Phòng tắm cung Hoàng Hậu xa hoa rộng rãi, một thứ đồ vật nhỏ thôi cũng được trạm chổ bởi hoạ tiết hoàng kim trơn bóng.
Trước khi bước vào phòng tắm, Linh Vân sẽ đứng ở phòng thay đồ.
Trang phục hoàng tộc thời này rất rườm rà, cho dù thứ hôm nay nàng mặc có là thường phục.
Đem Bully trong tay đặt lên nệm bông trên ghế, Linh Vân giang rộng hai tay ra.
Rất nhanh liền xuất hiện ba bốn thị nữ vây quanh nàng.
Trang sức trên đầu được tháo tung, từng kiện vải bọc quanh thân thể rớt xuống.
Ethelbert trên nệm bông nhìn cái cảnh tượng trước mắt này mà thân chó xoay sở không yên.
Chàng quay mặt đi, mặt chó đầy lông không rõ cảm xúc.
Nhưng khẳng định là bây giờ Ethelbert đang rất xấu hổ.
Người đàn ông này trước đây cầm đao cầm súng, tàn nhẫn máu lạnh, giết người không nháy mắt.
Thế nhưng kinh nghiệm tình trường của chàng ta có thể coi như bằng không.
Ngoại trừ thi thoảng trao cho Pearl ánh nhìn dịu dàng ra, Ethelbert đã nắm tay gái bao giờ đâu.
Linh Vân chẳng hề có cảm giác quái dị gì khi thoát y trước nam phụ chó con.
Chàng ta dù linh hồn có là đàn ông uy vũ sinh lí ào ào đi chăng nữa thì thân xác cũng chỉ là một con gâu gâu mà thôi, ha ha.
Với lại, nàng là em gái song sinh của chàng đấy.
Quả nhiên, lúc nàng quay đầu, trên người còn khoác duy nhất một kiện áo tắm mỏng manh.
Linh Vân buồn cười nhìn cái mông chó nhỏ cong lên trước mặt.
Cả đầu của Ethelbert gần như vùi vào hai chân trước mất rồi còn đâu.
Tư thế ngại ngùng này làm sao lại đáng yêu quá đi mất! Không thể trách Linh Vân dễ động lòng trước những thứ đáng yêu như thế này được.
Nàng là một người phụ nữ bình thường thôi đó nha.
“Áu…!” Ethelbert giật mình bật tiếng.
Cổ chàng ta hiện đang bị xách lên bởi Linh Vân.
Sự khó chịu này khiến chàng quay lại bật gừ vài tiếng.
Nhưng rất nhanh, tiếng gừ của chó liền bị nuốt trở lại vào bụng.
Ethelbert nhắm mắt, không dám nhìn vào bộ ngực sữa trắng lộ nửa gần như trần trụi chỉ sau lớp vải mỏng manh kia.
Linh Vân điềm tĩnh đem Ethelbert đưa cho Alice.
“Ta muốn tắm yên tĩnh.
Đều lui đi.”
“Dạ vâng.” Chúng thị nữ một lời vâng dạ, cúi đầu đi ra.
Cửa phòng tắm vừa đóng lại, Ethelbert tức khắc hung dữ há miệng ngoạm lấy một ngón tay của Alice.
Alice hoảng loạn kêu lên, Ethelbert liền nhân cơ hội này lăn xuống, chạy vào phòng ngủ Hoàng Hậu.
“Chị Alice, tay chị…” Một thị nữ lo sợ nhìn mu bàn tay bị cắn đỏ của Alice.
Đoạn, nàng ta giận dữ nhìn vào cửa phòng đã khuất bóng chó: “Cái thứ súc sinh không biết trời cao đất dày! Chị Alice, chị phải nói với Lệnh bà để Lệnh bà trừng phạt nó.”
“Trước tiên tìm cách khử trùng đã.” Alice lạnh lùng mở lời: “Ngươi đứng ngay đây to miệng như vậy không sợ gì à?”
“Dạ, em…em xin lỗi.” Thị nữ nọ cúi đầu xin lỗi.
“Vào trông con chó kia cho lệnh bà đi.” Alice dứt lời liền quay lưng đi ra ngoài.
…
Linh Vân đứng trước tấm gương lớn váy vóc lụa là xoay trái xoay phải một lượt, eo được thắt chặt bởi chiếc corset.
Một thị nữ tiến đến dùng son đỏ cẩn thận tỉ mỉ thoa lên môi nàng.
Bờ mông căng mọng ướt át nhiễm lên sắc đo đỏ bỗng trở nên minh diễm ghê người.
Đảo mắt quanh gian phòng, Linh Vân nhẹ nhíu mày.
