Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 268: Công chúa mất nước (phần 3)



“Dung công tử cũng tham gia cùng chúng ta đi.” Nam sinh áo nho tên Chu Bàng thân thiện nói.

Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, “Được thôi.”

Bọn họ cùng nhau đi đến phòng của Vương Di Xuyên, bên trong bài trí đơn giản lại không mất phong nhã, tiến vào có thể thấy được thư pháp cùng với bức họa do chính tay hắn sáng tác treo trên tường.

Trong nhà, năm sáu người khoanh chân ngồi, nói cũng là những chủ đề nổi trội gần đây như nước Tần, Ngụy quốc diệt vong, Sở quốc kéo dài hơi tàn, muốn hàng với Tần, thời điểm Tần nhất thống thiên hạ chắc sẽ không còn xa.

Tần tuy thực lực hùng hậu, trên dưới một lòng, đáng tiếc quá trình thống nhất quá mức nóng nảy cấp bách, thiên hạ bách tính không muốn đầu hàng, càng muốn phản kháng nước tần, cứng rắn không chịu đầu hàng.

Tư tưởng kích động càng lúc càng lan rộng, Tần không thể át nổi tiếng nói của những người muốn đứng lên, chẳng sợ quốc quân Ngụy quốc hàng, con dân Ngụy quốc cũng không muốn hàng.

Tần Vương nào phải quốc quân bọn họ tán thành..

Cẩm Vinh không chen vào, tinh tế phẩm trà, thầm nghĩ tay nghề của người pha trà ở Học Cung cũng không tệ lắm.

Lại có một người nói, “Nghe nói ra hiện tại còn xuất hiện một nhóm người tên Mặc Môn, thiện kiếm thuật, còn có kinh doanh tiền tài, rất nhiều kỹ xảo kỳ dâm.”2

Có người cảm thấy đám người này chỉ là tiểu đạo, không thể thành đại sự, Vương Di Xuyên lại nhíu mày, “Chưa chắc, binh mã chưa động, lương thảo đi trước, tiền tài cũng có thể chiếm được đại thế, nếu không lương thực, cho dù Ngụy quốc tuyệt, cũng sẽ không quá thảm bại với nước Tần.”

“Dung công tử cảm thấy thế nào?” Chu Bàng không chịu bỏ qua cho vị khách này, liền hỏi.

Cẩm Vinh phủng chén trà, cười nói, “Ta cảm thấy Vương công tử nói đúng.”

Sắc trời đã vãn, mấy vị đều đứng dậy cáo từ, Vương Di Xuyên mỉm cười với Cẩm Vinh, “Còn chưa đem công tử đến chỗ nghỉ ngơi của học sinh học cung.”

Tòa nhà dành cho học sinh ở học cung cách không xa chỗ ở của Vương Di Xuyên, bố trí bên trong cũng không quá khác biệt, ngoại trừ nội thất không có gì đặc sắc khiến cho căn phòng có chút trống vắng, Vương Di Xuyên cẩn thận giải thích nói, “Nam sinh ở phòng này đã thôi học về quê.”

“Ở học cung cũng có tôi tớ, có việc có thể phân phó bọn họ.”

Vương Di Xuyên ôn nhuận như ngọc bỗng nhiên dong dài lên, “Còn có, trong Học Cung có bể tắm nước nóng, công tử có thể tắm gội……”

“Ta chỉ sợ đi không được.” Cẩm Vinh nghiêng đầu nói,

“Vì sao?” Vương Di Xuyên khó hiểu hỏi lại, nơi tắm gội ở học cung tuy không thể tinh tế sang trọng như trong tư gia các quý tộc danh môn, nhưng cũng không tệ chút nào, hơn nữa một ngày ở chung, hắn có cảm giác Dung Kính công tử cũng không phải loại người này.

Cẩm Vinh thản nhiên nói, “Đương nhiên nhiên là nam nữ thụ thụ bất thân.”

Vương Di Xuyên ngẩn người, thông minh như hắn lập tức thông suốt lời này, thần sắc biến hóa một cái chớp mắt, sau một hồi mới chậm rãi nói, “Nữ tử không thể vào Học Cung.”

Cẩm Vinh nghe xong cũng không hề có vẻ gì là bực bội, ngược lại mỉm cười nói, “Vậy thì ta làm sao vào được.”

“Ta cũng chưa từng nói mình là nam tử.” Cô từ từ nói, đây cũng là tình hình thực tế, mặc trang phục nam tử chỉ là vì cưỡi ngựa tiện hơn trang phục cho nữ, không phải vì mang ý đồ giấu giếm.

