Kiều diễm…
Ướt át…
Thanh âm da thịt va chạm vào nhau…
Môi lưỡi triền miên quấn quýt không buông…
Hơi thở nặng nề nóng bỏng của đối phương…
Thần trí chỉ là một mảnh mơ hồ, Linh Vân nhíu mày, không ngờ nàng ấy thế mà lại trúng xuân dược.
Đầu óc mới chỉ tỉnh táo đôi chút, rất nhanh liền bị xuân triều ngọt ngào cuốn bay.
Bằng tất cả bản năng dục vọng nguyên thủy, nàng bám vào cổ nam nhân bên cạnh, liều chết hôn gã.
Người kia cũng vô cùng nồng nhiệt đáp lại, bóng tối mập mờ, chẳng thấy rõ mặt nhau.
Một đêm hoang đường…
…
Linh Vân kinh hãi mở to mắt, thế nhưng mắt nàng sao đau quá trời, lồng ngực cũng đau không kém, cảm tưởng như thể có ai đó đang cầm dao khoét mắt nàng, mổ ngực nàng vậy.
Vừa mới tiếp thu kí ức mà đã phải nếm trải sự đau đớn quái dị thế này, Linh Vân không khỏi kinh hoảng.
Thực sự quá đau, trời ơi quá đau, hai mắt nàng như thể bị ai đó hơ hơ trên đống lửa, thiêu đốt trần trụi.
Bên tai vang lên giọng điệu từ tính, trầm khàn dụ hoặc của nam nhân, da thịt hai người lại thân mật cọ cọ với nhau.
Song dược tính tiêu tan, cảm giác thèm khát đã sớm không còn, thay vào đó là sự hoảng loạn vô bờ bến.
Nàng muốn cử động, nhưng không thể.
“Nghe lời chút, ta chỉ lấy một ít đồ của ngươi thôi, rất nhanh liền không đau nữa.”
Mồm gã thì nói vậy đấy, thế nhưng cơn đau đớn giày vò người này chỉ có tăng chứ không có giảm.
Hai mắt chắc mù mất rồi…
Tim như thể bị một cây kim chích vào.
Linh Vân thực sự chịu không nổi nữa, trực tiếp ngất đi.
Nàng thầm mắng mười tám đời tổ tông nhà con quỷ Ba Bá kia, nó cố tình truyền kí ức cho nàng vào lúc này mới chịu, phải không?
Không khí chăn nệm phảng phất hương vị hoan ái, trong hoan ái trộn lẫn thêm mùi máu tanh rợn người.
Máu đỏ nhiễm hồng đáy mắt người đàn ông, gã ra tay càng thêm tàn nhẫn.
Máu nhiều đến mức thấm ướt, hoà tan vết lạc hồng của nàng.
Nam nhân nhìn thấy cảnh đó, trong ngực nảy sinh cảm giác không khoẻ.
Nhưng rất nhanh, gã liền bỏ qua cảm giác không khoẻ này, xuống giường, chậm rãi mặc lên y phục, không lưu luyến bỏ đi, để mặc nữ nhân kia còn thoi tha thoi thóp thở, dành từng hơi từng hơi sự sống với tử thần.
…
Đây là một quyển tiểu thuyết ngôn tình, cổ đại, võ hiệp, giang hồ ân oán.
Ừm, sao mấy tay bút tác giả đều có phong cách đặt tên truyện bình thường thế?
Thân là một người tinh thông thi ca, Kế Hậu nương nương cảm thấy thật ngớ ngẩn.
Tên truyện “Võ lâm chi chủ”, thế thôi, độc nhất bốn chữ.
Linh Vân có điểm ba chấm, nhưng không sao, ít nhất cái nó còn nghe không phèn ói như vị diện trước.
Mà cốt truyện nhân vật chính thế giới này cũng rất đơn giản.
Sở Y Nhân là con gái đầu lòng của Võ lâm Minh chủ, dung nhan tuyệt trác, mỹ mạo như hoa, khuynh quốc khuynh thành, nàng ta được miêu tả đẹp đến độ hễ tuổi cập kê, kẻ đến cầu thân người đưa sính lễ sang xin cưới gả phải nói là nhiều không tả xiết, hại cho tư dinh Minh chủ hôm nào đều náo nhiệt tới gà bay chó sủa.
Nhưng cố tình thay, nàng tiểu thư cao quý lá ngọc cành vàng này lại say nắng anh chàng thị vệ kiêm nam chính của mình, Dung Hành.