“Alice đâu?”
“Dạ thưa…” Một thị nữ có đôi chút nể sợ mà cúi đầu: “Chị Alice…bị…bị…”
“Bị sao? Nếu ngươi không nói nên lời được thì liền cái miệng này cũng bỏ luôn đi, giữ lại làm chi nữa?”
Vốn biết tính tình Hoàng Hậu không tốt, tiểu thị nữ này trực tiếp bị dọa cho sợ quỳ rụp trên đất, run rẩy nức nở đáp.
“Thưa lệnh bà, chị Alice đã bị chó Bully cắn vào tay ạ.
Hiện chị ấy đang đi tìm y sĩ.”
“Cắn khi nào?”
“Một…một giờ đồng hồ trước ạ.”
“Đã tìm y sĩ chưa? Làm sao lại lâu chưa trở lại?”
“Tì nữ…tì nữ…không biết…”
Ethelbert ngồi bên bàn trang điểm nghe một đoạn đối thoại này, thân mình không khỏi căng cứng lại.
Cái kia…chàng xác thực có cắn Alice.
Nhưng cắn cũng đâu mạnh mồm đến mức lưu lại vết máu đâu chứ? Ethelbert không thích cho ai đụng vào thân chàng.
Đương nhiên là ngoại trừ Elizabeth ra, song thân tâm Ethelbert vẫn còn chưa chịu công nhận điều này.
“Em cắn người sao?” Linh Vân đối với nam phụ sẽ luôn là dáng vẻ bao dung, hiền từ.
Làm sao sẽ dễ dàng nổi nóng đối với chàng đây.
Thế giới của chó vốn không có màu sắc đa dạng, chỉ có duy nhất hai màu đen, xám và trắng.
Trong mắt Ethelbert hiện giờ, làn tóc đen cùng màu da bạch tuyết của Elizabeth như làm bừng sức sống nơi đáy lòng chàng.
Thật bất ngờ khi nàng không tức giận, bởi vì chàng đã cắn lấy Alice, thị nữ cận thân của nàng kia mà.
Không thể không phủ nhận, Ethelbert đã có cảm giác hơi lo sợ.
Dẫu gì chàng ta hiện giờ cũng chỉ là một con chó, cung điện hoa lệ rộng lớn, nhân tâm sâu thẳm khó dò.
Ai mà xấu xa muốn chọc chết chàng ta cũng chỉ là trong một cái nháy mắt mà thôi.
Ethelbert tâm trí dần dần bị tha hóa bởi sự ôn nhu triền miên chết người mà Elizabeth dành cho chàng.
Hiếm khi chàng không tỏ ra né tránh khó chịu, để mặc kệ nàng xoa đầu mình.
Trong Hoàng cung này, dường như chỉ có mỗi Elizabeth là nguyện dung thứ chàng.
Tên Raymond kia sao? Có gì đáng mong chờ ở hắn chứ!
…
Alice bị Bully cắn.
Linh Vân không trách phạt Bully, cũng chẳng mắng mỏ Alice.
Nàng kiếm loại cao dược tốt nhất cho Alice bôi.
Sau đó thì để cô nghỉ ngơi, còn mình thì đi đến điện Thái Dương cùng với hai nàng thị nữ khác.
Cung Thái Dương là chính cung của Hoàng Đế, một chốn cung điện riêng để cho Hoàng Đế họp hội triều thần hay mở những bữa tiệc chiêu đãi các quý tộc trong kinh đô.
So với cung Sapphire của Hoàng Hậu, chính cung Thái Dương này dường như còn hoa lệ hơn gấp vạn lần.
Linh Vân mặc váy đỏ bồng bềnh mỹ diệu xinh đẹp tuyệt vời.
Song sắc mặt nàng lúc này lại tái nhợt lạ thường.
“Bệ hạ, em không hiểu ý ngài.” Ngón tay căng cứng thầm siết chặt cái dĩa, ngoài mặt nàng lạnh lùng hé môi: “Trước giờ Hoàng gia chúng ta nào có quy chế thêm một Hoàng phi trong hậu cung.
Hoàng vị cao nhất cho vợ bé chỉ có phu nhân.
Giờ ngài lại muốn nâng đỡ con gái của một bá tước nhỏ nhoi lên địa vị Hoàng phi sao?”
Ở thế giới này, xác thực không có Hoàng vị Hoàng phi cho vợ bé.
Tiền triều cũng chưa có Hoàng Đế nào lập vợ nhỏ lên làm Hoàng phi cả.
Cho đến thời của nam chính Raymond, quy tắc này liền bị phá bỏ..