“Xem ra Vương huynh phải nhọc lòng che giấu giúp ta một phen rồi”

Hố Vương Di Xuyên một phen, Cẩm Vinh liền nhanh chóng viết thư thông báo cho những người đang sốt ruột ở nhà, lại nói, cô còn ý đồ nhăm nhe mấy vị đại hiền ở học cung, phải sắp xếp kế hoạch lừa bọn họ về mới được.1

Lại nói về Di Xuyên huynh đệ,

Vương Di Xuyên thực sự rất đẹp, Cẩm Vinh cũng không thể không thừa nhận xuyên qua nhiều thế, luận dung mạo, chưa gặp qua kẻ nào thắng được hắn.

Đặc biệt là cái loại biểu cảm tức giận còn không dám bộc lộ ra ngoài, lại phải vì người khác mà che giấu bí mật, chẳng phải vô cùng có ý vị sao?

Cẩm Vinh chưa bao giờ là cái loại người thanh tâm quả dục, làm người hay làm thần tiên cũng vậy, không thể thiếu bằng hữu, tình cảm gì đó chưa nói, nhưng có thể nói chuyện phiếm là đủ rồi.

Vương Di Xuyên hiển nhiên có thể đạt tới tiêu chuẩn này.

Đương nhiên, không bị nhan sắc của Vương Di Xuyên làm mờ mắt, Cẩm Vinh vẫn nhớ mục đích của chuyến đi lần này.

Chính là bái sư, thầy giáo, người có thể truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc, đáng tiếc không gặp được ai phù hợp.

Nhớ lại người thấy duy nhất, nhìn lại, ảnh hưởng không nhỏ đến Cẩm Vinh, cũng coi như gián tiếp khiến cô đi lên thành hoàng chi lộ, lại còn có không phải một lần.

Thành tiên chi đạo, xem như trùng hợp, hoặc là nói là vận mệnh chú định chú định, nhưng từ đầu đến cuối Cẩm Vinh cũng không đụng tới cao nhân tiền bối chỉ điểm, một mình khổ tu sờ s0ạng. Ngẫu nhiên cũng sẽ cảm thấy chính mình rất dốc lòng.

Nhưng sống lâu như vậy, Cẩm Vinh cũng cũng không cảm thấy mình là người toàn trí toàn năng, cũng không hy vọng tâm cảnh trì trệ không tiến, nghe giảng ở Học Cung xong liền quyết định ở đây một thời gian.

Suy nghĩ những vấn đề sâu xa này, Cẩm Vinh cũng liền không đi để ý tới Vương Di Xuyên. So sánh lê, ncác đại hiền bảy tám chục tuổi còn hấp dẫn hơn hắn nhiều. Có thể nói, thời đại giao hòa cởi mở như thế này có sự phát triển về mặt tư tưởng vượt qua bất kỳ thời đại nào Cẩm Vinh từng trải qua.

Đến khi Vương Di Xuyên gặp lại Cẩm Vinh, cô đang cũng Tuân sư chơi cờ, cùng ông nói chuyện, có thể nói là nhất tâm nhị dụng.

Đến giờ, Vương Di Xuyên cảm thấy vị “công tử” này tuy tính tình có chút bừa bãi nhưng còn xem như thông minh an phận, mặc dù không quá dụng tâm với con đường học vấn, nhưng thắng ở chỗ sáng tạo, cách suy nghĩ giải thích độc đáo, biết rất nhiều điển cố điển tích, hạ bút thành văn, ngoan ngoãn với thầy giáo, cũng được các học giả ở học cung khen ngợi, tuy mới đến, nhưng thanh danh rất tốt.

Cho nên bài khảo nghiệm vào Học Cung căn bản là làm qua loa có lệ.

Vương Di Xuyên không khỏi bất đắc dĩ cười cười.

Cân nhắc tính tình Dung Kính huynh đệ, không, là cô nương, nàng chính là luôn như vậy, muốn tức giận cũng không được. Kỳ thật từ sau khi nàng nhập Học Cung cũng chưa hề gây thêm phiền toái gì, Dung Kính công tử này đầu óc độc đáo, thậm chí hắn nghe nói đã có vài vị học giả có ý đồ thu Dung Kính làm đồ đệ, bao gồm lão sư hắn, Doãn Khoáng.

“Vì sao không đáp ứng?”

Nếu đã tới Học Cung, nguyện ý nữ giả nam trang, gặp được cơ duyên lại không đáp ứng, thật sự làm người khó hiểu.

Đối với vấn đề này, “dung kính công tử” tựa hồ buồn rầu lại tiếc hận, “Đáng tiếc ta không ở lại lâu được.”

Vương Di Xuyên suy nghĩ, hơi hơi hạ mắt “Công tử sớm trở về cũng được, ở lại đây lâu không tốt cho thanh danh.”

Cẩm Vinh nghiêng đầu, “Không tốt cho thanh danh?” Trong khó hiểu có chút ý cười.

