô lên.

Trong làn nước mắt mờ nhạt, gương mặt hắn dần dần phóng to, chờ Vân Thanh Thanh mới vừa chớp khóe mắt đầy nước, môi hai người đã dính vào nhau.

Trong đầu Vân Thanh Thanh “Ong ong”. Hồi sau cô mới khó khăn chớp mắt, thầm tự hỏi vì sao hắn lại đột nhiên suy nghĩ minh bạch rồi?

Lâm Triệt nhìn đôi mắt trong veo thậm chí có thể nhìn thấy tận đáy lòng của cô, trong lòng run lên.

Hắn đã mất đi tất cả mọi người của Lâm gia, hắn không thể lại mất đi nàng được.

Hắn như người sa vào vũng lầy, liều mạng vơ lấy cọng rơm cuối cùng, lại như kẻ ăn mày nhiều năm ở băng nguyên, gần như theo bản năng muốn lại gần hơi ấm vốn không thuộc về mình.

Động tác của Lâm Triệt rất ôn nhu, chậm rãi cảm nhận kinh hỉ cô mang lại cho hắn, hắn như một tiểu hài tử mới nếm thử được mỹ vị, cẩn thận che chở cô như trân bảo.

Vân Thanh Thanh khẽ nhếch môi, chủ động nhẹ nhàng đáp lại hắn.

Trong lòng cô hưng phấn nghĩ, kiếp này hắn lại như một chú gà con, cuối cùng cũng đến phiên cô chiếm quyền chủ động, cô phải cẩn thận mà chiếm lại uy phong. . . . . .

Đáng tiếc, không đợi Vân Thanh Thanh cao hứng quá lâu, cả người Lâm Triệt run lên một hồi, đột nhiên “Ưm” một tiếng, đẩy cô vào bức tường phía sau, rồi cúi đầu về phía cô như vũ bão.

Bởi vì bên trong mật thất luyện độc quá mức yên tĩnh, tiếng thở dốc của hai người có vẻ đặc biệt rõ ràng, Vân Thanh Thanh không cẩn thận nghe được, cả người liền thẹn thùng nóng lên, nhưng Lâm Triệt căn bản không cho phép cô thất thần, cô vừa mới buông lỏng một chút, tay phải hắn đặt sau gáy cô lại dùng sức, ép cô càng gần mình hơn.

Vân Thanh Thanh bị hôn gần như nghẹt thở, cô vẫn còn đang nhón chân, cẳng chân cực kỳ tê dại, cô cảm thấy cả người mình đều mềm nhũn, treo ở trên người hắn.

Quả nhiên, nhân vật phản diện vẫn là nhân vật phản diện, nhân vật phản diện tình cảm lãnh đạm cũng không phải dễ trêu, trong lòng Vân Thanh Thanh yên lặng rơi lệ.

Một lát sau, cô bị hôn đến hoa cả mắt, cả người cũng không còn khí lực nào. Bây giờ cô chỉ cảm thấy cổ đau, thắt lưng đau, chân đau, toàn thân đều đau, Lâm Triệt không giống như người cả ngày nghỉ ngơi dưới mật thất, lúc đối phó với cô hắn còn mạnh mẽ hơn hổ sói.

Cô nhấc chân, dùng đầu gối đụng hắn một hồi, Lâm Triệt bỗng buông ra, cúi đầu hỏi: “Ta khiến nàng không thoải mái sao?”

Vân Thanh Thanh nhanh chóng gật đầu, đâu chỉ không thoải mái, cô sắp bị hôn đến chết rồi này.

“Vậy đổi chỗ khác đi.” Tay trái hắn dùng sức, đột nhiên nhấc cô lên, để cô treo trên người hắn.

Sau đó hắn sải bước đến bàn đầy chai lọ, đặt Vân Thanh Thanh xuống.

Vân Thanh Thanh nhất thời có một loại dự cảm xấu. . . . . .

Quả nhiên, hắn thả cô xuống xong, tiện tay dời đống chai lọ sang một bên, dưới ánh mắt sợ hãi của Vân Thanh Thanh, hắn nheo mắt lại, bổ nhào về phía cô.

Vân Thanh Thanh ngã ra sau, chưa kịp rùng mình, lại một lần nữa bị hắn đè xuống.

A. . . . . .

Khóe mắt rơi xuống một giọt lệ, cảm giác ngày hôm nay mình thật sự sẽ chết trong phòng luyện độc.

