Edit: Trant/ Beta: Padu, RED
Nam Tầm nhíu mày, càng nghe Ngụy Xương cứ lầm bầm như kẻ điên, trái tim càng thắt lại khó chịu khôn tả.
Tiểu Bát thế mà cũng bật khóc rưng rức: “Nam Tầm, ngươi thật quá đáng, ngươi nỡ lòng nào hành hạ đại Boss tới mức này. Đại Boss đáng thương quá đi hu hu hu…”
“Từ từ, sao ta cứ thấy là lạ. Mới ở chung chừng hai tháng, chia ly hơn tháng, cộng lại chưa tới nửa năm, cớ gì nặng tình với ngươi như vậy?”
Lát sau, nó lại tự gật gù: “Gia hiểu rồi, đại Boss vốn cũng chả phải người bình thường, hắn cực kỳ thiếu thốn tình thương nên tìm cảm bùng phát vừa nhanh vừa khắc cốt ghi tâm. Khà khà, gia biết tỏng rồi.”
Nam Tầm trầm mặc hồi lâu bỗng lên tiếng: “Tiểu Bát, che chắn năm thức.”
Tiểu Bát sửng sốt, ngay sau đó cười hết sức đáng khinh: “Muah ha ha ha, hiểu hiểu! Cứ an ủi đại Boss đi nha~”
Cái ôm mà Nam Tầm chờ đợi mãi vẫn không đến, cô đành phải tự bò dậy.
Hít một hơi thật sâu, người cá gào lên với người đàn ông còn dè chừng không dám chạm vào mình: “CHÚ!!!!! Lam Lam bực mìnhhhhh!!! Lam Lam té đau như vậy sao chú không đỡ… ”
Ở khoảng cách cực gần, Nam Tầm lại thét lên siêu to dọa cho Ngụy Xương sững cả người, phỏng chừng thủng cả màng nhĩ.
Rung chấn lỗ tai anh xong, Nam Tầm lại vùng dậy nhào tới.
Ngụy Xương còn đương sững sờ đã bị cô đè nghiến xuống.
Người cá Tầm ngang ngược ngồi trên người anh, dùng đuôi cá đập đập chân anh, bực bội trách: “Cho chạy này! Không đợi này! Cháu thì gào rát cả cổ còn chú thì chạy như ma đuổi.”
Nhìn đôi mắt đầy hoảng loạn của người đàn ông vẫn ngỡ mình đang mơ kia, Nam Tầm đột nhiên úp cả hai tay lên mặt anh, nhéo nhéo, kéo trái kéo phải như nhào bột. Có điều lèo tèo vài lạng thịt nên căn bản thua xa cục bột.
“Có đau không nào? Không phải chú mơ đâu, Lam Lam về rồi đây. À không, cháu vẫn luôn ở đây chờ chú!”
Càng nói càng tủi thân: “Đồ thối tha, sao bây giờ mới về, có biết mấy ngày qua cháu sống ra sao không? Mỗi ngày đều phải tự bắt cá ăn SỐNG! Khó ăn chết đi được! Mà nhìn xem này, hàm răng bị mài bằng cả rồi, nhai cá không nát được, ăn cũng khó!”
Dứt lời, cô nhe răng cho Ngụy Xương xem kiệt tác anh từng rất đắc ý.
Ngụy Xương hồn vía trên mây nhìn cô hồi lâu, bỗng ngồi bật dậy.
“Lam Lam? Thật sự là Lam Lam?” Ngụy Xương nhìn cô chằm chằm.
Nam Tầm khoanh tay trước ngực, hơi hếch cằm liếc xéo: “Không phải cháu thì là ai? Đêm khuya thế này ngoài bổn người cá thần thông quảng đại, xin hỏi còn có thể có ai?”
Ngụy Xương mấp máy môi mỏng.
Trông dáng vẻ anh vẫn đần thối, Nam Tầm quyết định ra đòn sát thủ. Tay cô tựa lên vai anh, nhắm thẳng đôi môi kia thình lình đặt xuống nụ hôn.
Càn quấy một hồi mới chậm rãi rút lui.
Nam Tầm ăn đậu hũ xong thì chớp chớp mắt, còn liếm môi: “Chú, đến đây nên tỉnh táo rồi ha. Vẫn là hương vị cũ, Lam Lam còn nhớ. Chú sẽ không quên mất đấy chứ?”
Ngụy Xương dại ra hai giây, bỗng ấn gáy cô, ngẩng đầu hôn lại.
Nụ hôn này hoàn toàn khác nhi đồng Nam Tầm, cực kỳ bài bản, là kiểu mưa rền gió dữ quét sạch ngàn quân, mãnh liệt lại triền miên.
Qua hồi lâu, anh mới hổn hển buông cô ra, nhìn không chớp mắt: “Lam Lam? Đây không phải chú đang mơ phải không?”
