“Công tử.” Giọng điệu cô gái mềm mại, tay nàng khẽ sờ sờ vào vị trí vết thương bị băng bó lại bằng vải: “Xong rồi đó.”
Im lặng thêm một lúc nữa, mới nghe thấy nam nhân khàn khàn đáp: “Xong rồi sao?”
“Ừm.
Giọng của công tử…Công tử chắc đau lắm!” Linh Vân thương xót nghiêng đầu.
Dùng ống tay áo của mình lau lau mồ hôi mồ kê nhễ nhãi bên bờ trán Dung Hạc.
Mà Dung Hạc chỉ lặng lẽ mím môi, nhắm mắt, cảm thụ sự dịu dàng từ bàn tay nàng.
Cơn tê dại từ cánh đùi vẫn không ngừng truyền tới.
Nhưng chàng biết, đây không phải là tê dại do đau đớn, cũng chẳng phải tê dại do vết rắn cắn…
Hình ảnh nàng cúi đầu, vì chàng đắp thuốc cứ không ngừng hiện ra…
Không, giọng chàng không hề bị khàn do quá độ mệt mỏi.
Có chăng thì cũng tại con ác quỷ dục vọng đáng gờm đang không ngừng ngấu nghiến hàng tỉ hàng vạn tế bào di động trong người chàng mà thôi.
Bóng tối quạnh quẽ, Dung Hạc đưa mắt, nhìn vào nụ cười cùng đôi mắt thơ ngây kia, đối với Linh Vân mà nói, nàng vừa cứu được một mạng người.
Chàng lại một lần nữa nợ ân cứu mạng của nàng…
Chàng…chính mình hình như tưởng tượng nhiều quá rồi thì phải?
Ôi không! Dung Hạc vốn là một con người không có lương tâm.
Song đây lại là lần đầu tiên chàng thầm uốn nắn lại tư tưởng cho bản thân, Linh Vân kia chỉ là cứu người, đầu óc chàng thế nào lại nghĩ quá xa xăm.
Đang mải mê đấu tranh, Linh Vân tự khi nào đã đem mớ rơm cỏ ra chỗ chàng, đỡ chàng ngồi trên đó.
“Cô nương, cô có ổn không? Là ta khiến cô cực nhọc nhiều.”
“Ta hơi mệt xíu.” Là rất mệt thì có, nàng run cả tay vì tên đầu heo này rồi đấy: “Mặc dù lá thuốc ngăn độc nhưng lưỡi ta vẫn hơi tê, chậc, công tử, đây là lần thứ hai ta cứu mạng công tử.
Công tử nói xem, ta có phải là Bồ Tát tái thế của đời người không?”
“Là là.” Dung Hạc ôn nhu cười, ánh mắt sủng nịnh, một ngón tay âm thầm vươn đến, cuốn nhẹ lọn tóc dài của Linh Vân : “Mạng của Dung mỗ ta đây là do cô nương cứu.
Liệu…” Chàng có hơi căng thẳng nuốt nuốt nước bọt nơi cổ họng: “Liệu ta có thể lấy thân báo đáp được không?”
Dứt lời, còn chớp chớp mắt, ra vẻ mong chờ.
“…” Im lặng.
Chàng ban đầu ngẫm, nếu nàng không trả lời, chàng đợi chờ bao lâu cũng được.
Ấy thế nhưng chỉ có vài giây nàng không phản ứng, chàng đã sượng muốn chết rồi.
“Công tử…” Ngón tay non mịn như có như không quẹt quẹt gò má Dung Hạc, nàng thiếu nữ khẽ cười, giọng nói tươi mát thoát tục: “Công tử thực biết nói đùa, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp, Linh Vân cứu người nào muốn xin ân báo đáp?”
Đây là từ chối rồi…
Thân tâm một mảng hụt hẫng, ngoài mặt Dung Hạc giả lả cười: “Ta đùa thôi, tấm thân nam tử ta sao có thể dễ dàng trao đi như thế được chứ!”
“Công tử biết quý trọng thân thể thế thì tốt!” Linh Vân làm bộ bừng tỉnh, tủm tỉm hùa theo.
“…” Nghẹn thế nhỉ?
Giây phút tiếp theo diễn ra trong sự im lặng.
Linh Vân sửa soạn lại chỗ ngồi, nằm bẹp xuống, ngáp nhẹ: “Ngủ thôi, hôm nay mệt mỏi quá!”
Khuôn mặt nhỏ dính mồ hôi, một đầu tóc dài hơi rối.
