Tiếng đàn Khả Lạc vừa ngừng, mọi người trầm trồ nhìn cô, hoàng thượng phất tay áo, nói:
– Quả là người mỹ, khúc hay.
Khả Lạc cúi người:
– Tạ lời khen của hoàng thượng.
Hoàng thượng đưa mắt nhìn sang Giang Kỳ, bảo:
– Vương gia chưa có thê thiếp, chi bằng trẫm ban nàng ta cho đệ, ý đệ thế nào?
Giang Kỳ đứng dậy ngước mắt nhìn Khả Lạc, sau đó dời mắt nhìn hoàng thượng, hai tay chấp lại, cúi người từ chối:
– Đa tạ hoàng thượng, nhưng thần đệ vẫn chưa có ý kết thân.
Có thể anh có chút hứng thú với nhan sắc Khả Lạc, nhưng điều đó chưa đủ để khiến anh cho cô bước chân vào Giang phủ, dừng lại một chốc, Giang Kỳ bèn nói:
– Hay là…
Giang Kỳ chưa dứt câu, Khả Lạc đã khuỵa gối xuống, cúi người:
– Bẩm hoàng thượng, dân nữ vốn không ham muốn tình duyên, chỉ cầu được đánh đàn múa hát. Cầu xin hoàng thượng cho dân nữ làm cầm sư, có thể cống hiến chút tài mọn của mình.
Giang Kỳ chuyển tầm mắt sang Khả Lạc, có chút ngạc nhiên. Hoàng thượng nhân ngày vui cũng không muốn làm khó người khác, gật đầu cười:
– Hảo hảo, hôm nay trẫm ban chức cầm sư cho Khắc Ái Lạp. Hi vọng ngươi có thể cống hiến tài cho hoàng cung.
Khả Lạc tạ ơn hoàng thượng, cô lui người rời khỏi buổi yến tiệc, dạo bước quanh ngự hoa viên, Tiểu Cửu thắc mắc hỏi Khả Lạc:
– Sao ban nãy ngươi lại ngắt lời Giang Kỳ, cầu làm cầm sư?
– Nếu ta không ngắt lời hắn thì giờ ta đã phải trở thành thiếp của nam chủ rồi.
– Vậy thì có vấn đề gì sao?
Khả Lạc thở dài, đáp:
– Không hẳn, chỉ là ta không thích làm thiếp, làm vợ lẽ của người khác. Đấy là tự tôn của ta.
Chợt Khả Lạc thấy Ngạo Nhất Luân đang ngồi cạnh hồ cá, mắt anh nhìn về phương xa, Khả Lạc bước đến gần anh, nhún người:
– Tiểu nữ tham kiến tướng quân.
Ngạo Nhất Luân nghiêng đầu nhìn Khả Lạc, hỏi:
– Cô nương là?
– Tiểu nữ là vũ nữ Tây Vực, tự Khắc Ái Lạp.
Ngạo Nhất Luân gật đầu, nói:
– Khắc cô nương không ở yến tiệc, lại chạy ra đây làm gì?
Khả Lạc ngồi xuống cạnh Ngạo Nhất Luân, ngắm nhìn những chú cá bơi lội giữa hồ nước xanh, cô khẽ nói:
– Điều này phải là tiểu nữ hỏi ngài mới đúng. Sao ngài lại ra đây?
Ngạo Nhất Luân cười đáp:
– Vốn luôn ở chốn sa trường quen rồi, nay trở về nên ta có chút lạ lẫm, hơi khó hòa nhập với mọi người.
Khả Lạc thu chân, tay đặt lên hai đầu gối, đầu cô nghiêng sang nhìn Ngạo Nhất Luân, nở nụ cười tươi tắn. Ngạo Nhất Luân nhìn lại Khả Lạc, thắc mắc:
– Mặt ta dính gì sao?
Khả Lạc lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
– Không có, chỉ cảm thấy ngài khác với những gì tôi hình dung. Ngài không hà khắc, không cổ quái, không lạnh nhạt, mà rất ôn hòa, dễ gần.
Ngạo Nhất Luân xoay đầu sang hướng khác, lỗ tai anh dần ửng đó, ngập ngừng nói:
– Cô nương quá lời rồi, ta cũng không tốt đến như thế đâu.
Một chốc lát sau, không nghe thấy tiếng Khả Lạc, Ngạo Nhất Luân liếc mắt nhìn thì thấy Khả Lạc đang cười tủm tỉm nhìn anh. Khả Lạc lên tiếng:
– Ngạo tướng quân.
