Editor: Tieen
“Tịch Nhi.” Mạnh Nghiêu cưng chiều đưa tay muốn sờ đầu cô, đưa tay đến một nửa, nhìn thấy Thiên Qua đi tới.
Cảnh tượng có mùi thuốc súng.
Cuối cùng tiếng chuông lớp vang lên, Mạnh Nghiêu cắn răng, vẫn là nhìn Thiên Qua dẫn Tô Mộc vào phòng học.
Mạnh Doanh nhìn hai người thân mật phía trước, hừ lạnh.
Mạnh Doanh quay đầu lại vốn định nhìn Mạnh Nghiêu, nhưng lần nhìn lại này, làm cho cô ta suýt chút nữa mất khống chế.
Bởi vì cô ta nhìn thấy Tang Hạ đột nhiên xuất hiện, đang suиɠ sướиɠ chạy về phía Mạnh Nghiêu, Mạnh Nghiêu ôm cô lên.
Ôm lên!!!
Nhìn bầu không khí ngọt ngào của hai người, Mạnh Doanh tức giận đến đỏ mắt.
Tang Hạ Tang Hạ!
Dựa vào cái gì mày lại có được người đàn ông của tao!
–
Buổi trưa trước khi tan học, Thiên Qua đã gửi bao lì xì cho Tô Mộc, hẹn cô ăn trưa.
Sau khi ăn trưa, bởi vì buổi chiều không có tiết học, Thiên Qua đưa cô về Chu gia, lần này không đụng mặt Chu lão gia tử nữa.
“Mạnh Tịch, tôi muốn rời khỏi nước Z một thời gian.” Tổ chức bên kia có một số việc nhất định cần anh trở về xử lý, nước Z bên này có Diệp Nhất nhìn chằm nhằm, còn có cô…
Không, cô là người anh không yên tâm nhất.
Thiên Qua nhìn cô, tràn ngập trong ánh mắt, đều là cô.
“Mạnh Tịch, chờ anh trở về.” Lúc anh nói những lời này, đáy lòng luôn có một âm thanh nói với anh, anh sẽ mất đi cô…
Anh cố nén xúc động muốn ôm lấy cô, khảm vào trong xương, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.
“Ừm.” Tô Mộc nhàn nhạt nói, nhìn Thiên Qua trước mặt, trong đôi mắt màu xanh kia, ấm áp lan ra, đều là cô.
Tim đập đột nhiên rõ ràng, thật khó có được, cô cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập của mình, từng tiếng từng tiếng.
“Phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
Thiên Qua vẫn không nhịn được nhanh chóng thừa dịp cô không chuẩn bị, ôm cô vào trong ngực, nhiệt độ của người trong ngực, làm cho anh cảm nhận được sự tồn tại chân thật của cô.
Tô Mộc không đẩy anh ra, chỉ nhàn nhạt nhìn anh, mở miệng: “Thiên Qua, tạm biệt.”
Tạm biệt, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Đây là lần gặp mặt cuối cùng…
Có lẽ, lúc đó, anh sẽ trở thành quá khứ, bị cô lãng quên…
Nhưng giờ phút này, trong mắt cô, có anh…
Thiên Qua ôm cô, thật lâu không muốn buông ra, hiếm khi cô nhu thuận để cho anh ôm như vậy, cảm giác chân thật này lại làm cho anh vô cớ lo được lo mất.
Đến lúc rời đi, Thiên Qua nhìn theo cô đi vào cửa, sau đó mới lên xe rời khỏi.
Tô Mộc ở phía sau cửa, đưa lưng về phía cửa, nghe tiếng xe bên ngoài đi xa, con ngươi cúi đầu khẽ nâng lên, nhìn về phía sau…
Ánh mắt nhìn thấy, ngoại trừ bức tường, không có anh…
Tô Mộc khẽ nhếch môi, lẩm bẩm nói: “Không… Gặp… Lại…”
Đầu tường gió thổi lá xào xạc, kèm theo bóng lưng của cô, xẹt qua một chiếc lá rụng.
Chợt khiến người ta nhớ tới, ngày đó cô ở trong rừng cây nhỏ củaTrường học Thanh Việt bắt lấy một chiếc lá rụng kia.
–
Thiên Qua lần này rời đi, vốn là một tháng, nhưng dường như anh ngày đêm thức trắng trong vòng nửa tháng, đã xử lý rõ ràng.
Ổn định tổ chức, sau một ngày nghỉ ngơi, dùng trạng thái tốt nhất trở về nước Z, không thể chờ đợi được đối mặt với người giống như nửa thế kỷ không gặp.
Nửa tháng không có bất kỳ liên lạc nào, anh chỉ muốn nhanh chóng gặp cô.
Xuống sân bay, Thiên Qua bấm số điện thoại của cô, bất luận anh có gọi như thế nào, kết quả cuối cùng đều không có người bắt máy.
Dự cảm không tốt áp chế nửa tháng trong đáy lòng Thiên Qua chậm rãi dâng lên.
Mà Diệp Nhất nhận được tin tức tới đón, nhìn Boss nhà mình, môi run rẩy, nói ra lời khiến đầu óc Thiên Qua trống rỗng.
Lạnh lẽo, tăm tối, giống như tu la khát máu phong trần nhiều năm từ địa ngục mà đến…
Cảm giác nguy hiểm khiến người ta hít thở không thông từ trên người Thiên Qua không ngừng tuôn ra…
☆☆☆☆☆
28/08/2022