Dung Hạc liếc nàng nằm cạnh mình, đáy mắt ẩn ẩn tia hung tợn, trong lòng kì lạ xuất hiện cảm giác không dễ chịu.
Sao ban nãy chàng có thể nhả ra cái câu bông đùa ngớ ngẩn hạ thấp giá trị bản thân thế được chứ???
“Cô nương…” Chàng ta cũng nằm xuống, đồng tử không rời ngắm nhìn người nọ, chuyên chú đến độ cả chính chàng ta cũng không nhận ra.
Dung Hạc nhỏ giọng: “Cô chữa bệnh cứu người đều hút độc cho bệnh nhân vậy sao?”
Nàng đẹp như vậy…
Dáng vẻ Linh Vân cúi đầu vì chàng hút độc, sợi tóc mai cọ cọ bên bắp đùi.
Chiếc lưỡi mềm ôn nhu lướt qua từng tấc từng tấc da thịt, khiến cho quái thú của chàng ngỏng dậy…Y hệt cái đêm đó…
Tất cả đều khiến chàng điên đảo…
Ấy thế nhưng…chàng đối với nàng chỉ là một bệnh nhân…Có nghĩa là nàng chữa bệnh cho bệnh nhân nào đều dùng đến cái phương pháp ướt át này sao?
“Không đâu…” Linh Vân ngái ngủ lầu bầu, mi mắt bẹp díu: “Người là người đầu tiên…Trường hợp bất đắc dĩ đó.”
Trường hợp bất đắc dĩ – Dung Hạc: “…”
Hồi lúc sau…
Nàng hình như ngủ mất rồi…
Đêm khuya thanh tĩnh, đưa ngón tay mơn trớn cánh môi hoa đỏ, lén hôn cái, tâm đều mềm…
Nam nhân dịu dàng: “Ngủ ngon.”
Độ hảo cảm mơ hồ dao động ở con số 76%.
…
Sáng hôm sau tiếp đó, trời mưa xác thực đã tạnh, song hai người họ lại mất thêm nửa ngày nữa mới có thể về đến cửa nhà được.
Lưng mới ngả lên giường, Dung Hạc liền cấp tốc được điều trị hẳn hoi.
Cơ mà đoạn thời gian dài tiếp theo trôi, khi mà đùi chàng khỏi rồi, có thể nghiêm túc bay nhảy, Linh Vân lại đổ bệnh.
Tối hạ trăng thanh gió mát, Dung tiểu công tử đích thân là kẻ bưng cháo hầu nàng.
“Ngoan…Ăn đi…Há miệng nào!” Một thìa cháo kê tới miệng…
“Tiếp, Vân Vân ngoan ghê!” Thìa kê thứ hai ghé miệng…
“Nào nào, nghe ta, nốt thìa này nào…” Thìa kê thứ ba…
Cứ liên tiếp, liên tiếp, cuối cùng bát cháo cạn đáy.
Dung Hạc còn vô cùng tri kỉ để nàng dựa vào bờ vai mình.
Hiếm khi tốt tính, nàng còn đang mê sảng, chàng nhân cơ hội cúi đầu, dùng lưỡi quét nốt chỗ cháo đọng lại bên khoé miệng trắng bệch của nàng.
Không quên tấm tắc khen ngợi, ánh mắt tà tứ xảo quyệt: “Ngoan quá, Vân của chúng ta ăn hết rồi.
Xứng đáng khen thưởng!”
“Ưm…” Thần trí không rõ, Linh Vân mềm mại thở dốc: “Ta mệt quá!”
“Được rồi, cô uống thuốc ăn cơm hết rồi, ngủ ngon.”
Mồm thì chúc ngủ ngon, song người đàn ông lại chẳng có ý định rời đi.
Chà, nói sao ta? Việc này hưng phấn hơn chàng tưởng.
Nàng bị bệnh, trở nên mềm mại yếu nhược, tựa miếng thịt nằm trên đĩa mặc cho người ta tới cắn xé chà đạp…
Dung Hạc khá hài lòng…!Chàng yêu chết sự thống khổ này của nàng, một Linh Vân ngoan ngoãn thế khiến lòng chàng cảm thấy thảnh thơi, khoan khoái lạ kì.
Đem áo ngủ mỏng manh tháo, Dung Hạc cúi đầu, âm thầm gặm nhấm…Mắt đẹp ẩn ẩn tia máu, trông chẳng khác nào dã thú ác độc đang dâng cao tinh thần chuẩn bị xé xác con mồi…
Đêm đen, dục vọng bốc lửa…
Ái tình dơ bẩn triền miên….