Bọn họ ý loạn tình mê trong phòng luyện độc không biết bao lâu, mãi đến khi lưng Vân Thanh Thanh sắp không còn tri giác, Lâm Triệt mới bò dậy, vươn tay kéo cô, nói: “Cẩn thận một chút, đừng làm đổ thuốc.”

Vân Thanh Thanh một tay chống bàn, chống đỡ ngồi dậy, nội tâm không nhịn được điên cuồng phỉ nhổ.

Hắn vẫn còn biết sẽ làm đổ thuốc hả?

Vừa nãy hắn xằng bậy, càn quấy một trận, Vân Thanh Thanh sợ đến mức không dám động ngón tay, chỉ sợ làm đổ phải độc dược cổ quái nào đó, lỡ như làm đổ độc Hóa Thi, vậy thì chết chắc rồi.

Có điều, coi như Lâm Triệt còn có chút lương tâm, hắn kéo cô lên, sau đó giúp cô xoa lưng và xoa eo, cẩn thận hỏi: “Có làm nàng đau không?”

Mặt Vân Thanh Thanh nhất thời tối sầm lại, còn hỏi có đau không, lưng cô sắp tê cứng rồi!

Vừa rồi quay cổ cô còn nghe được tiếng “Răng rắc”. . . . . . Vân Thanh Thanh vừa thẹn vừa giận, hận không thể cầm ngay một lọ độc mà tự vẫn tại chỗ.

Trong mắt Lâm Triệt tràn đầy ý cười, lại xoa tay cô, dỗ dành nói: “Nàng đói bụng không, ta mang nàng đi ăn chút gì đó.”

Vân Thanh Thanh kéo tay áo của hắn, dùng khẩu hình hỏi hắn: Chàng không hận ta sao?

Tuy rằng, cô lo cho thân thể Lâm Triệt, nhưng càng lo sau khi hắn bình tĩnh lại sẽ hối hận.

Tuân theo nguyên tắc việc hôm nay chớ để ngày mai, cô nhất định phải nói rõ ràng mọi chuyện với hắn, không để hắn lại bởi vì xuất thân của nguyên chủ mà chà đạp mình.

Lâm Triệt kiên nhẫn kéo qua một cái ghế, để cô ngồi xuống nghỉ ngơi, hai tay hắn đặt trên bả vai cô, nói: “Ta không hận nàng.”

Vân Thanh Thanh lại hỏi: Vì sao?

“Những thù hận kia, vốn không liên quan đến nàng.” Hắn tỉnh táo nói.

Tất cả tội ác của Vân gia, đều là do Vân Đại Đương Gia làm ra, đáng tiếc hiện tại Vân Đại Đương Gia đã chết rồi, hắn không nên đem tất thù hận đổ lên người Vân Thanh Thanh.

Hắn hận chết Vân Đại Đương Gia, hận không đào xác hắn lên đánh một trận, đương nhiên những câu này, Lâm Triệt cũng không tính nói cho Vân Thanh Thanh nghe, miễn làm cho nàng không vui.

Vì Vân Thanh Thanh, Lâm Triệt quyết định sẽ không không đào xác Vân Đại Đương Gia lên đánh một trận, nhưng trong lòng cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

Nghe xong lời hắn, Vân Thanh Thanh lại vồ tới hôn lên mặt hắn một hồi, dùng khẩu hình nói với hắn: Nợ của chàng, ta đến trả.

“Vậy nàng nợ ta nhiều lắm, phải dùng cả đời để trả lại.” Ánh mắt Lâm Triệt lại một lần nữa rơi xuống trên môi cô, ánh mắt tối xuống.

Vân Thanh Thanh nhanh chóng che miệng mình lại, đưa tay đẩy hắn một cái: Ta mệt rồi, đưa ta ra ngoài đi.

Lâm Triệt thuận thế kéo cô dậy, lúc mới ra khỏi mật thất, hắn đang định hỏi cô làm sao lại biết cơ chế mở cửa cơ quan thì chân Vân Thanh Thanh đột nhiên mềm nhũn, ngã nhào về phía trước.

May mà khoảng cách hai người gần, Lâm Triệt nhanh chóng bắt được người kéo lên, sau khi nhìn qua thì thấy Vân Thanh Thanh đã ngất đi mất rồi.

Trong không gian hệ thống, tiểu hệ thống gỡ che chắn, lo lắng


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.