Đám phi tần hậu cung tình thế như ngồi trên đống than,đặc biệt là các vị đã sinh long chủng lại càng sốt ruột hơn thế.
Bởi Hoàng Đế qúa mức cưng chiều Lục hoàng tử sủng đến không màng phép tắc đem nó thượng triều,gây nên sóng to gió lớn khiến các đại thần bất mãn dâng tấu sớ trình nhưng tất cả đều bị Hoàng Đế mạnh mẽ bác bỏ.
Vị nào hôm trước bới móc vạch tội Bạch Thị muốn nàng dạy lại Lục hoàng tử,y rằng hôm sau lên triều sẽ bị Thừa Tướng Thẩm Uy chỉ dâu mắng hoè,toàn bộ sản nghiệp trong thành dù đêm hay ngày đều có người chạy tới phá rối.
Vị nào tham quan ô lại hay làm việc trái lương tâm thậm chí còn nghiêm trọng hơn,giết gà doạ khỉ khám nhà diệt tộc qủa nhiên khiến đám người đó an phận thủ thường,không dám dâng sớ nói bậy nữa.
Hoàng Đế đối với biểu hiện của Thẩm Uy phi thường hài lòng,yêu thương đứa nhỏ này vì nó khác biệt,vẻ ngoài linh lung phấn nộn hoạt bát thiên tư và đầu óc đặc biệt thông minh hiểu chuyện,nhưng quan trọng nhất là bé con không hề sợ hãi gã như bao hoàng tử công chúa khác.
Biểu hiện làm nũng tự nhiên khiến gã cảm nhận được bản thân hoá ra có thể giản dị đến mức này,trút đi thân phận cao qúy trở thành người cha bình thường.
Tuy Lưu mỹ nhân hiện tại cung vị không cao,gia thế nhà ngoại tầm thường nhưng nhan sắc qủa thật nhất đẳng.
Giữa chốn hậu cung trăm hoa đua nở vẫn khiến cho mình trở nên nổi bật,được Hoàng Đế yêu chiều cưng sủng thành công thay thế vị trí sủng phi của Bạch Liên Hoa.
Nhưng nàng lại không biết đủ, bá chiếm Hoàng Đế khiến người bỏ mặc cung phi chỉ sủng mình nàng.
Nhiều lần bị hớt tay trên như thế đám phi tần sao có thể vui?trong lòng căm tức phẫn nộ hận muốn xé tan nàng thành trăm ngàn mảnh,nhiều lần tính kế âm mưu giá hoạ cho nàng thậm chí cả Bạch Liên Hoa.
Nhưng hai người ai cũng đâu phải kẻ ngu,Lưu Quan Quan nhờ hệ thống thành công phủi sạch,trãi qua qúa khứ bị người vu hãm Bạch Liên Hoa hiện nay đã trở nên thập phần cẩn thận.
Khiến đám phi tần như đánh vào bông,một đón cũng chưa hề phát huy tác dụng,không làm gì được hai mẫu tử nhà này nên thống nhất chuyển hướng vặn ngã Lưu Quan Quan.
Nàng ta mặc dù có hệ thống giúp nhưng tính cách của người hiện đại ăn sâu vào máu,chịu không nổi gò bó ức hiếp hay phải qùy xuống khấu đầu chịu tội với đám phi tần,nhiều lần vô tình phạm sai theo lí chỉ cần qùy xuống tạ lỗi coi như song nhưng không làm.
Đã thế còn lên mặt dạy đời,chỉ trích đám phi tần lạc hậu cổ sĩ không biết theo thời.
Nhiều lần thất bại chán chê,nay lại thành công bắt được điểm yếu đám phi tần tức khắc liên hệ nhà ngoại nên ngoài,cùng nhau phối hợp bắt ép Hoàng Đế sử phạt phế truất Lưu Quan Quan!!