Sau thời gian ở học cung, hai người cũng coi như thân thiết, phần là vì Vương Di Xuyên là người mang Cẩm Vinh vào học cung, phần nữa là vì Vương Di Xuyên biết rõ thân phận của cô, một phần lý do nữa là vì Vương Di Xuyên dung mạo xuất chúng nhất học cung, Cẩm Vinh nhìn người này thôi tâm tình cũng tốt lên hai phần. Vì tình nghĩa nông cạn như vậy Cẩm Vinh cũng lấy quan điểm của người đương thời mà suy xét đề nghị của hắn.

Chư quốc hiện nay có nữ tử cầm quyền, nữ tử ở bên ngoài hành tẩu cũng không tính hiếm lạ, con gái nhà quý tộc cũng có thầy dạy dỗ, nhưng số người chạy đến học cung cảm nhận không khí của thánh địa học tập này tựa hồ chẳng đếm đầy đầu ngón tay.

Một khi bị phát hiện, chỉ sợ là gia môn hổ thẹn, cha mẹ trách phạt, kết hôn gặp trở ngại.

Nhưng gia thế của Cẩm Vinh thì khác, không nói đến huyết mạch, bí mật thân phận không thể tiết lộ, thì hình như cũng đâu có vấn đề gì quá lớn? Không cha, không mẹ, không huynh trưởng, Cơ thị hiện giờ bối phận cao nhất là Cẩm Vinh, ai quản được cô làm gì, ai dám trách phạt cô.

Nếu không phải lời này là Vương Di Xuyên khuyên bảo, Cẩm Vinh căn bản nghĩ cũng sẽ không thèm nghĩ.

Vương Di Xuyên không biết Cẩm Vinh suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ thấy cô nói một câu, “Ta có chút đói bụng, chúng ta hôm nay ra ngoài ăn đi.”

Vương Di Xuyên bị câu nói bất thình lình này ngắt mạch suy nghĩ, nhưng cũng không phản đối, “Được.”

Đừng tưởng rằng ở Học Cung có địa vị cao, thì sẽ ăn bát trân ngọc thực, ngược lại, mọi người ở đây đều ăn uống rất thanh đạm, ít khi dùng đồ ăn mặn, heo dê bò thường không xuất hiện.

Chỉ là Vương Di Xuyên không nghĩ tới, cuối cùng Cẩm Vinh chọn trúng một kĩ quán.

Đường đường đệ nhất tài tử ở Học Cung, thậm chí cấp nước Tần âm thầm bày mưu tính kế thêm không ít loạn, ngày sau cũng là phượng hoàng con ngọa long giống nhau nhân vật, trên mặt mỉm cười cũng cương ở khóe miệng chỗ.

“Nơi này không tốt sao? Mọi người đều nói đồ ăn của họ là ngon nhất thủ đô.” Cẩm Vinh bình tĩnh hỏi ngược lại.

Vương Di Xuyên còn có thể nói gì, “…… Không có.”

Cuối cùng chứng minh Cẩm Vinh nói không sai, vô luận là món mặn như cá hấp, hay bánh ngô, canh hầm, hương vị đều cực hảo.

Còn có cầm cơ xinh đẹp đệm nhạc.

Cẩm Vinh nhìn cầm cơ quần áo thúy sắc (màu xanh lam) có vẻ thanh lệ thoát tục đang cúi đầu đánh đàn, nhìn đến thất thần.

Vương Di Xuyên uống một ly lại một ly rượu, hắn không ít lần cùng bạn học ở Học Cung đến đây, nhưng tưởng tượng đến thân phận nữ tử của Dung Kính, tâm tình liền phức tạp.

Mặc dù nơi này không phải là kỹ quán hạ tiện, cũng có thể coi là phong nhã, nhưng chẳng thể gọi là đơn thuần trong sạch.

Cầm cơ đàn xong liền lui vào trong, Cẩm Vinh quay đầu, nhìn Vương Di Xuyên, không khỏi lắc đầu thở dài, “Di Xuyên thật là không thú vị.”

Từ Vương công tử, đến Vương huynh, lại đến Di Xuyên, Cẩm Vinh gọi rất quen miệng, quen thuộc đến làm người giật mình. Ngược lại là Vương Di Xuyên ngại ngùng lại ngại ngùng, đâu có ai gọi người khác bằng nhiều tên như thế.

Vương Di Xuyên buông chén rượu, nhàn nhạt nói, “Tại hạ không có tâm tư thưởng thức, khiến A Kính thất vọng rồi.”