Ngạo Nhất Luân quay mặt nhìn Khả Lạc, lúc này, cô nâng tay khều nhẹ cằm nam chủ, yêu mị cười:
– Tướng quân mạnh mẽ kiên cường, khiến Ái Lạp động tâm thương nhớ ngài mất rồi.
Ngạo Nhất Luân đỏ bừng mặt:
– Nam nữ thụ thụ bất tương thân, cô nương làm khó ta rồi.
Khả Lạc phì cười, không nói gì hết chỉ xoay người bỏ chạy. Tiểu Cửu từ không gian quan sát, lên tiếng hỏi:
– Nam chủ sao dễ đỏ mặt vậy?
Khả Lạc đáp:
– Ngạo Nhất Luân quanh năm ở sa trường cùng quân lính, ít tiếp xúc với nữ nhi tình trường, không dễ đỏ mặt mới lạ đấy.
Tiểu Cửu thắc mắc.
– Lạc Lạc, ngươi đi trêu chọc nam chủ làm chi vậy? Đừng nói ngươi có ý với nam chủ rồi nha.
Khả Lạc nhún vai, lười biếng nói:
– Không có, chỉ là ta muốn nam chủ đứng trước thế cục chọn lựa giữa hai người con gái, một trái tim lại chứa hai tình yêu.
– Tại sao phải làm như vậy?
– Muốn trả thù giúp nguyên chủ, thì bước đầu phải công lược nam chủ. Bởi nam chủ là điểm yếu của nữ chủ.
Khả Lạc vừa quay lại thì buổi yến tiệc đã tàn, mọi người đông đúc kéo nhau trở về. Cô chạy về phía đoàn vũ nữ, Khả Lạc lướt ngang nữ chủ Lương Tiểu Tuyết thì bị nô tỳ của cô ta cản lại, nô tỳ đó lên giọng:
– Tiện nữ kia, thấy đích tiểu thư nhà tể tướng sao không cúi chào.
Khả Lạc nhìn nữ chủ, cô khuỵa người:
– Tham kiến tiểu thư.
Lương Tiểu Tuyết ra hiệu cho nô tỳ cô ta, nô tỳ hiểu rõ, cô ta tát thẳng vào gương mặt Khả Lạc, nói:
– Đây là hình phạt để ngươi nhớ rõ.
Khả Lạc sợt thấy nữ chủ cười ác ý, cô chỉ cúi đầu không đáp lại. Đợi nữ chủ rời đi, Khả Lạc chạy lại đoàn vũ nữ, vị ma ma đứng cạnh đó nói với Khả Lạc:
– Lương tiểu thư đó mặc dù có chút quá đáng, nhưng tốt nhất cô nương đừng phản kháng lại, hậu quả không tốt đâu.
Khả Lạc gật đầu, tỏ ý đã rõ:
– Tạ ma ma đã khuyên nhủ.
…****************…
***Lại là câu chuyện đội quần muôn thuở của mị đây.
Giải Viên: À thì cái hôm mà trước khi thi vật lí thì thầy mị dành một tiết để ôn thi, thầy chia từng câu để từng bạn làm, sau đó sẽ bật mic đọc lên để thầy sửa. Thì mị cũng làm bài á, ngồi làm rất chăm chú nha, vở sạch chữ đàng hoàng:))
## Chuyện sẽ không quá đau lòng khi cái mic của mị nó bị khùng?.Ơi là chời, bật mic lên đọc quá trời, cái công thức vừa dài vừa khó đọc, mị vừa đọc xong thì thầy nói:
– Mic em bị gì rồi kìa, out ra vô lại đi.
## Trái tim như vỡ vụn, mị cũng out ra vô lại, lúc này đọc mới nghe rõ nà, không rõ nữa chắc mị đập điện thoại quá:3
## Mà mị chỉ nghĩ là cái mic nó rè hoặc không có tiếng thôi, cho tới khi con bạn mị nói là nãy mic của mị có tiếng gió, tiếng hàng rào kéo, lúc mị nói chuyện thì có tiếng éc éc éc như heo bị bắt vô lò mổ. Con bạn mị miêu tả sinh động như chiến tranh thế giới thứ 2 vậy á. Mà trọng điểm là mị kêu tiếng heo hồi nào ta=))
## Ủa vậy là trong cái lúc mà mị nghiêm túc đọc bài thì mọi người nghe tiếng heo kêu hả. Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu:((
## Chắc mai mốt mị đổi tên thành Viên Đội Quần=))