Cậu được đưa vào phòng bệnh bác sĩ sau khi khám bệnh thì ánh mắt có chút phức tạp và nghi ngờ.
Bởi vì sau khi khám sơ bộ thì dường như Tống Nhiễm đang mang thai.
Nhưng vì cậu là nam nên bác sĩ có chút hốt hoảng nên liền bảo y tá nhanh chóng đi gọi viện trưởng tới.
Viện trưởng sau khi biết cũng bối rối, ông ấy chần chờ một lúc liền gọi Quân lão gia tới phòng làm việc nói chuyện riêng.
Quân lão gia thấy sắc mặt nghiêm trọng của viện trưởng nên cũng nhanh chóng đi theo ông ấy tới văn phòng riêng.
Viện trưởng với Quân lão gia chính là họ hàng xét vai vế thì viện trưởng chính là em họ của Quân lão gia.
Vừa đóng cửa văn phòng lại mặt ông ấy liền trở thành vô cùng nghiêm trọng nói về tình hình của Tống Nhiễm.
“Thằng bé kia nó đang mang thai! Phải chăng nó là đứa trẻ năm đó đã bị bác cả lén lút vứt bỏ?”
Bởi vì chuyện Quân phu nhân sinh ra một đứa trẻ song tính viện trưởng của cũng biết.
Hơn nữa tỉ lệ người song tính trên thế giới thực hiếm nên khả năng Tống Nhiễm chính là đứa trẻ của Quân gia năm đó.
Quân lão gia vừa nghe nhắc tới chuyện năm đó liền rơi vào trầm tư.
Bác trong miệng của viện trưởng chính là mẹ của ông.
Sau khi nghe chuyện vợ ông sinh ra một người song tính thì bà ngày ngày nhiếc mắng vợ ông.
“Mày là cái đồ độc phụ vô dụng! Nên mày mới sinh ra cái thứ quái thai bất nam bất nữ này! Mày làm ô nhục dòng họ Quân của nhà tao! Sao mày không đem cái thứ quái thai này đi chết luôn đi?”
“Mẹ à người đang làm cái gì vậy hả? Đó là con dâu và cháu của người đấy! Trên người đứa bé đang chảy trên mình dòng máu của Quân gia.
Tại sao mẹ lại đối xử với bọn họ như thế ?”
Người mẹ mà ông luôn tôn sùng và kính trọng không ngờ lại có một ngày lại dùng những lời nói độc địa sỉ nhục vợ và cháu của mình.
Đỉnh điểm là vì bà ấy sợ mất mặt nên đã lén lút ôm đứa bé tới một làng quê nghèo nàn hẻo lánh trên núi.
Khi ông tìm tới làng quê kia thì đứa con trai bé nhỏ đã không có chút tung tích nào nữa.
Vợ ông cũng phát điên ngày ngày thẫn thờ coi cái gối là đứa bé.
Còn người mẹ độc ác đó của ông cuối cùng cũng đã bị quả báo, bà ấy bị đột quỵ và ra đi trong cô đơn.
Vì lúc đó mọi người đều đang bận đi tìm tung tích của đứa bé.
Mấy chục năm rồi người trong Quân gia vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm đứa trẻ bị mất tích kia.
Trên cổ tay của đứa bé bị mất tính kia còn có một vết bớt hình hoa sen, cách đây không lâu bọn họ vô tình thấy được quảng cáo mà nguyên chủ đã chụp nên đã điều tra.
Quân lão gia từ trong phòng làm việc của viện trưởng thẫn thờ đi về phía hướng phòng bệnh của Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm sau khi chuyền nước đã tỉnh lại thấy Quân lão gia ngồi trước giường bệnh mình lặng im không nói thì có chút bối rối.
Không khí trong phòng bệnh vô cùng im lặng và ngột ngạt.
Quân lão gia cuối cùng cũng mở lời.
“Bác sĩ sau khi kiểm tra nói là đứa bé đã được 3 tuần tuổi rồi.
Con có muốn….!đứa bé này không?”
Tống Nhiễm nghe xong có chút sững sờ và ngỡ ngàng giống hệt như bác sĩ sau khi chuẩn đoán.
Cậu biết nguyên chủ là người song tính và cũng biết người song tính cũng có thể sinh con.
Nhưng đứa bé đến vào lúc này quá đột ngột khiến cậu vô cùng bối rối.
Tống Nhiễm đặt tay lên cái bụng hiện tại đang phẳng lì nhẹ nhàng vỗ về nó, bởi vì hiện tại ở trong bụng cậu đang mang một sinh linh bé bỏng.
Một lúc lâu sau cậu mới nhớ ra sự hiện diện của Quân lão gia đành ngượng ngùng nói.
“Ngày mai mới có kết quả giám định ADN, tại tôi muốn rời đi trước.
Phiền ngài mai có thể gọi điện thông báo kết quả ADN cho tôi vậy!”
Quân lão gia thấy Tống Nhiễm muốn rời đi liền cản lại và nói.
“Hiện tại cơ thể con còn yếu, hơn nữa bây giờ không phải chỉ có một mình con mà còn có cả đứa bé nữa.
Nên hiện tại con hãy ở lại theo dõi tình hình cái đã đừng vội xuất viện.
Con không cần lo về tiền viện phí, ta sẽ là người chi trả kể cả con không phải con ta!”
Tống Nhiễm đành ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi và đợi kết quả giám định ADN luôn.
Cậu đang nghĩ không biết nếu như Bách Tư Nại biết mình sắp được làm ba hắn sẽ có phản ứng như thế nào! Cứ mãi suy nghĩ nên tới khuya Tống Nhiễm mới ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau cậu bị tiếng hót líu lo của những con chim nhỏ bên cạnh cửa sổ.
Lúc này cũng là giờ bác sĩ đi kiểm tra tình hình sức khỏe của cậu.
Bác sĩ sau khi khám thì dặn dò một số thứ.
“Hiện tại sức khỏe của cậu còn yếu tránh vận động mạnh.
Nhớ ăn uống kết hợp nghỉ ngơi hợp lý.
Nếu không sẽ ảnh hưởng sức khỏe của cả hai.”
Vì thể chất của cậu đặc biệt nên bác sĩ chỉ mập mờ dặn dò chứ không trực tiếp nhắc tới đứa bé.
Tống Nhiễm cũng phối hợp gậy đầu đồng ý rồi tạm biệt bác sĩ.
Lúc này nhớ tới kết quả giám định ADN nên Tống Nhiễm đi một mạch tới phòng bệnh của Quân phu nhân.
Quân phu nhân lúc này cũng đã tỉnh mọi người trong phòng bệnh đang vỡ òa trong hạnh phúc vì trên kết quả ADN là trùng khớp 99,9999%.Cũng có nghĩa là hai người có chung huyết thống..