Vương Di Xuyên giống như để bụng xưng hô, cố tình gọi một tiếng a kính, kết quả chính hắn mới là người nhảy dựng lên trong lòng, cùng người so đo những việc nhỏ này thật sự không phải phong cách của hắn, xưng hô thân mật như vậy liền có chút mạo phạm, trái lại Cẩm Vinh thờ ơ, Vương Di Xuyên căn bản là một quyền đánh vào bông.

Cẩm Vinh thực bình tĩnh, gọi là gì cũng không sao cả, dù sao lại không phải tên họ thật.

Có lẽ là vì che giấu xấu hổ, cũng là Vương Di Xuyên chân thật suy nghĩ, “Tiếng đàn hay thì như thế nào, sinh với loạn thế, không khỏi người.”

“Tần diệt tam quốc liệu có thể kết thúc loạn thế?”

Vương Di Xuyên tiếp lời “Mặc dù Tần nhất thống, chưa chắc có thể mang đến thái bình chi thế như mong muốn.”

Ở kĩ quán thủ đô Ngụy quốc, chưa chính thức bị Tần thu nạp, Vương Di Xuyên không chút kiêng kỵ.

Cẩm Vinh nghiêm túc nói, ngữ khí có vẻ bình tĩnh, “Nhưng lại là xu thế tất yếu, kết thúc vô luận là ai cũng được.”

Loạn thế kết thúc, thiên hạ nhất thống, là xu hướng không thể làm trái, vô luận chúa tể là Tần Vương hay là người khác, điểm này không thử suy đoán cũng có thể cảm nhận được.

Vương Di Xuyên lần đầu tiên nghe được cách nói như vậy, có một lát ngơ ngẩn, tiện đà chậm rãi nói, “Ngươi đảo giống cái thế ngoại người.”

Mặc dù Cẩm Vinh che giấu rất khá, nhưng Vương Di Xuyên là người nhạy bén, đã nhận ra một chút manh mối. Nhưng nói ra, liền chính hắn cũng không tin, không khỏi không nhịn được mà bật cười, thế đạo này còn có thể có người đứng ngoài cuộc?

Nói cẩm vinh là người ngoại thế cũng không đúng, Cẩm Vinh chính xác không có nhiều hứng thú với việc phục quốc, trước mắt chỉ tập trung vào phát triển mặc môn, bảo toàn thực lực địa vị trong tình thế hiện tại.

Lần này ra ngoài du học, không khỏi có ý tưởng tìm kiếm đáp án.

Phải nhìn ngắm thiên hạ, mới có thể quyết định đúng nên làm thế nào trong tương lai.

Bỗng nhiên, kĩ quán phát sinh náo động, tiếng mũi tên xé gió xuyên qua, phập vào ngực một nam nhân mặc huyền y, gã chỉ kịp rên lên một tiếng yếu ớt, liền tắt thở.

Vương Di Xuyên mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Là Đỗ Phủ Khanh.”

Chính là Đỗ Phủ Khanh, chủ nhân bữa tiệc nơi Cẩm Vinh gặp Vương Di Xuyên, hắn nhìn người hẳn sẽ không sai.

Thích khách tập kích, người bị mưu sát lại chính là Đỗ Phủ Khanh của Ngụy quốc vừa mới hàng Tần không bao lâu, càng khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Vương Di Xuyên tuy không có ngũ cảm nhanh nhạy như Cẩm Vinh, có thể nhận thấy được hành tung thích khách, nhưng hắn đủ thông minh để đoán được một hai, hắn lập tức đứng dậy nói, “Chúng ta đi mau, nơi này không thể ở lâu.”

Thừa dịp hỗn loạn, hai người rời khỏi kĩ quán, còn chưa đi được bao xa, liền thấy ánh lửa nổi lên bốn phía, khói đặc cuồn cuộn, thích khách cư nhiên phóng hỏa thiêu kĩ quán.

Vương Di Xuyên không khỏi nghĩ ngợi, vậy ai là kẻ giết Đỗ Phủ Khanh, là người tần, hay là Ngụy.

Tuy rằng chính quyền đã hàng Tần, nhưng Vương Di Xuyên không có ác cảm với Đỗ Phủ Khanh, bản thân Đỗ Phủ Khanh không phải là vì bảo toàn chính mình, mà là vì bá tánh thủ đô, cho nên cái chết của hắn mới càng không đơn thuần.

Lại phát giác Cẩm Vinh trầm mặc không nói, “Suy nghĩ gì mà chăm chú vậy?”

Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, “Ta là đang nghĩ, vị cầm kĩ kia, không biết có sống sót hay không.”

“Cho dù bọn chúng không phóng hỏa, Đỗ Phủ Khanh bỏ mạng ở kĩ quán kia, người bên trong cũng khó thoát chết.” Vương Di Xuyên tuy bình tĩnh, lại khó nén một tia không đành lòng.

Bá tánh là vô tội nhất, bất đắc dĩ mà bị ảnh hưởng vạ lây.

