“Mấy người đi ra ngoài, chúng tôi không chào đón mấy người.
”
Giọng của cô Tần cũng trở nên lạnh nhạt.
Đường Noãn Noãn ngây ra, có chút không hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì
Cô ta mím môi, rưng rưng muốn khóc.
Quan Vân Châu nhìn người phụ nữ mình yêu, người thân của mình lại đuổi người nhà của cô ta ra ngoài, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
“Mẹ, anh họ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
”
Quan Vân Châu sốt ruột hỏi, hai người bọn họ lại không để ý tới anh ta.
Quan Vân Châu nhất thời cũng có chút thất bại.
Khóe miệng của cô Tần mang theo nụ cười châm học, liếc mắt nhìn cả nhà bọn họ.
Ha ha, lúc này bà bỗng nhiên nhớ tới khi bọn họ đến đây thì không hề có ấn tượng gì với Tuế Tuế.
Đúng là cha mẹ tàn nhẫn, không bằng heo chó.
Bởi vì không quan tâm đến Tuế Tuế nhiều năm qua, mới có thể không nhận ra Tuế Tuế sao?
“Hả?” Cha mẹ Đường bỗng nhiên bị gọi tên, hai người cũng không hiểu gì.
Tính cách của kẻ có tiền đúng là quá kỳ lạ.
Thay đổi như gió, vừa rồi còn thân thiện, bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Xì.
Mẹ Đường gượng cười ha ha.
Cô Tần thấy mình đã nhắc nhở như vậy, cha mẹ vô lương tâm này vẫn không nhận ra Đường Tuế.
Ha ha.
Bà không khỏi cười lạnh hai tiếng.
“Tôi phải giới thiệu cho mấy người một chút, đây là Đường Tuế, không khéo lắm, mười ngày trước con bé vẫn là con gái của hai người đấy.
”
Cô Tần nói xong thì khoanh tay trước ngực, ung dung lạnh nhạt nhìn bọn họ.
“Đường Tuế.
”
Mẹ Đường và cha Đường kinh ngạc kêu ra tiếng.
Bọn họ đã rất nhiều năm không nhìn thấy Đường Tuế, chỉ nhớ mang máng, Đường Tuế là một cô gái mềm mại đáng yêu.
Đáng tiếc mắc bệnh tự kỷ, đó là bệnh tâm thần của trẻ em.
Vốn không có tác dụng gì.
Nhưng… Vì sao hiện tại cô lại bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này.
Còn trở thành vợ chưa cưới của Tần Tiền Dư.
Chuyện này quá khiếp sợ, đây là may mắn cỡ nào chứ.
Bọn họ vốn vứt bỏ Đường Tuế, bỗng nhiên lại sống tốt như vậy, còn tài giỏi hơn Noãn Noãn được bọn họ cố gắng bồi dưỡng.
Điều này làm cho người ta ngạc nhiên.
“Tuế Tuế? Con là Tuế Tuế của cha mẹ sao?”
Mẹ Đường phản ứng lại trước, mặc dù trước kia bọn họ không quan tâm Đường Tuế thì sao.
Dù sao cô vẫn là con gái của bọn họ, có xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi được.
Huống chi từ nhỏ đứa nhỏ này đã thiếu tình thương.
Hiện tại nếu bọn họ có thể cho cô sự yêu thương cũng đã rất xa xỉ, sao cô có thể không muốn chứ.
Mẹ Đường nghĩ đến đây thì cong môi cười, thậm chí tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Không ngờ đứa con rơi này lại có ích như thế, không hổ chui ra từ bụng bà ta.
Nhưng rất không tệ.
Đường Tuế lạnh lùng, cô không ngờ người phụ nữ trước mắt này lại buồn nôn như thế.
“Bà Đường, tôi nhớ rõ chúng ta đã cắt đứt quan hệ.
”
Cô không thể hiểu được sao bà ta có thể nói ra lời như vậy.
Mẹ Đường vừa nghe xong, tuy rằng có chút xấu hổ, lại vẫn cười cười: “Con xem con đi, làm gì có mẹ con nào là kẻ thù chứ, chúng ta là mẹ con ruột mà.
”
Đường Tuế chỉ cười không nói.
.