Cuộc sống Càn Đức dạo gần đây chưa hề có ngày yên ổn,hết các đại thần lại tới phi tần đoàn kết chống đối gã,đã thế phía biên cương còn truyền tới tin tức báo Tạ Huyền Diệp vừa thành công đánh bại,khiến nước láng giềng chủ động xin hàng giao ra bốn toà thành làm qùa bồi thường tạ lỗi.
Tin tức truyền tới kinh thành khiến danh tiếng Tạ Huyền Diệp lần nữa dâng cao ngút trời.
Nắm chặt tấu chương trong tay,Càn Đức suy nghĩ lại càng càng cảm thấy ngiến răng phẫn nộ,tên họ Tạ này rõ ràng khinh thường Hoàng Đế là gã nên cố tình chống đối chậm trễ thông báo,phái người âm thầm tới kinh thành loan tin nâng cao danh tiếng bản thân.
Nói Tạ Huyền Diệp không có ý đồ ai mà tin,gộp tất cả lại khiến gã vững chắc tin rằng Tạ Huyền Diệp đang mưu đồ tạo phản.
Muốn chiếm giang sơn trừ phi bước qua xác trẫm!!1
Diệt trừ Tạ Huyền Diệp là điều chắc chắn phải làm,nhưng nhất định phải nghĩ ra thượng sách áp chế tuyệt không để y bành trường thêm nữa,có điều toàn bộ quân sĩ biên cương như đã thuộc về túi riêng họ Tạ.
Vì y nghe lời tận trung uy nói gì nghe nấy,nếu gã cứng rắn bắt ép hay vô cớ giết chết Tạ Huyền Diệp chắc chắn sẽ khiến bọn họ phẫn nộ đứng lên tạo phản.
Chuyện này nhất quyết phải suy nghĩ kĩ càng,dục tốc bất đạt tuyệt đối không thể gấp!
“Học Minh ngươi nghĩ lần này Tạ tướng quân lập được công lớn,trẫm! nên thưởng cho y cái gì mới tốt đây?”
Đợi mãi câu này Thẩm Uy tức khắc ngẩng đầu,giả vờ suy tư nhíu mày nghiêm túc đáp “Tạ Huyền Diệp tuổi tuy còn nhỏ nhưng nhiều lần lập được đại công,bảo vệ an nguy xã tắc,chức tước tiền tài hay danh dự y đều không thiếu.
Nếu muốn luận công ban thưởng qủa thật là vấn đề khó! “
“Tạ Huyền Diệp công cao chấn chủ làm sói nhưng lại không biết thu liễm răng nanh,nếu cứ mặc y phát triển khả năng cao sẽ uy hiếp quyền lực tông thất Càn gia”nói song hắn liền thức thời cúi đầu,dù không xem nhưng có thể đoán ra thần sắc Hoàng Đế khó coi cỡ nào.
Qủa nhiên ngồi ở phía trên ngai vàng sắc mặt Càn Đức nhuốm thêm âm trầm lạnh lẽo,Thẩm Uy nói không sai,Tạ Huyền Diệp làm tướng quân bảo vệ giang sơn rất tốt.
Là người dân gã tất nhiên sẽ cực độ vui mừng sùng bái vị chiến thần này,nhưng là Hoàng Đế tuyệt đối không thể chấp nhận bất kì ai uy hiếp đến ngai vị của mình.
Thẩm Uy trong lòng vỗ tay cười lớn,đầu não nhanh trí giảo hoạt rất nhanh đã nghĩ ra kế sách vẹn toàn.
Hắn tin Hoàng Đế nếu dám hạ chỉ chắc chắn sẽ khiến Tạ Huyền Diệp cực độ ly tâm giận dữ,tuy không cớ phản kháng nhưng sẽ ghi hận tính sổ lên đầu Hoàng Đế a.