Hai người trên đường trở về Học Cung, lại xuất hiện một mũi tên khác hướng về hai người, mục tiêu chính là Vương Di Xuyên.

Đúng là vận mệnh ngắn ngủi, khó điều dự đoán.

Cho rằng bạn tốt chỉ là tiện tay cầm theo trường kiếm, vậy mà lúc này lại vô cùng nhanh nhẹn, trường kiếm chỉ cách hắn mấy tấc, lại linh hoạt như thần, người cầm kiếm thì mỉm cười, ngữ khí nhẹ nhàng như cũ hài hước nói,

“Ta cứu huynh một mạng, huynh muốn báo đáp ta như thế nào đây?”1

(4)

Ân cứu mạng, hẳn là lấy thân báo đáp.

Điểm này đương nhiên không phù hợp với bản tính của Vương Di Xuyên, chẳng sợ người này nhìn ôn hòa, nhưng từ trong xương cốt che giấu ngạo khí mũi nhọn, ở chung lâu rồi có thể nhận thấy được.

Cũng bởi vậy phong thái người này càng nhiều vài phần khó miêu tả,

Cẩm Vinh sở dĩ ra tay là vì cảm thấy một người chỉ cần có cơ họi thích hợp là khuấy đảo phong vân nếu chết ở chỗ này, vậy thật sự là quá đáng tiếc.

“Đa tạ, ân tình Di Xuyên nhớ kỹ.” Vương Di Xuyên nhìn Cẩm Vinh, đương nhiên bản thân hắn không phải kẻ sĩ yếu gà văn nhược, kiếm thuật ở trong học cung xếp hạng ra cũng là hoàn toàn xứng đáng đệ nhất, chỉ là đối phó thích khách đang ẩn nấp, không đủ nhanh nhạy để kịp thời phòng bị, mới thiếu chút nữa rơi vào hiểm cảnh.

Cẩm Vinh thu kiếm, thả lại vào trong vỏ, thanh kiếm cực kì mỏng nhẹ, linh hoạt, hoàn toàn khác với những thanh kiếm thường thấy, thậm chí chưa bao giờ xuất hiện một thanh kiếm nào như vậy, cũng không kỳ quái người khác đều coi như một vật trang trí tinh mỹ.

Nhưng chứng kiến sự lợi hại của nó rồi, có thể nhận ra thanh kiếm này tốt hơn những thanh kiếm khác ở điểm nào. Trong nháy mắt, mũi kiếm loại bỏ vô số cung tên bắn về phía hai người, chém sắt như chém bùn.

Mà lai lịch đằng sau người có được thanh kiếm này cũng khiến người ta phải suy nghĩ.

Vương Di Xuyên đôi mắt hơi ám, lợi kiếm trong tay không lưu tình chút nào đâm vào cổ thích khách.

Cẩm Vinh sớm đã thối lui sang một bên, khoanh tay đứng nhìn, dù sao mục đích của thích khách lại không phải cô. Đáng tiếc không ngừng xuất hiện thích khách vây quanh bọn họ, ý đồ không chịu buông tha cho mục tiêu hay Cẩm Vinh, người phá hỏng kế hoạch của bọn họ.

Vương Di Xuyên ứng phó với thích khách nhưng vấn cố ý lưu tâm Cẩm Vinh bên kia, Cẩm Vinh chặn lại mũi tên từ thích khách cũng khiến hắn càng tò mò lai lịch của nàng.

Các môn phái kiếm sư nổi danh đường thời chỉ có vài nhà, liệu có phải nàng xuất thân từ đó, nói thế nào đi nữa, hắn không tin nàng đơn thuần là tiểu thư nhà quý tộc chạy ra ngoài chơi.

Thích khách vẫn luôn tập trung vào mục tiêu chính, là Vương Di Xuyên, cho nên đại bộ phận vây quanh hắn, đối phó Cẩm Vinh cũng liền ba gã thích khách, chiêu chiêu trí mệnh, hiển nhiên được tỉ mỉ huấn luyện ra.

Nề hà Cẩm Vinh căn bản liền không rút kiếm, thích khách cũng đánh không lại.

Bỗng nhiên, hai gã thích khách tâm hữu linh tê đánh lại từ hai phía, kẻ thứ ba tấn công từ sau lưng,

Vương Di Xuyên đồng tử co rụt lại, theo bản năng liều cánh tay phải bị thương, đánh về phía bên này, giúp Cẩm Vinh chặn lấy một đòn, cũng kết liễu tên thích khách kia.

Cẩm Vinh quay đầu nhìn hắn, không hề kinh ngạc, ngữ khí vẫn cứ nhẹ nhàng tùy ý, “Xem ra chúng ta lại không ai nợ ai.”

