Chiêu trò thứ hai…
Đem xác heo rừng của Diệp Ngôn quẳng vào bồn tắm, Linh Vân điềm nhiên giơ tay bật vòi sen, cố tình còn để mức lạnh nh ất.
Nước lạnh xối xả, Diệp Ngôn gục đầu sang một bên, lại không có dấu hiệu gì tỉnh rượu.
Gợi cười khoé môi Linh Vân càng tối tăm.
Cô đi ra phòng bếp, mở ngăn đá tủ lạnh, lấy ra một bịch đá to đùng mà cô đã kêu bà giúp việc cất giữ trưa nay.
Vốn dùng cho khổ nhục kế, nhưng giờ khổ nhục kế lại chuyển sang cái khác rồi.
Ôm bịch đá quay về phòng tắm, bồn tắm nước lạnh đầy, chìm đến vùng ngực Diệp Ngôn, hại cho quần áo trên người anh ngâm nước sũng sượi.
Hơi lạnh lan toả khắp phòng tắm, đôi môi Diệp Ngôn dần chuyển sang tím tái, làn da tái nhợt xanh xao.
Xả hết nước lạnh trong bồn, Linh Vân đem đá đổ vào.
Đá lạnh thay nước lạnh, cảm giác e không khác là bao.
Linh Vân muốn giữ nguyên lượng nước cơ, chỉ sợ Diệp Ngôn lạnh chết thì khổ, chỉ đành đổ mỗi đá không thôi.
Nhìn thân mình anh ta run nhè nhẹ, cô lại cố tình xả thêm ít nước nóng.
Cúi mình, hôn miếng lên cái trán lạnh băng kia, cô ôn nhu cười, giọng nói mang theo bao nhiêu triền miên mềm mại.
“Ngôn của em…Chúc anh ngủ ngon.”
“Vân…” Chợt, Diệp Ngôn phun ra một chữ này.
Động tác nhỏ bé của Linh Vân khựng lại, tắt vòi sen, cô xoa xoa đôi vai gầy, nhàn nhạt quay người rảo bước ra ngoài.
Ngủ ngon…
Một đêm không mộng mị.
…
Diệp Ngôn là bị choáng đến tỉnh.
Đầu óc một mảnh quay cuồng mơ hồ, người đàn ông giật giật mí mắt.
Muốn cử động thân mình nhưng thật khó làm sao! Lồng ngực như thể bị một vật vô hình chèn ép, khiến anh ngột ngạt đến khó chịu.
Nắng mai bên ngoài chiếu qua cửa sổ, bừng sáng không gian cả một căn phòng.
Chậu cây cảnh trên bệ cửa sổ vươn mình, đầy sức sống đón nắng sớm, lá cây nhẹ rung động.
Nắng thu luôn là một cái gì đấy rất thư giãn, rất khoan khoái bay bổng.
Diệp Ngôn mờ mịt, bờ trán bỗng được một bàn tay mát lạnh mềm mại vuốt ve.
Xúc cảm ấy, quả thực dễ chịu không gì bằng.
Nhưng giọng nói của cô, còn khiến anh dễ chịu hơn.
“Ngôn…Đừng vội tỉnh.” Âm điệu nhu mì mềm mại, tựa mật ngọt rót vào tai.
Bàn tay mát lạnh của cô ấy khẽ vuốt ve gò má anh, Diệp Ngôn dễ chịu đến độ hừ nhẹ vài tiếng.
Nhìn người phụ nữ bên giường, anh nhọc nhằn mở miệng, mở miệng, mới phát hiện giọng mình khàn đặc, cứ như hôm qua chính mình đã dùng hết sức hòng gào thét.
Chưa kể, tầm mắt lại vô cùng chếnh choáng…
Linh Vân yểu điệu cầm một cốc nước ấm lên, cẩn thận đỡ Diệp Ngôn ngồi dậy.
Cô lo lắng, một bộ dáng vẻ cô vợ nhỏ hiền lương thục đức, hết sức vì chồng săn sóc: “Anh đừng vội.
Uống một ngụm nước cho nhuận họng đã.”
Nước ấm tràn vào cổ họng, nốc hết cốc nước.
Quả nhiên cổ họng bớt khô nhiều.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Anh chẳng nhớ gì hết.
