Xuyên Nhanh: Ngược Tình

Chương 1: 1: Chân Tình Không Thắng Nổi Thời Gian 1



Linh Vân ngồi dựa người vào thành giường, chăn đắp hờ trước ngực.

Cô lặng im nhìn người đàn ông khoác áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, khẽ hỏi: “Anh đi đâu thế?”
“Công ty có chút chuyện.

Anh tới công ty.” Cài nốt cái cúc áo cuối cùng, anh ta tới gần, hôn nhẹ lên gò má cô an ủi.
Linh Vân cũng cười nhẹ một cái, nụ cười ấy hết sức loá mắt, vươn cổ, hôn lên môi anh.

Cũng tại hành động đột ngột này của cô mà thân hình người đàn ông trong phút chốc cứng đờ lại.

Nhưng rất nhanh, anh ta lấy lại mỉm cười, xoa đầu: “Anh sẽ không về đâu.”
“Dạ.”
Chân trần bước đến bên cửa sổ, tay ngọc vươn nhẹ ra, vén tấm rèm.

Mắt lạnh nhìn chiếc ô tô bốn bánh lăn ra khỏi cổng.

Linh Vân nhếch miệng khinh thường.
Ôi đàn ông! Nói dối trắng trợn như vậy cũng không sợ có quá nhiều sơ hở sao?
Cô trở lại trên giường ngồi, đảo mắt nhìn quanh, hoang mang mở miệng: “Ba Bá, ngươi có đó không?”
“Kế Hậu có chuyện muốn hỏi tại hạ sao?” Giọng điệu sầu muộn của Ba Bá truyền tới.
Linh Vân tới lúc này mới đưa tay bịt mồm, ngạc nhiên đến độ nói không nên lời.

Ba Bá…Ba Bá là có thật?
Cô cúi đầu, nhìn hai bàn tay trắng của mình.
“Đây…đây là đâu…Là đâu thế?” Cô chết rồi, chết trong tẩm cung của mình.

Ấy thế mà khi có lại ký ức, cô đã ngồi đây, cùng người đàn ông xa lạ kia ôm hôn giả dối.

Này, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra? Sự tồn tại của Ba Bá là sao? Ký ức quá khứ lẫn hiện tại tựa những dòng gạch chéo gạch gạch loạn xạ linh tinh trong đầu cô, khiến cô quay cuồng, tâm tình lại càng thêm mông lung.
“Kế Hậu nương nương bình tĩnh!” Ba Bá nhẹ nhàng an ủi: “Đây là kiếp sau của ngươi.”
“Kiếp sau…bản cung chưa uống canh Mạnh Bà sao?”
“Uống rồi, chỉ là ta vừa truyền kí ức tiền kiếp vào đầu ngươi.

Giờ là lúc thực hiện nhiệm vụ.”
Thực hiện nhiệm vụ?
“Cái gì cơ?”
“Chắc ngươi quên mất nhỉ? Đây, để ta nhắc lại cho ngươi nhớ.”
Ba Bá trình chiếu bảng thông tin.
[ Tên: Linh Vân.
Nghề nghiệp: Quốc mẫu Đại Nam.
Thọ: 45.
Lý do chết: Uống Hạc Đỉnh Hồng.
Tâm nguyện: Kiếp sau không cầu giàu sang phú quý, chỉ mưu cầu ấm no hạnh phúc.

Trượng phu yêu thương, sinh được quý tử, hạnh phúc hết đời.
Điểm tâm nguyện: 0.
Giá trị tình yêu: 0.
Đạo cụ: Không có.
Nhiệm vụ : Công lược nam phụ.

]
Vẫn là cái bảng ấy, chỉ là lần này, xuất hiện hai dòng cuối mà Linh Vân không hiểu: “Công lược nam phụ là sao? Chuyện gì đang xảy ra thế? Không phải chết là hết rồi ư?”
“Chết không phải là hết.

Chết là tái sinh.

Chúng ta là hệ thống Lâu Đài Tình Ái.

Ngươi, cái cố mệnh ký chủ của ta.

Nếu làm nhiệm vụ thật tốt, điểm tâm nguyện của ngươi liền tăng.

Đến lúc tăng vừa đủ, ngươi có thể cầu mong bất kỳ điều gì.

Thưa Kế Hậu, tại hạ nói vậy, ngươi hiểu không?”
“…Thế nam phụ là tên của ai thế?”
“Nam phụ không phải là tên, nam phụ là một người.” Như một người giáo viên giảng giải cho học trò, Ba Bá rầm rì đáp: “Ta đưa nương nương câu chuyện, nương nương tự xác định nam phụ là ai nhé!”
Tấm bảng điện tử trước mặt bỗng thay đổi.

Dòng chữ dài dằng dặc hiện ra.

Sau khi đọc xong chúng, Linh Vân liền hiểu.

Phụ ở đây, hàm ý chỉ nhân vật phụ trong cuộc đời nữ chính.

Mà nữ chính, chính là sự tồn tại chói loá nhất trong một quyển tiểu thuyết.
Quyển tiểu thuyết với tiêu đề “Hợp đồng tình nhân một trăm ngày”.

Tình nhân, không bằng chính thê, không bằng thiếp thất, thậm chí còn thua kém cả một a hoàn thông phòng.

Nói trắng ra, là kỹ nữ.

Cái nghề không hề thanh cao nhưng luôn tự cho mình là một đoá bạch liên không nhiễm bụi trần.
Linh Vân nhíu mày, trình độ đặt tiêu đề thật tầm thường và kém cỏi.

Câu chuyện mà vị tác giả này viết ra, không khác gì những cuốn thoại bản rác được lưu hành khắp giang hồ cho người đọc kẻ chê.

Nữ chính Du Hướng Y, mồ côi ba, mẹ bị bệnh tim nhập viện lâu dài.

Cô ta gia nhập giới giải trí, làm một đoá sen trắng không bị cái chảo đen của giới giải trí nhuộm bẩn.

Thế nhưng Du Hướng Y xinh đẹp mê người vô tình lại lọt vào mắt xanh của nam chính Diệp Nghiêu.

Nam chính vô cùng thích bông sen trắng ấy, tìm mọi cách bẻ cành nó.

Hắn ta đã dùng thế lực của riêng mình, chèn ép nữ chính, ban đầu là ép diễn, ép lên công ty chủ quản rồi lại ép cô vì mẹ mà bán trinh.

Cuối cùng, lại kéo cô lên giường và ép kí kết hợp đồng tình nhân, lấy thời hạn là một trăm ngày.
Rung động, yêu, hận…Một vòng cuồng quay…
Nam chính nữ chính đã có được cái kết tươi đẹp của mình.
Còn nhân vật phụ thì sao?
Nhân vật phụ đương nhiên không có được cái kết may mắn như nhân vật chính.
Nam phụ của quyển tiểu thuyết này là anh trai họ của nam chính – Diệp Ngôn.

Không như người em trai ăn chơi trác táng, đàng điếm gái gú Diệp Nghiêu, Diệp Ngôn là tiêu chuẩn của một anh chàng nam phụ đáng thương thâm tình một lòng một dạ vì nữ chính.

Nam phụ cuối cùng, trong cuộc nổ súng với nữ phụ, chắn đạn cho nữ chính mà chết..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.