Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang.
Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào.
Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh.
Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi?
Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới.
Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật.
Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm.
Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người.
Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra.
Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào.
Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà.
Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng.
Sự yên lặng quỷ dị như vậy cứ kéo dài trong chốc lát.
Thiếu niên rũ mắt xuống, môi mỏng mím thành một đường, đáy mắt đè nén sự sắc bén lạnh lẽo.
“Tiểu thư, cô cần phải thay quần áo, tiệc sắp bắt đầu rồi.
”
Đường Tuế ngẩng đầu lên, nhìn anh, rồi nhanh chóng tránh mắt đi.
Theo nội dung cốt truyện, nhân vật cô xuyên cũng tên là Đường Tuế, là Đại tiểu thư nhà họ Đường, kiêu căng tùy hứng, thích mọi thứ xinh đẹp.
Vậy nên, trong biệt thự to lớn nhà họ Đường này, người phục vụ bên cạnh cô đều là thiếu nam thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp.
Người thiếu niên trước mắt tên là Tống Tinh Dã, con nuôi của quản gia, nghe nói lúc nhặt được anh, anh mới ba tuổi, chỉ biết tên mình.
“Ừm.
”
Đường Tuế đáp một tiếng, đã thấy Tống Tinh Dã chạy đến cạnh cửa.
“Tiểu thư, tôi đợi bên ngoài, cô mặc váy xong tôi sẽ vào lại!”
Đường Tuế ngồi thẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn sa sầm, lông mi hệt lông quạ nhẹ nhàng chớp động, khi chớp mắt hệt như những cánh bướm rũ xuống.
Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng dễ nhìn của Tống Tinh Dã trước cửa.
Trong nháy mắt hơi thất thần.
“Cạch! ” một tiếng, cửa bị Tống Tinh Dã đóng lại từ bên ngoài.
Lúc này Đường Tuế mới thở phào một hơi, cô vỗ tim mình.
Theo nội dung cốt truyện, nhà họ Đường phá sản, đều do Tống Tinh Dã gây ra, nguyên chủ cũng bị anh giam cầm.
Trước mắt người ngoài, anh lịch sự văn nhã, nhưng sau lưng lại hung tàn biết bao.
Đường Tuế nghĩ đến những điều đó, cả người liền run rẩy, cơ thể như nhũn ra.
“Luân Hồi Kính, mi bị sao thế, mới đến đã cho ta cấp Luyện Ngục rồi.
”
Luân Hồi Kính nghe cô nói, không khỏi cười: “Củ Cải Nhỏ, đây là cấp đơn giản nhất rồi đó, Luyện Ngục còn ở phía sau.
”
Đường Tuế nghe xong, tóc gáy trên người dựng đứng lên.
!!!
Đây đã là cái đơn giản nhất!
Đường Tuế lúc này mới nhận ra, sốt ruột hét to: “Ta là nhân sâm, không phải củ cải!”
Đùa gì thế, cô là nhân sâm vạn năm sinh trưởng trong ruộng thuốc thần của Huyền Ly thượng thần đó.
Sao có thể là củ cải bình thường được?
“Vậy ta có thể sử dụng pháp thuật không?”
“Có thể.
“
Nghe Luân Hồi Kính nói vậy, Đường Tuế lập tức thở phào một hơi.
Luân Hồi Kính: Pháp thuật của cô, vô hiệu với nam nữ chủ và nam phụ hắc hóa.
Đường Tuế níu chăn, hu hu hu.
Cảm giác đáng sợ quá.
.