Tối qua…Ký ức tối qua…Anh đã uống rất nhiều rượu, sau đấy…
“Tối qua cậu Trương đưa anh về.” Như thể đọc thấu dòng suy nghĩ trong đầu Diệp Ngôn, Linh Vân nhu mỹ cười.
Cầm lên khăn lau khoé miệng dính chút nước của anh, cô ra vẻ “Bảo bối vô cùng không an tâm”, xót xa nghiêng đầu: “Ngôn à, em biết công việc của anh tiệc xã giao rất nhiều.
Cơ mà anh phải biết tiết chế chút chứ, đâu cần phải say đến vậy đâu.
Cậu Trương đưa anh về mà em hú hồn luôn đó.”
Đoạn, bàn tay đậu hũ mềm non của cô nhẹ phủ lên bàn tay thô to của anh: “Phải yêu sức khỏe mình, uống rượu nhiều không tốt, anh không xót thân thể, em xót anh, Ngôn hiểu không?”
Thâm cung, không giỏi cái gì, giỏi nhất lại là cung đấu với diễn kịch.
Ôi xời, dăm ba cái lời thoại ngôn tình, Linh Vân đã sớm hạ bút thành văn.
Dẫu hôm qua vừa đem nam phụ lăn lộn thành phân chó, thì sáng nay cô vẫn có thể mặt không đỏ, tim không đập, thở không gấp nhả ra mấy cái lời thoại giả dối đây được.
Hiển nhiên, nam phụ đại nhân kiêm thằng khờ ngốc nghếch đã bị sự dịu dàng không hề giả trân của Linh Vân yêu dấu làm cho cảm động đến rối tinh rối mù rồi.
Trái tim tưởng chừng đã tắt nắng tình yêu nay lại hồi sức.
Anh ta liếm môi, nắm lại bàn tay mềm mại không xương nọ, kéo người phụ nữ vào lòng: “Vân, anh…anh muốn ôm em.”
Không giống Du Hướng Y thanh xuân tươi mát, khi ở bên Du Hướng Y, Diệp Ngôn có cảm giác hồi xuân.
Thì khi ở cùng Linh Vân, anh lại có cảm giác an toàn, tựa người lữ khách dạo chơi một đoạn đường dài, cuối cùng cũng bình an về được nhà.
Nhà…Vân là nhà của anh…Năm tháng êm đềm, cô luôn ở đó…
Hít sâu mùi hương thơm dịu nhẹ, vòng tay siết chặt eo cô, thân mình Diệp Ngôn run nhè nhẹ, lồng ngực đè nén…
Anh thầm cười khổ…
Đã đến lúc anh phải buông bỏ đoạn tình cảm cố chấp trong lòng rồi!
Hướng Y đã có Diệp Nghiêu, còn anh thì có cô, là người tốt nhất đừng tham lam, nên trân trọng vào những cái trước mắt, đừng để lúc đánh mất mới hối hận.
Mỗi người, đều có hạnh phúc của riêng mình.
Anh sẽ không dây dưa cùng Du Hướng Y nữa.
Có lẽ…Diệp Ngôn ngước đầu…Nhìn vào ánh mắt không hiểu của Linh Vân…Anh đưa ra một quyết định, một quyết định đầy mờ mịt và tối tăm.
“Vân…Anh sẽ đối tốt với em.”
“Ngôn, lẽ nào anh chưa đủ tốt ư? Sao tự dưng lại nói vậy?”
“Không, lần này sẽ thực sự tốt.” Linh Vân, anh cảm thấy cô là một Diệp phu nhân rất tốt…
Là một người bạn đời ở chung rất tốt…
Thích hợp để sống chung.
“Không, anh chỉ là nói thế thôi.”
“Vâng ạ.” Hai tay cũng vòng qua vòng eo tráng kiện của người đàn ông ôm lại.
Đáy mắt thanh khiết của Linh Vân phút chốc tràn đầy mưu kế và toan tính âm hiểm.
Chè chén gái gú say bét nhè bên ngoài rồi giờ còn đòi về nhà cầu ấm áp? Cầu bình yên?
Mơ đi! Ai rảnh làm vòng tay ấm áp cho anh chứ?
Bát phở bên ngoài bị thằng khác cướp mất, giờ về ôm ôm đòi cơm ngon? Nam phụ, anh đáng bị ngược, là ngược thật nặng, thật là nặng cho chừa cái thói tra nam mới đủ!.