“Bệ hạ,nếu đã khó diệt thì tại sao không biến y thành người của mình?đại loại như hạ chỉ ban hôn,sanh con nối dõi mang huyết mạch hoàng gia đến lúc kế thừa chẳng phải giải quyết song rồi?”
Hắn vừa dứt lời hai mắt Càn Đức tức khắc sáng lên vỗ bàn khoái chí cười lớn,tên họ Thẩm này qủa thật thông minh xứng đáng hồng nhân tâm phúc của trẫm a.
Diệu kế tốt vậy tại sao trước đây hắn lại không nghĩ ra sớm?cương không được thì ta nhu,chiếm không được thì ta hoà.
Mềm nắn rắn buông,bắt buộc Tạ Huyền Diệp trở thành người của hoàng thất phò trợ Càn gia mở rộng giang sơn.
1
Haha diệu!!kế này qủa nhiên diệu a!!
“Học Minh ngươi qủa thật chưa bao giờ khiến trẫm thất vọng”gã hài lòng cười tươi chỉ thẳng vào hắn nói.
“Vì bệ hạ phân ưu giải toả chính là bổn phận của thần”Thẩm Uy nhất cung tất kính khom lưng cúi sâu bình thãn đáp,hoàn toàn không nghe ra chút kiêu ngạo xiểm nịnh dư thừa nào.
Cung phu vuốt mông ngựa sớm đã luyện tới lô hoả thuần thanh,Càn Đức thấy đối thái độ hắn đối mình trước sau như cũ trung thành sáng rõ càng thêm hài lòng,nhưng canh giờ đã không còn sớm đành phất tay để hắn ra về,đợi hắn rời đi tức khắc hạ chỉ sai người thưởng đống lớn đồ vật sang qúy đem tới Thẩm phủ.
Nhận rồi Thẩm Uy trong mắt trào phúng càng thêm rõ ràng,khoé môi cong lên mãn nguyện cười.
Tự tìm đường chết không thể sống a.
– —————
Toàn bộ Đông Thành biên cương dạo gần đây khí thế dâng cao ngút trời,bởi tướng quân của họ Tạ Huyền Diệp năm nay hai lần đánh thắng ngoại bang,thành công nới rộng chiếm lấy hơn 6 toà thành trì.
Khiến lãnh thổ biên cương trực tiếp nới rộng gấp bội dân chúng no ấm an cư lập nghiệp,từ già đến trẻ trong thành không ai là không biết không yêu qúy Tạ Huyền Diệp.
Thậm chí ra ngõ sẽ thấy nhiều đứa trẻ con vừa vui chơi vừa hát những bài đồng dao ca ngợi y,nhắc tới Hoàng Đế thật cảm thấy mờ mịt xa sôi không thèm để ý.
Bình thường một năm mười hai tháng từ lúc Tạ Huyền Diệp tiếp qủa chức vụ đến nay,ngoại trừ lúc viết sớ xin chẩn lương hay báo cáo công vụ quan trọng đều không liên lạc,Hoàng Đế khi trước cũng không hề có ý làm quen hay mật thiết lôi kéo y.
Thậm chí còn ẩn tàng đâm sâu chèn ép chọc đến cao tầng binh sĩ bất mãn,nếu không phải tướng quân mưu trí phát hiện thì họ giờ đã chết rồi.
Trên bảo dưới nghe trên đời này chẳng có bức tường kín gió,tin tức lây lan dẫn đến hơn 80 vạn binh sĩ đều đồng lòng căm hận Hoàng Đế,chúng ta cùng tướng quân vào sinh ra tử liều mạng bảo vệ giang sơn cho ngươi,để ngươi an ổn ngồi ở trên cao làm Hoàng Đế nhưng ngươi thì sao chứ?nghi kị tị hiềm vô cớ chèn ép là hành động của đấng minh quân nên làm hay sao chứ??
Quân đã bất nhân thì đừng trách sao thần bất trung bất nghĩa,tạo phản hay không đơn giản chỉ cần cái gật đầu đồng ý của tướng quân mà thôi.
