Xuyên Nhanh: Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 51: Thế giới 2: CÔNG LƯỢC "ĐẠI BOSS" (24)



Khả Lạc vừa đến sân bay, ánh mắt cô đã ngay lập tức tìm thấy Trịnh Niệm Niệm, cô gái này có vóc dáng nhỏ xinh, gương mặt trẻ con, có chút lém lỉnh lại đáng yêu. Khả Lạc chạy đến phía Trịnh Niệm Niệm, cô hỏi:

– Niệm Niệm?

Trịnh Niệm Niệm lên tiếng trả lời:

– Vâng, là em. Chị là trợ lí của chị em phải không?

Khả Lạc gật đầu cười, cô giương tay trái ra, nói:

– Chị là Tiêu Hạ Nhiên, ” Nhiên ” trong ” Một đời an nhiên “. Rất vui được gặp em.

Trịnh Niệm Niệm giương tay phải ra bắt tay Khả Lạc, đáp:

– Em là Trịnh Niệm Niệm, sau này mong được chị chiếu cố.

Nói rồi, Khả Lạc giúp Trịnh Niệm Niệm kéo vali lên xe, hai người khởi hành đến công ty. Trên xe, Khả Lạc đưa mắt nhìn tiểu công chúa nhỏ, cô hỏi:

– Chị gọi em là Tiểu Niệm có được không?

Trịnh Niệm Niệm cười vui vẻ:

– Được ạ, chị Hạ Nhiên.

Khả Lạc khẽ cười, cô nghe Trịnh Niệm Niệm hỏi:

– Chị không thắc mắc về tên em sao?

– Hả? – Khả Lạc nhíu mày.

– Tên em khá kì lạ, mẹ của em đặt là Niệm Niệm bởi em là kỉ niệm đẹp nhất của bà ấy.

Khả Lạc gật đầu, cô nói:

– Chị thấy tên em rất hay mà, mỗi một cái tên của người con luôn là một điều gì đó rất có ý nghĩa.

Chợt chuông điện thoại Khả Lạc vang lên, cô nhấc máy nói:

– Đại boss?

Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng Trịnh Nhật Hinh:

– Em gặp Niệm Niệm chưa?

– Gặp rồi, em và em ấy đang trên đường đến công ty.

– Ừm, đi đường cẩn thận.

Nói rồi, Trịnh Nhật Hinh cúp máy, Khả Lạc vừa quay đầu sang thì bắt gặp vẻ mặt hóng hớt, tò mò của Trịnh Niệm Niệm, cô hỏi Khả Lạc:

– Chị em có vẻ khá thân với chị nhỉ?

Khả Lạc đáp:

– Cũng tạm đi.

Trịnh Niệm Niệm lên giọng kể xấu Trịnh Nhật Hinh:

– Chị không biết đâu, bà cô mặt lạnh đó mà nói chuyện nhẹ nhàng như vậy thì chắc chắn chị phải thân với bà chị già của em lắm đấy.

Khả Lạc thắc mắc, hỏi:

– Bà cô mặt lạnh?

– Ay da, tại chị em luôn trưng một bộ mặt vô cảm suốt nên em mới đặt biệt danh như vậy. Ừm…từ lúc em bắt đầu hiểu chuyện thì em chưa thấy chị em khóc lần nào cả, có vẻ chị ấy đã không còn những cảm xúc của một nhân loại nữa rồi.

Giọng Trịnh Niệm Niệm dần nhỏ lại, có chút u sầu. Khả Lạc vỗ vỗ lưng Trịnh Niệm Niệm, như thể đang an ủi cô gái nhỏ này.

Hai người trò chuyện một chốc thì xe đã đến công ty, Khả Lạc dẫn Trịnh Niệm Niệm lên phòng làm việc của Trịnh Nhật Hinh, vừa mở cửa, Trịnh Niệm Niệm đã chạy ập tới ôm lấy chị gái mình, Trịnh Nhật Hinh giơ tay xoa xoa thái dương, nói:

– Niệm Niệm, em đã lớn rồi đấy.

Trịnh Niệm Niệm buông Trịnh Nhật Hinh ra, hỏi:

– Không giỡn nữa, chị kêu em về đây làm gì vậy?

Trịnh Nhật Hinh đem một sấp tài liệu cho Trịnh Niệm Niệm đọc, trầm giọng, nghiêm túc nói:

– Bà ta chèn ép công ty mình, gọi em về để giải quyết cho xong nợ nần cũ và mới.

Trịnh Niệm Niệm đọc xong xấp tài liệu, có chút phẫn nộ:

– Hừ, bà ta đúng là rắn độc. Bây giờ chị muốn làm gì tiếp theo?

Trịnh Nhật Hinh đưa tất cả tài liệu của công ty cho Trịnh Niệm Niệm, ngắn gọn nói:

– Gây dựng lại công ty.

Trịnh Niệm Niệm cười. Cô ôm lấy đống tài liệu đó ra ghế sofa ngồi đọc. Khả Lạc nhìn dáng vẻ nghiêm túc, chăm chú lật từng trang giấy của Trịnh Niệm Niệm, thầm nói: ” Đánh giá sai cô bé này rồi. “

Trịnh Nhật Hinh thấy Khả Lạc luôn hướng mắt nhìn Trịnh Niệm Niệm, cô bước lại gần Khả Lạc, hỏi:

– Niệm Niệm có gì lạ lắm sao?

Khả Lạc chuyển mắt nhìn Trịnh Nhật Hinh, cười đáp:

– Em ấy lúc này nhìn giống chị lắm đấy. Có vẻ Niệm Niệm tài giỏi hơn những gì em nghĩ về em ấy.

