Bỗng nhiên anh ta cảm thấy sau eo tê rần, sau đó ngửi thấy một mùi máu tươi.
Anh ta ngập ngừng cúi đầu, thì thấy giữa bụng mình máu tươi đầm đìa.
“Á, giết người.
“
Người phụ nữ vốn đang tựa sát vào vách tường lúc này hét lên một tiếng, sợ tới mức nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài.
“Cô điên rồi!”
Chỉ hy vọng âm thanh bén nhọn của người phụ nữ kia có thể thu hút vài người lại đây.
“Anh muốn chạy trốn?”
Cô lao tới chỗ Tống Minh Trì, liên tục đâm dao gọt hoa quả vào người Tống Minh Trì.
Tuy Tống Minh Trì là đàn ông, nhưng do trước đó không chú ý bị Chu Khả Nhân đâm một nhát, máu chảy không ngừng.
Anh ta rất hoảng loạn.
Vả lại anh ta vẫn còn tiếc mạng lắm, chưa muốn chết.
Chu Khả Nhân hoàn toàn không quan tâm, trong trạng thái liều mạng này, cô ta chỉ muốn kéo Tống Minh Trì xuống địa ngục.
Chờ đến khi cảnh sát đến, những người hóng hớt cũng tới.
Động tác của Chu Khả Nhân vẫn máy móc như cũ, đôi tay nắm con dao gọt hoa quả đẫm máu, không ngừng đâm Tống Minh Trì.
Lúc này Tống Minh Trì đã hoàn toàn không còn dấu hiệu của sự sống.
Ngực và bụng dưới đã bị Chu Khả Nhân đâm nát nhừ.
Cảnh tượng rất khủng khiếp.
!
Đường Tuế đang ở nhà ăn đồ ăn vặt, thì chợt thấy bản tin trên TV.
Dù đã được làm mờ.
Nhưng cô vẫn nhìn ra, cô sợ tới mức ném cái điều khiển từ xa xuống.
Gương mặt nhỏ trắng bệch.
Tống Tinh Dã bưng chè đi vào, thấy bộ dạng bị dọa sợ của Đường Tuế, chạy nhanh qua.
“Đáng sợ thật đấy.
“
Anh vừa đặt khay lên bàn, Đường Tuế đã chen vào lòng anh.
Tống Tinh Dã lạnh nhạt nhìn thoáng qua bản tin.
Cái này anh đã biết từ mấy ngày trước.
Thấy cô gái nhỏ quá sợ hãi, Tống Tinh Dã tắt TV đi, ôm cô vào lòng.
“Chỉ là những người không quan trọng thôi.
“
Tống Tinh Dã nhẹ nhàng vỗ lên tay cô.
“Anh đã cho người thu dọn đồ đạc rồi, lát nữa chúng ta sẽ tới Bích Lỗ Quốc.
“
“Được được.
“
Đường Tuế gật đầu.
Còn nuốt nước miếng một cái.
Tốt thật.
Mấy ngày trước, khi nhắc tới Bích Lỗ quốc, Tống Tinh Dã cũng đã tra các đồ ăn ngon ở đó.
Quốc gia trên đảo, nhiệt độ không khí rất mát vẻ, có rất nhiều trái cây nhiệt đới và đồ ăn ngon không đếm xuể.
Đường Tuế ngẩng đầu, con ngươi long lanh trong suốt nhìn Tống Tinh Dã.
“Bây giờ chúng ta đi đi.
“
Ánh mắt Đường Tuế tràn ngập chờ mong.
“Tuế Tuế.
“
Tống Tinh Dã cầm chặt bàn tay bé nhỏ của cô.
“Em biết chúng mình đến đó làm gì không? Không phải em chỉ nghĩ là ăn thôi đó chứ?”
Giọng Tống Tinh Dã trầm thấp, cảm xúc cũng trầm xuống một cách khó hiểu.
“Kết hôn.
“
Đường Tuế chớp mắt.
“Em biết?”
Khóe miệng Tống Tinh Dã không kìm được cong lên, ngón tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô.
“Đương nhiên là biết chứ, ba mẹ có nói với em, bọn họ hỏi em có đồng ý không.
“
Đường Tuế gật đầu.
“Vậy em đồng ý không?”
Tống Tinh Dã bỗng dưng trở nên hồi hộp.
“Đồng ý nha.
“
Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Đường Tuế hiện lên nụ cười ngọt ngào, tay cũng nắm lấy ngón tay anh.
Nhẹ nhàng lay lay hai cái.
“Anh nói xem, hôm nay chúng ta có được ăn món gì ngon không nhỉ?”
Đôi mắt trong veo như nước của tràn đầy ánh nước.
Trong suốt nhẹ nhàng, nhìn chạm vào đáy.
“Có thể.
“
Giọng nói Tống Tinh Dã hơi khàn đi, lộ ra một tia ấm áp.
.