Vương Di Xuyên nhíu nhíu mày, có vẻ dung nhan càng thêm thanh lãnh, nhưng hắn đã không còn thời gian để nghĩ ngợi, quyết định tốc chiến tốc thắng, càng kéo dài sẽ chỉ càng khó thoát thân.

Học Cung đệ nhất kiếm giả cũng không phải là gió thổi mây bay, Vương Di Xuyên bắt đầu giải quyết từng tên thích khách.

Đợi mùi máu tươi tan đi, Vương Di Xuyên bỗng nhiên nói, cũng mang theo chút nghi hoặc, “Vì sao không động thủ?”

Cẩm Vinh nghiêng nghiêng đầu, “Ta luôn không thích giết người.”

Nhìn mấy thi thể nằm trên mặt đất, khuôn mặt người này chẳng có nổi một chút thương hại hay cảm xúc dư thừa, Vương Di Xuyên không khỏi hoài nghi tính chân thực của phát ngôn này.

Đáng tiếc, hắn đoán đúng rồi, Cẩm Vinh là thuận miệng nói láo thôi, nhưng ai bảo bộ dạng Cẩm Vinh lúc này rất có tính lừa gạt, quần áo vẫn sạch sẽ không dính một giọt máu, khác hẳn với đồng bạn của cô.1

Vương Di Xuyên không nghĩ nhiều nữa, trở lại chuyện thích khách, trong lòng đã có nghi vấn ai là người gây ra những chuyện này, hắn không cần nghĩ ngợi nói, “Chúng ta không thể quay lại Học Cung, hiện tại liền rời thủ đô.”

Cẩm Vinh không hỏi nhiều, ngược lại thoải mái đáp một câu, “Được.”

Vương Di Xuyên đoán không sai, không đến hai ngày, bức họa truy nã của hắn cùng Cẩm Vinh đã nhanh chóng bị truyền đi khắp thủ đô Ngụy quốc, ngày ấy nếu hắn trở về, chỉ sợ không thoát được vòng vây của đối phương.

Quân tần năm ngày sau đó thuận lợi tiếp quản thủ đô Ngụy quốc, bắt đầu bắt giữ các học sinh phản Tần trong học cung, về phía các vị lão sư, đại hiền, quân tần ngại thanh danh, chỉ dám giam lỏng bọn họ trong học cung, lấy danh Tần Vương.

Vậy mà hơn mười vị đại hiền, thần không biết quỷ không hay biết mất ngay trong đêm.

Trên phố đồn thổi với nhau rằng, là Tần Vương bất mãn các đại hiền không quy thuận nước Tần, bèn âm thầm giam bọn họ vào ngục,

Số lượng học sinh phản kháng ở thủ đô chỉ có mấy trăm, không đáng để ý, nước Tần không có tâm tư đi quản mấy vị học sĩ từng gây phiến toái cho quá trình nhất thống chạy trốn tới nơi nào.

Dù sao thiên hạ sắp thuộc về nhà Tần, thiên hạ to lớn, đều sẽ là Tần thổ.

Vương Di Xuyên rời ngụy quốc được vài ngày liền nghe thấy lão sư cũng các vị đại hiền mất tích, trong lòng càng nặng nề,

Cục diễn hiện tại khiến hắn cảm thấy thất bại, lại nói, hắn cũng chỉ là một thanh niên chưa được hai mươi tuổi, có thể đối nghịch với vua của một nước, với thiên hạ chi quân trong tương lai.

Vương Di Xuyên nhốt mình trong khách sạn một đêm, sáng sớm trở ra, khí chất đã thay đổi không ít.

Tuy dáng vẻ vẫn hào sảng thanh thoát, nhưng ánh mắt không còn sắc bén, mà là càng thêm sáng ngời.

Cẩm Vinh đối với thay đổi của hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Vương Di Xuyên sẽ không chết chìm trong sóng gió, mà nhờ vậy càng tỏa sáng thành thục.

Vương Di Xuyên không cho rằng Tần Vương sẽ là chủ nhân thiên hạ, nước Tần cường hãn, nhưng quân chủ nước Triệu Ngụy Sở ngu ngốc cũng không sai. Nhưng luận thống trị thiên hạ, Tần Vương thật sự có thể làm người trong thiên hạ tâm phục sao. Vương Di Xuyên không chút nghi ngờ mà cho thịnh vượng của nước tần không thể lâu dài.

Trừ phi thiên mệnh ở Tần, có thể làm nước Tần xuất hiện một vị chân chính thánh minh chi quân.

Cẩm Vinh cắn một ngụm táo, lại lấy một trái khác đưa ra, “Huynh muốn ăn không?”

“Cảm ơn.” Vương Di Xuyên mặt mày khẽ nhếch, mang theo một chút ý cười.

