Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 43: Thế giới 2: CÔNG LƯỢC "ĐẠI BOSS" (16)



Sáng hôm sau, Khả Lạc đến công ty như mọi hôm. Đang sắp xếp lại tài liệu thì cô nghe thấy tiếng vang, quay người thì cô thấy Tiết Dung đang đứng ở giữa sảnh công ty, cô ta la to:

– Chiều nay công ty có cuộc họp báo, cũng như là gặp mặt đối tác của ba công ty khác, nên mong mọi người tranh thủ làm xong công việc. Lúc 6:00 p.m có mặt tại hội trường công ty. Đã rõ chưa?

Mọi người trong công ty đáp: – Rõ.

Tiết Dung gật đầu, liếc mắt thấy Khả Lạc, cô ta cười xấu xa, thầm nghĩ ” Tiêu Hạ Nhiên, tối nay sẽ là ngày bẽ mặt của cô. “

Khả Lạc thấy ánh mắt của Tiết Dung liền đoán được cô ta đang mưu tính việc gì đó, nhún vai, để coi nữ chính có thể làm được gì.

………………….

Chiều hôm đó, Khả Lạc thay lễ phục và đến phòng của Trịnh tổng.

” Cốc cốc ” – Tiếng gõ cửa vang lên.

Trịnh Nhật Hinh đang cài cúc áo sơ mi, nghe tiếng gõ cửa thì nói:

– Vào đi.

Thấy Khả Lạc, cô chợt bất ngờ, nay Khả Lạc mặc một chiếc váy màu trắng tinh khiết, bên ngoài váy là lớp ren màu vàng nhạt, cổ áo chữ U, khoe được xương quai xanh tinh xảo của Khả Lạc, cả người cô ấy như toát ra sự thanh thuần, trong sáng, Trịnh Nhật Hinh mỉm cười, bảo:

– Trợ lí Tiêu lại đây, giúp tôi mặc áo vest nào.

– Vâng. – Khả Lạc đáp.

Khả Lạc giúp Trịnh Nhật Hinh mặc áo vest đen vào, thắt vào chiếc cà vạt xanh rêu, cả người Trịnh Nhật Hinh toát lên phong thái của một nam nhân đĩnh đạt dù cho cô là nữ. Thấy ánh mắt si mê của Khả Lạc, Trịnh Nhật Hinh phì cười, búng mũi cô gái ngốc trước mặt, nói:

– Đẹp không?

Khả Lạc ra sức gật đầu, thấy vậy Trịnh Nhật Hinh cười:

– Cô cũng rất đẹp.

Bầu không khí hường phấn kết thúc khi có tiếng gõ cửa. Trạch Duy Bách lên tiếng gọi:

– Trịnh tổng, đến giờ rồi ạ.

– Ừm.

Nói rồi, Trịnh Nhật Hinh cùng Khả Lạc rời khỏi phòng, đi đến hội trường công ty.

Lúc bước vào, hai người nhận được nhiều ánh mắt tán thưởng của người xung quanh, Trịnh Nhật Hinh khoác lên mình chiếc vest đen sang trọng, khí chất quyền quý tao nhã được tôn lên, khi cô đứng cạnh nam chủ cũng chẳng hề thua kém. Khả Lạc đi bên Trịnh Nhật Hinh lại càng được chú ý, với gương mặt thanh tú, đôi mắt huyền ẩn, khí chất thanh thuần, khoác lên chiếc váy trắng tinh khiết bồng bềnh, cô như một vị tiểu tiên nữ.

Tiết Dung đứng cạnh nam chủ dần lép vế trước hai người, cô nắm chặt khớp tay, một phút trước cô còn là tâm điểm của mọi người kia mà, cô ta không cam tâm.

Khả Lạc lúc này đang ung dung nhấp một ngụm rượu vang, mỉm cười nhìn Tiểu Cửu:

– Có đẹp không, có phải ta rất giống tiểu tiên nữ thánh khiết không?

Tiểu Cửu khinh miệt:

– Ảo tưởng.

Khả Lạc liếc xéo nó, Tiểu Cửu cười hỏi:

– Hể, có phải ngươi cố tình mặc váy này không? Chứ ta nhớ gu thời trang của ngươi đâu phải như vậy.

– Đương nhiên rồi, chả phải ta đã nói với ngươi rồi sao, trang phục là thế mạnh của nữ nhân.

Tiểu Cửu thắc mắc:

– Là sao?

– Như vầy nè, ta đoán nữ chủ thế nào cũng sẽ mặc áo màu đỏ với phong cách quyến rũ, nên ta sẽ ngược lại với cô ta, một chiếc váy trắng tinh khiết đã đủ để đánh bại cô ta rồi, à còn phải so khí chất nữa, mà nói về khí chất ngươi nghĩ ta sẽ thua được sao. Chỉ cần họ gặp được sự tương phản tốt hơn, thì sẽ dồn sự chú ý về nó, nữ chủ đương nhiên sẽ lép vế rồi. Đã hiểu chưa.

– À…ừm..sao ngươi biết được nữ chủ sẽ mặc màu đỏ?

– Linh cảm của một nữ nhân cao siêu hơn ngươi tưởng đó.

Tiểu Cửu gật gật đầu tỏ ý minh bạch. Khả Lạc ngước mắt thấy Tiết Dung đang cười nói cạnh Trạch Duy Bách, cô nói:

– Ngươi nghĩ nữ chủ sẽ bày trò gì nữa?

– Ân, vu cáo cho ngươi làm mất tài liệu à.

– Không đâu, chiêu này xưa rồi. Thôi thì cứ chờ xem cô ta sẽ làm gì đi.

Buổi họp báo diễn ra trôi chảy, Tiểu Cửu hết sức ngạc nhiên, nữ chủ không bày trò gì sao? Thấy vậy Khả Lạc lắc đầu:

– Chưa đâu. À tới rồi kìa.

Cô thấy nữ chủ bước lên bục cao, nơi MC đang đứng, Tiết Dung nói:

– Hôm nay cảm ơn quý vị đã đến công ty chúng tôi, để tỏ lòng biết ơn thì chúng tôi xin gửi tặng các vị phần trình diễn do chính trợ lí của Trịnh tổng trình bày – trợ lí Tiêu.

Khả Lạc thấy tất cả ánh mắt đều hướng về mình, ngay cả Trịnh Nhật Hinh cũng không lường trước được điều này. Tiểu Cửu lo lắng nhìn Khả Lạc:

– Giờ ngươi tính sao?

– Chiến thôi. Chứ giờ ta từ chối lại làm mất mặt Trịnh tổng.

Khả Lạc mỉm cười nhìn tất cả mọi người, bao hàm cả Tiết Dung, cô nói:

– Thật ra tôi muốn trình bày cho mọi người một bản nhạc piano, nhưng tiếc là nơi này lại không có đàn.

Chợt có giọng của Tiết Dung vang lên:

– Không sao, vừa hay nhà Trạch tổng cũng có đàn piano, hay là để anh ấy kêu người mang đến. Mọi người ai cũng muốn thấy tài nghệ của trợ lí Tiêu mà.

Khả Lạc thấy nữ chủ đang cố ép cô vào thế cuộc, vẫn ung dung đáp:

– Vậy phiền Trạch tổng rồi.

– Không phiền. – Trạch Duy Bách nói.

Lát sau, có 4 người khiêng chiếc đàn piano đến, cây đàn đen huyền, những nốt phím trắng được làm tinh tế, từng chi tiết của cây đàn đều được làm rất hoàn mỹ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.