Từ buổi hôm ấy, hai chị em họ Trịnh cùng Khả Lạc bắt tay gây dựng lại công ty. Mỗi ngày đều làm việc gấp đôi lúc trước, có những hôm còn phải thức nguyên đêm.

………………….

Chỉ trong 4 năm rưỡi, ba người đem công ty từ sắp phá sản đến vững bước trên thương trường, bây giờ khó mà bị công ty khác chèn ép.

Trong 4 năm rưỡi đó, có một sự kiện diễn ra ngoài dự đoán, Tiết Dung đã chết trong tù, nghe nói là cô ta chọc phải một tên đầu lĩnh, nên bị hắn ta đập chết tại nhà tù. Hắn ta cũng bị án treo cổ vì hành vi đó.

Tối đó, Khả Lạc nghe Tiểu Cửu thuật lại quá trình trong tù của Tiết Dung, cô tấm tắc:

– Gay cấn còn hơn cốt truyện nữa.

Tiểu Cửu ngoeo nguẩy đuôi, nó hỏi Khả Lạc:

– Đã gần 5 năm rồi, mà ngươi còn chưa thổ lộ với Trịnh Nhật Hinh nữa.

– Chưa tới lúc, phải kiên nhẫn chứ.

Sáng hôm sau, Khả Lạc đến công ty, mọi người thấy cô đều cúi đầu chào hỏi. Qua hơn 4 năm, mọi thứ thay đổi cũng khá nhiều, Trịnh Nhật Hinh chính thức là CEO của công ty, Trịnh Niệm Niệm thăng chức làm phó chủ tịch, riêng Khả Lạc vẫn là trợ lí của Trịnh Nhật Hinh, nhưng nhân viên trong công ty đều biết Khả Lạc có quyền ngang phó chủ tịch.

Khả Lạc bưng cà phê vào phòng làm việc của Trịnh Nhật Hinh thì không thấy cô đâu, chỉ thấy Trịnh Niệm Niệm đang ngồi coi hồ sơ trên sofa. Khả Lạc đưa tách cà phê cho Trịnh Niệm Niệm, nói:

– Uống đi cho tỉnh người.

– Cảm ơn chị Hạ Nhiên.

Khả Lạc ngồi xuống cạnh Trịnh Niệm Niệm, cô thấy Trịnh Niệm Niệm buông sấp hồ sơ xuống, quay đầu đối mặt với cô, Khả Lạc nghiêng đầu thắc mắc:

– Sao vậy?

Trịnh Niệm Niệm chắc giọng nói:

– Chị thích chị em, có phải không?

Khả Lạc với vẻ mặt hoang mang, cô giơ tay bịt miệng Trịnh Niệm Niệm, điều này khiến cô ấy càng tin là mình đoán đúng. Khả Lạc hỏi:

– Sao em biết?

Trịnh Niệm Niệm gỡ tay Khả Lạc, cô đáp:

– Ngay từ đầu em đã lờ mờ đoán rồi, em dùng 4 năm để chứng minh phán đoán ấy là đúng đấy. Chị em đúng là khờ mới lâu như vậy mà còn không biết.

Khả Lạc cười khổ, thấy vậy Trịnh Niệm Niệm nắm lấy tay Khả Lạc, lên tiếng hỏi:

– Sao chị không bày tỏ thẳng với chị em.

– Không được đâu. Lỡ nói ra thì ngay cả bạn bè chị và Nhật Hinh cũng không làm được.

Trịnh Niệm Niệm kiên quyết nói:

– Không thử làm sao biết được, chị mau bày tỏ với chị em đi, không thì mất cả chì lẫn chài đấy.

Khả Lạc ngơ ngác nhìn Trịnh Niệm Niệm, cô hỏi:

– Em không kì thị chị sao?

Trịnh Niệm Niệm lắc lắc đầu:

– Tình cảm nào cũng rất cao đẹp, sao em có thể kì thị được. Có một câu nói rất hay, đó là: ” Khi thần tình yêu se duyên, điều ngài coi trọng là nhịp tim chứ không phải là giới tính. “

Khả Lạc ôm lấy Trịnh Niệm Niệm, thỏ thẻ nói:

– Cảm ơn em, Tiểu Niệm.

………………….

Đến buổi trưa, Khả Lạc cùng Trịnh Nhật Hinh, Trịnh Niệm Niệm ăn trưa như mọi khi, nhưng khi cô lên sân thượng thì chỉ thấy Trịnh Nhật Hinh, Khả Lạc lên tiếng hỏi:

– Tiểu Niệm đâu rồi chị?

Trịnh Nhật Hinh phủi chỗ ngồi cạnh để Khả Lạc đến ngồi, cô đáp:

– Con bé bảo nay có chút việc nên chạy đi mất tiêu rồi.

Khả Lạc ngồi xuống ghế bên cạnh, cô đưa mắt chăm chú nhìn Trịnh Nhật Hinh. Trịnh Nhật Hinh cũng đưa mắt nhìn lại Khả Lạc, cô hỏi:

– Mặt tôi dính gì sao?

Khả Lạc lắc đầu, vẻ mặt cô như đã quyết định xong điều gì đấy, cô lên tiếng hỏi Trịnh Nhật Hinh:

– Đại boss, rốt cuộc chúng ta là gì của nhau?

Trịnh Nhật Hinh né tránh ánh mắt của Khả Lạc, cô cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Khả Lạc nhưng cô vẫn chưa muốn chấp nhận điều này, dối lòng nói:

– Chúng là là bạn thân mà.

Khả Lạc cười, nụ cười có chút buồn xót:

– Ừm, mãi là bạn.

Trịnh Nhật Hinh thấy được nụ cười khổ của Khả Lạc, nhưng cô vẫn quyết định im lặng.

Lời tỏ tình cứ như vậy, mãi không được nói ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.