Lần này Cẩm Vinh bị hắn liên lụy, Vương Di Xuyên cũng có chút áy náy, chỉ là lấy thói quen xưa nay, hắn không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ là sẽ quan tâm săn sóc hơn ngày thường.

Cẩm Vinh mấy ngày này chỉ nhìn Vương Di Xuyên tự hỏi nhân sinh, những việc khác càng không nhọc lòng, ăn mặc ngủ nghỉ đều hắn là làm, thậm chí rất là chủ động,

Không khỏi làm Cẩm Vinh cảm thấy, trừ bỏ lớn lên đẹp, Vương Di Xuyên thật sự quá thiện giải nhân ý.

Ai ngờ một ngày, Vương Di Xuyên liền mang về một bộ nữ trang, sờ lên, chất vải là thượng phẩm, hình thức cũng tỉ mỉ chọn lựa qua.

Cẩm Vinh không khỏi lộ ra vẻ ghét bỏ, “Huynh mặc cũng được thôi, nhưng huynh cảm thấy mặc quần áo như vậy có thể rút kiếm đánh nhau sao? Hay là nói huynh đã chuẩn bị tốt, trên đường gặp nguy hiểm có thể lấy một địch mười.”

Vương Di Xuyên hơi hơi sửng sốt, hắn nhưng thật ra không nghĩ đến chuyện đó, chỉ là thấy lệnh truy nã, muốn hai người cải trang, hắn còn dễ làm, Dung Kính lại là nữ tử, mang nam trang sợ chọc người hoài nghi.

Quần áo này lão bản còn nói cho hắn, là kiểu dáng các cô gái ưa chuộng nhất.

Vương Di Xuyên nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy lời Cẩm Vinh rất có đạo lý, nữ trang tuy rằng đẹp tinh xảo, nhưng mặc để hành động thì thật sự không tiện, càng không cần phải nói trên đường có thể bị đối thủ cho ăn hành.

Hắn ngày thường thông minh như vậy, mà lại quên mất điểm này.

Quần áo như vậy sẽ hạn chế hành động của Dung Kính, thật sự uống phí cho thân thủ kiếm thuật.

Cuối cùng, bộ nữ trang bị Cẩm Vinh cùng Vương Di Xuyên nhất trí cho vào quên lãng.

Xong xuôi việc này, Vương Di Xuyên lại gặp vấn đề mới, tuy rằng bị truy nã, nhưng hành tung hai người bọn họ thực tế không quá thu hút sự chú ý, đặc biệt khi mà tâm tư của bạn đồng hành hắn một nửa ở du ngoạn.

Thời gian dài, tiền trên người cũng không còn nhiều, vì tránh thích khách, Vương Di Xuyên còn không kịp quay về Học Cung lấy đồ đạc, cứ như vậy mà đi. Đương nhiên lấy tài trí của hắn, tiền tài không phải là nỗi lo chính, có thể tìm một phủ đệ nào đó xin vào làm môn khách là có thể lo chuyện cơm áo. Không đợi Vương Di Xuyên tìm được phủ đệ để ở lại, Cẩm Vinh liền rất săn sóc bạn hiền trực tiếp lấy ra một thỏi vàng.

Thật sự là một khối vàng, cầm ra có thể đánh chết người, rất chắc tay, còn không có tạp chất.

Thế nhân tuy coi khinh buôn bán, nhưng nhìn ánh vàng lóe chói mắt như vậy, Vương Di Xuyên vẫn là bị chấn động đến sửng sốt, chớp mắt một cái, sau đó thực phù hợp với khí độ che miệng khụ khụ hai tiếng, thật sự lóe mắt, nhìn không quen.

Vương Di Xuyên càng tò mò Cẩm Vinh từ chỗ nào lôi ra một khối vàng lớn như vậy, căn bản không thể giấu được trên người.

Cẩm Vinh rất bình tĩnh mà nói một câu, “Di Xuyên không cần lo lắng tiền bạc, có tiền, thế gian này không có chuyện gì khó.”

Vương Di Xuyên thực sự có ý nghĩ, đại thổ hào như bạn hiền của hắn ngày nào đó sẽ đưa cho Tần Vương một núi vàng gì đó để gỡ lệnh truy nã xuống,

Nếu hắn thực sự hỏi câu này, Cẩm Vinh nói không chừng sẽ gật gù với hắn, “Phương pháp này không tồi, có thể suy xét.”

May mắn Vương Di Xuyên chưa đi đến bước này, nếu không người nghẹn khuất khẳng định sẽ không phải là Cẩm Vinh. Một khối vàng lớn như vậy, Vương Di Xuyên vẫn là phí một phen tâm tư đổi thành bạc và tiền để sử dụng cho dễ.