Mặc kệ bên ngoài chiến tranh chém giết,bên trong Đông Thành vẫn như cũ bình yên lặng lẽ phát triển,quân dân đồng lòng giúp đỡ lẫn nhau chưa hề xuất hiện tình trạng tham ô cướp bóc bao giờ,bởi Tạ Huyền Diệp quản chế nghiêm khắc cực bù lại thưởng phạt phân minh nên không có ai bất mãn,duy chỉ kính ngưởng cùng sợ hãi,không dám trực tiếp đối mặt khi y tức giận.
Quanh năm trấn thủ biên cương đánh đến ngoại bang co rụt trốn tránh,Hoàng Đế vốn chẳng quan tâm đoái hoài nhưng nay lại đặc biệt phái người tới hạ chỉ tặng bổng,rương qùa qúy giá nối tiếp nhau nhưng Tạ Huyền Diệp lại chẳng mảy may để ý,bởi cái y cần là lương thực chứ không phải đống châu báu tục khí này.
Cố tình gã kia bỏ qua,tặng y một đống vô dụng rốt cuộc có dụng ý gì?
Cái gì ngươi cũng không cấp binh lính chẳng lẽ ngồi yên chờ chết hay sao?vậy nên sỡ bất đắc dĩ mới công chiếm mấy toà thành kia,mở rộng đất đai khai hoang trồng trọt không mưu gì khác,chỉ cầu binh lính cơm no áo ấm mà thôi.
Ai nghờ lọt vào mắt Hoàng Đế bệ hạ lại thành âm mưu tạo phản đâu?
Tới truyền thánh chỉ là tân khoa trạng nguyên vừa trúng cử năm nay,trong lòng vốn mang ngưỡng mộ nên khi thấy Tạ Huyền Diệp cái gì cũng đều phụt miệng nói ra,thậm chí ngay cả thánh chỉ cũng vào phòng riêng trực tiếp đưa y đọc lấy,mặc kệ lễ nghi phép tắc quên luôn cả việc bắt y qùy xuống tiếp chỉ.
Không ai dám sát mắc gì ta phải tuân lệnh chứ?bắt Tướng Quân qùy xuống nghe ta đọc chỉ?haha đùa cái gì thế?
Tân trạng nguyên ở lại biên cương mấy ngày trực tiếp đẩy lòng ngưởng mộ lên tới đỉnh cao,y nếu như kêu hắn đi chết hắn liền nhảy sông quyên sinh luôn cũng được nữa.
Nhưng vui chóng tàn,khi về còn quyến luyến hận không thể ở lại phụng bồi giúp đỡ y.
Tiễn khách rời đi đám cao tầng liền tức khắc lao vào thư phòng vây quanh Tạ Huyền Diệp,cẩn thận truyền tay lật xem thánh chỉ,nhưng đọc lâu lại khiến chân mày ninh khẩn chặt chẽ.
“Tướng quân lão già kia làm vậy là có ý gì?”
“Đúng vậy nha,hạ lệnh vào kinh vì công chúa tuyển chọn phò mã cái chó má gì chứ?sao không nói thẳng là muốn bắt Tướng Quân ngài ở rể đi?”
“Mục đích lão ta là muốn cầm tù bắt nhốt ngài lại thì đúng hơn,nương nó ăn nói thật dễ nghe a!!”
Nguyên đám cao tầng nhịn không được tức giận lên án chửi bới Hoàng Đế không chút kiêng nể,trước mặt Tướng Quân họ chưa bao giờ im lặng che giấu điều gì cả.
Ngồi ở án thư Tạ Huyền Diệp đáy mắt loé lên sát ý điên cuồng,hầu kết khẽ dịch nhếch môi trầm thấp cười gằn,ai! cây muốn lặng nhưng gió chẳng ngừng,chuyện này là ngươi bắt ép ta a!.