Nam Tầm bất lực: “Chú này! Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn luôn sao vẫn còn nói mấy lời này… Á!”
Sau tiếng thét ngắn ngủi, cô đột nhiên bị Ngụy Xương bế bổng lên, bước thẳng về phía biệt thự.
“A a, chú, từ từ, chú đánh rơi san hô đỏ trên đất. Chúng ta phải cầm nó về cùng.” Nam Tầm chỉ đống hỗn độn cách đó không xa.
Ngụy Xương hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi: “Nó ở đằng kia một đêm sẽ chết à?”
Nam Tầm nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Nó tẩm trong nước, chắc là sẽ không.”
Ngụy Xương tức khắc đáp: “Nhưng chú thì có, không vào nhà bây giờ, chú sẽ chết! Lòng chú như lửa đốt muốn nhìn kỹ Lam Lam.”
Mặt Nam Tầm đỏ bừng: “Chú, bây giờ Lam Lam ở trong lòng chú rồi chú vẫn không thấy được ạ?”
“Không! Không đủ rõ!”
Ngụy Xương ôm cô chạy như bay về biệt thự.
Khác với ánh trăng mờ ảo ngoài bờ biển, trong sảnh biệt thự đèn pha lê chói sáng lóa mắt. Ngụy Xương ôm Nam Tầm ngồi lên đùi mình, ánh mắt tham lam dính chặt vào mặt cô.
Nam Tầm thầm nghĩ: Đừng chỉ lo ngắm mặt, mau coi cả người nữa, toàn đất với vết thương, đều là để túm anh, hừ.
Cô chỉ chỉ áo sơ mi trắng anh đang mặc, nhắc nhở: “Chú, hình như Lam Lam làm bẩn áo chú rồi.” Nói xong, giơ đôi tay dính đầy đất cát của mình lên: “Vừa rồi gọi chú không đáp, cháu phải dùng đuôi cá nhảy theo, kết quả không cẩn thận ngã dập xuống đất, đuôi cá còn bị mài một mảng.”
Ngụy Xương nghe kể lập tức mang vẻ mặt căng thẳng kiểm tra toàn thân cô, quả nhiên thấy cả người cô lấm lem, khuỷu tay có vài vết máu do ma sát, đuôi cá cũng có nhiều chỗ tróc vảy.
Anh đau lòng cực kỳ, sốt ruột thổi thổi cho cô: “Lam Lam, đau lắm phải không?”
Nam Tầm cười toe: “Lúc ngã đau một chút nhưng đợi một lúc thì đỡ ạ, vì vết thương của cháu lành rất mau.”
Ngụy Xương vội vàng ôm cô vào phòng tắm, cẩn thận đặt người cá nhỏ xuống bồn rồi dùng khăn thấm ít nước lau nhẹ các vết bẩn.
Anh vốn không tin, không ngờ sau khi lau sạch, da thịt phía dưới quả thật vẫn bóng loáng như cũ khiến anh không nhịn được vuốt ve.
Nam Tầm bật cười khanh khách: “Đừng… Chú… Ngứa…”
Ngụy Xương vội rụt tay, ánh mắt dừng trên đuôi cá tróc vảy nham nhở, càng nhói lòng: “Lam Lam, thực xin lỗi, chú lại làm cháu bị thương.”
Nam Tầm: “Đây đâu tính là bị thương, rớt mấy cái vảy chỉ như con người trầy da thôi. Nghe nói còn có người cá thường xuyên thay vảy, mỗi lần thay sẽ cứng cáp hơn. Cho nên chú đừng lo, tuy trông bây giờ nhìn hơi xấu, nhưng cháu mọc lại vảy khác ngay ấy mà.”
Ngụy Xương cẩn thận tắm rửa cho người cá nhỏ, sau khi xác định cô thật sự không sao thì chợt cúi đầu trán chạm trán với cô, thở dài: “Lam Lam, chú không thể đánh mất cháu, về sau đừng rời khỏi chú nữa, nhé?”
Nam Tầm khẽ hỏi: “Vì sao ạ, chỉ do nguyên nhân này thôi ư?”
Ngụy Xương do dự trong chốc lát mới trả lời: “Bởi cuộc sống vắng cháu thật tồi tệ, có lẽ chú đã quen Lam Lam ở cạnh bên.”
Nam Tầm liếc trộm anh một cái, mặt ửng hồng: “Không phải chú bảo thích Lam Lam sao? Là kiểu yêu thích giữa nam nữ nữa, cháu nghe thấy cả rồi.”
Ngụy Xương thoáng biến sắc, cuộn tay để trước môi, mất tự nhiên ho khan: “Lam Lam này, mấy lời vừa rồi chú nói, ừm… Cháu nghe thấy hết?”
Nam Tầm ngọt ngào đáp: “Dạ vâng, nghe rõ mồn một không sót chữ nào.”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!