Tề Thanh Tử vừa rời khỏi bệnh viện liền đụng mặt Bùi Du ở nhà xe, cô siết chặt nắm đấm, bước chân về phía Bùi Du càng lúc càng nhanh, cô tung cú đấm về phía mặt Bùi Du.
Anh ta lúc ấy cũng kịp phản ứng lại liền nhanh chóng né tránh, cau mày lên tiếng hỏi:
– Cô đang làm cái gì thế!?
Tề Thanh Tử đứng thẳng người, mắt nhìn chăm chăm Bùi Du, khẽ đáp:
– Tôi đánh chết anh!!
Bùi Du nghe vậy cũng chẳng thay đổi sắc mặt gì mấy, chỉ là ánh mắt hơi tối lại:
– Tùy ý cô. Nếu cô đủ khả năng.
Nói xong anh không nghe cô trả lời liền lướt nhanh rời đi, trên tay còn xách theo hộp dâu tây tươi rói.
Nhiều ngày sau…
Khả Lạc múc vài miếng cháo sườn cho vào miệng liền đẩy hộp cháo về phía Bùi Du:
– Ăn no rồi, anh ăn phần còn lại đi.
Bùi Du còn mặc áo blouse, mắt kính được anh treo ở túi áo, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô:
– Cô nãi nãi của tôi, cô mới ăn có bốn muỗng mà đã no rồi sao?
Cô khoanh tay, hầm hố nhìn anh:
– Anh ăn nhanh thì mua giúp tôi sữa chua dâu nha.
Anh thật sự là bất lực không nói nên lời, suốt mấy ngày chăm bệnh, cô cứ xem anh như chân sai vặt:
– Hôm trước mua sữa chua dâu sao cô không ăn?
Khả Lạc hợp tình hợp lí trả lời anh:
– Bởi vì lúc đó tôi thèm sữa chua lựu. Sao nào, anh không muốn chăm sóc người bệnh nữa à?
Bùi Du múc một muỗng cháo lớn cho vào miệng:
– Đương nhiên là muốn!
Chợt tiếng cười từ giường bên cạnh vang lên, Khả Lạc và Bùi Du đồng thời quay đầu sang nhìn.
Cô sớm được chuyển sang phòng hồi sức, ở chung phòng với ông bà lão.
Bà lão nằm trên giường bệnh nhìn cô cười khúc khích, còn ông lão chỉ đứng bên cạnh sủng nịch nhìn bà ấy cười, bà quắc quắc tay:
– Chồng con thương con lắm đấy, đừng có hành cậu ta như vậy.
Khả Lạc quay đầu nhìn Bùi Du, nhìn anh còn đang thẫn thờ tiếp thu lời nói của bà ấy, cô bèn khẽ bật cười:
– Vâng ạ. Nói chứ cháu thương anh ấy nhất đấy.
Bùi Du bất ngờ bị cô ôm eo, anh không biết nên phản ứng thế nào, đặt hộp cháo còn lưng lửng lên bàn, vội vàng nói:
– Tôi đi mua sữa chua cho cô.
Bà lão hài lòng nhìn anh rời đi. Từ khi đôi vợ chồng trẻ này chuyển vào thì phòng hồi sức này sôi nổi hơn trước nhiều, lúc nào cũng có tiếng cười đùa, tranh cãi, mà chủ yếu là cô nhóc này la anh chàng vì anh ta mua đồ không đúng ý cô.
Không biết bà đoán đúng không, bà thấy cô nhóc này lần nào ăn cũng chừa lại phân nửa cho cậu nhóc, cậu nhóc cũng rất ngoan ngoãn ăn hết, không để thừa.
Bà nhớ cậu nhóc này hình như làm bác sĩ, mỗi lần rảnh rỗi liền chạy đến chăm cô nhóc, nói chuyện cho cô nhóc đỡ buồn chán. Có mấy lúc đến mà cô nhóc ngủ, cậu ta ân cần chỉnh chăn gối, ngồi ngắm nhìn cô nhóc ngủ say.
Bà lão cười với cô:
– Cháu nên trân trọng chồng cháu. Thiết nghĩ, chồng cháu thương cháu lắm ấy.
Khả Lạc hùa theo:
– Cháu cũng nghĩ vậy.
Mới lạ…
Cô không tin tên nam chủ ấy chưa gì đã thương cô, trừ khi não anh ta có vấn đề.
Tiểu Cửu sao có thể bỏ qua cơ hội trêu chọc Khả Lạc:
– Há há, nam chủ thương ngươi lắm đấy. Hay là ngươi hiến cho hắn trái tim hay quả thận cho hắn đi.
Khả Lạc đùa cợt theo:
– Ngươi tin ngày mai ta sẽ có một cái thảm làm từ lông cáo chính hiệu không?
Chả hiểu từ đâu xuất hiện cái quạt trên trên không trung, Tiểu Cửu chộp lấy cái quạt, ra sức nịnh nọt:
– Nương nương vạn tuế, để lão tử quạt cho nương nương.
Khả Lạc nhìn bộ dáng hèn mọn của Tiểu Cửu liền không nhịn được cười.
Không biết cô đã đồng hành cùng Tiểu Cửu khi nó ở hình dạng hồ ly này bao lâu rồi nhỉ? Cô chỉ biết hình như bản thân sắp quên đi diện mạo ban đầu của nó.
Cô nhớ hình như tóc Tiểu Cửu dài lắm, lần đầu gặp nhau nó còn mặc một bộ kimono màu xám tro pha lẫn đỏ rực.
Chốc lát sau vẫn không thấy Bùi Du quay trở lại, Khả Lạc tò mò trông ngóng nhìn về phía cửa, thấy vậy bà lão lên tiếng:
– Hay là cháu ra ngoài xem thằng nhóc về chưa?
Cô gật gật đầu đáp lời:
– Vậy cháu đi đây.
Loanh quanh trên hành lang của bệnh viện nhưng không thấy bóng dáng nam chủ đâu, Khả Lạc liền gọi:
– Tiểu Cửu nhi, nam chủ bị bắt cóc rồi à?
Tiểu Cửu nghe mà giật cả mình:
– Mồm ngươi ăn mắm hay gì mà thúi vậy!? Không trù người ta chết thì lại trù người ta bị bắt cóc.
Lầm bầm một hồi cùng Tiểu Cửu thì cô cũng đã đến phòng riêng của Bùi Du, thông qua lớp kính trong suốt ở trước cửa, cô thấy thấp thoáng bóng dáng nữ nhân.
Tiếng gõ cửa vang lên, Bùi Du vừa quay lưng liền thấy cô đang ở bên ngoài, anh vội vàng đi ra mở cửa:
– Sữa chua cô muốn tôi mua rồi, lát tôi đem lại phòng cho.
Khả Lạc ngó nghiêng nhìn vào trong phòng, thấy anh cố gắng che không cho mình nhìn, cô bĩu môi:
– Ồ.
Nói rồi cô nhét quả quýt vào tay anh, đây là quả quýt cô vừa chôm được từ chỗ Tiểu Cửu, siêu ” ngọt “.
Bùi Du nhìn quả quýt màu cam đẹp mắt trong tay, khẽ cười:
– Cảm ơn.
Cô vẫy tay chào anh liền quay lưng rời đi.