Hai người âm thầm yêu đương, âm thầm bên nhau, về sau chỉ vì ân oán đời trước mà trở mặt, chơi trò ngược luyến tình thâm, ta yêu nàng, ta hận nàng…v…v…!Nhưng đó chỉ là chút gia vị ngược trong quyển tiểu thuyết ngọt sủng này hòng gia tăng hương vị cho người đọc cảm thấy kích thích thôi, không đáng kể, không đáng kể.
Thiết lập nhân vật chính, tuy tiêu đề truyện hơi tàn xíu nhưng ít nhất tam quan nhân vật còn ngay thẳng, tốt đẹp chán.
Kết truyện, Dung Hành thượng vị lên làm Võ lâm Minh chủ, thẳng tay tiêu diệt phe phản diện là Ma giáo, rồi cùng tình nhân của mình yêu đương, hưởng thụ khung cảnh giang hồ thái bình.
HE ngọt ngào…Thật là một cái kết…muốn hủy diệt…
A ha ha ha…
Nam chính nữ chính yêu đương nhau thì kệ đấy, nhưng mắc gì phải lôi bản cung vào làm đá lót đường cho tình yêu cao đẹp của mấy người?
Đọc đến tư liệu về nhân vật nam phụ lần này phải công lược, tâm nàng bèn lạnh băng.
Dung Hành có một người đệ đệ song sinh cùng phụ cùng mẫu với mình, nam phụ Dung Hạc.
Người này sở hữu một cái tên nghe vô cùng hay, vô cùng khí chất thần tiên.
Thế nhưng một chữ “Hạc” nọ, lại chẳng xứng với bản chất con người ghê tởm của gã.
Tiện nhân âm hiểm xảo trá, lại cố tình đeo mặt nạ chính nhân quân tử, con người giả tạo đến độ khiến người ta phát ói.
Dù là hai anh em song sinh, nhưng tính cách trái ngược đến kì lạ, tựa trời Nam đất Bắc vậy.
Dung Hành vì đại sự quên đi thân mình, hào hiệp chính nghĩa, kính già yêu trẻ bao nhiêu, thì Dung Hạc lại thối nát quỷ quyệt, coi rẻ mạng người, tệ bạc vô tình bấy nhiêu.
Tiện nhân không đáng sợ, tiện nhân đeo lên bộ mặt quân tử mới đáng sợ.
Nam phụ Dung Hạc không thuộc dạng nam phụ thích nữ chính như nam phụ của vị diện trước, gã dường như giống một nhân vật phản diện chân chính hơn.
Gã ghen tị với Dung Hành, ghen tị hắn có sự sủng ái của phụ thân, ghen tị hắn có nhiều chúng bạn yêu thích, ghen tị hắn được Minh chủ dẫn dắt, ghen tị hắn có vị hôn thê xinh đẹp…
Cùng là huynh đệ song sinh, cớ sao lại khác thế?
Dung Hạc khao khát, khao khát tới phát điên, khao khát được cướp đi tất cả mọi thứ từ tay đại huynh.
Ban đầu, nam chính trượng nghĩa đầu gỗ nào biết đệ đệ tính kế mình, mãi đến hơn nửa cuốn truyện về sau mới minh bạch, nhìn thấu bộ mặt đáng sợ cùng bao chuyện ác mà đệ đệ tốt của hắn đã làm.
Kết cục của nhân vật nam phụ thiết lập nát bét thế, về sau bị nam chính một đao giết chết, huynh đệ tương tàn, thảm không thể tả.
Linh Vân cũng có tên trong tiểu thuyết, nàng là Thánh nữ Hồng Linh ngực bự nóng bỏng, thân hình yêu diễm, tươi mát thoát tục của Ma giáo.
Chà, thiết lập dạng lẳng lơ này có vẻ mới mẻ à nha.
Liếm môi, Linh Vân thầm gật gù, nhưng khi mắt đọc đến những phần tiếp theo, sắc mặt nàng bèn tối sầm lại.
Chậc, Ba Bá bốc kịch bản hợp tâm ý bản cung quá!
Dung Hạc, cái cẩu đàn ông này, chết vạn lần không hết tội!
Coi nào…Dung Hạc dám độc mù hai mắt ta, lại còn trích dẫn máu từ tim ta ra.
Bản cung nên làm thế nào ngược chết gã đây? So với tra nam Diệp Ngôn còn đáng chết hơn, vạn lần không hết tội!.