Tiền tài sung túc sau, hành trình của hai người cũng càng thêm thoải mái, thật đúng như là du ngoạn, không có nửa điểm khổ cực của kẻ đào vong.

Vô luận là kiếm thuật, hay biệt tài tay không biến ra vàng, Vương Di Xuyên đều không thể không hiếu kỳ,

Đồng hành suốt một chặng đường, hắn cũng thử dò hỏi lai lịch của Cẩm Vinh,

Cẩm Vinh ánh mắt bằng phẳng, cười cười, “Huynh thông minh như vậy, sớm muộn gì cũng có thể biết.”

Nhưng rốt cuộc nàng cũng không nói cho hắn nàng học từ đâu, Vương Di Xuyên cũng không nhắc lại lần nữa, quả nhiên người thông minh chính là dễ nói chuyện, lại còn đẹp nữa, ai.

Cẩm Vinh nói du học, thật đúng là du học, chỉ xem chỉ nghe chỉ chơi, lang thang không có mục tiêu mà tùy ý đi, hứng thú tới liền cùng Vương Di Xuyên tâm tình một phen, đàm cổ luận kim. Vương Di Xuyên cũng không thể không thừa nhận, đoạn thời gian này nhẹ nhàng nhất cũng sung sướng nhất.

Nửa tháng trôi qua, như bừng tỉnh từ trong mộng, Vương Di Xuyên trong lòng hơi trầm xuống, nhắc tới cáo biệt.

“Được.” Giống như khi hai người bọn họ rời thủ đô Ngụy quốc, quyết định đào vong, phảng phất không có gì bất đồng.

Cẩm Vinh nhìn hắn cười khẽ một tiếng, “Điểm đến của chúng ta có lẽ khác nhau rồi.”

Vương Di Xuyên kiềm chế xúc động, không hỏi nàng đi đâu, hắn còn chẳng tiết lộ hành tung của chính mình, lại có gì tư cách hỏi nàng.

Cẩm Vinh từ từ nói, “Có lẽ ngày sau còn sẽ gặp nhau.”

“Hy vọng một ngày kia.” Vương Di Xuyên vẫn mỉm cười ôn nhuận như tắm mình trong gió xuân, trong lòng trầm trọng. Không nói tới loạn thế, chuyện hắn phải làm sắp tới, đường xá nguy hiểm, có thể gặp lại lần nữa sao.

Trong lòng tuy nhiều sóng gió, nhưng Vương Di Xuyên cuối cùng rời đi vẫn rất dứt khoát, ngày thứ hai liền đi rồi.

Hành trình Cẩm Vinh du học cũng tạm hạ màn, chuyến này còn có chuyện quan trọng, cũng có người chờ, chần chừ không đi, liền có người nóng nảy.

Điểm đến của cô và Vương Di Xuyên đúng là bất đồng, bởi vì nơi cô muốn đi, là thủ đô nước Tần.

(5)

Thủ đô nước Tần, trong một tòa nhà cổ xưa bí ẩn,

“Vi thần bái kiến điện hạ.”

Nhìn lão thần nước triệu quỳ rạp trước mặt, Cẩm Vinh thở dài, đỡ lão đứng dậy, “Xin đứng lên đi.”

Cô vội vã đi đến thủ đô nước Tần là để gặp bọn họ.

Nghe vậy, hơn mười bô lão đứng dậy, trên mặt còn nguyên vẻ sửng sốt, hai mắt rưng rưng, trông mong nhìn vào hi vọng phục quốc duy nhất của bọn họ, huyết mạch hoàng thất duy nhất Cẩm Vinh.

Chuyện Cẩm Vinh là huyết mạch hoàng thất duy nhất cũng không giả, theo điều tra nhiều năm của thủ hạ, lúc nước triệu bị giệt, một bộ phận vô cùng trung thành với vương thất họ Sở đã bị Tần Vương hạ lệnh tru sát, một bộ phận khác chim khôn lựa cành mà đậu, đầu hàng nước Tần, đương nhiên thanh danh cũng sẽ không quá tốt.

Nhưng cũng có một bộ phận bên ngoài là hàng Tần, thực chất là hai mang âm thầm chuẩn bị báo thù cho nước Triệu.

Tuy nhiên thế lực của nước Triệu, không ai ngờ được có thể lớn mạnh như hôm nay ngay tại thủ đô của nước Tần. Giường như là không ai đoán được, vương thất nước Triệu sẽ lựa chọn ở nước Tần mai danh ẩn tích.

Đám lão thần cố chấp này chờ đợi ngày phục quốc, cho nên khi biết được hoàng thất còn có một công chúa sống sót, có thể đoán được bọn họ có bao nhiêu kích động.

Lúc trước phát triển Mặc môn, hoặc là nói trong quá trình sinh hoạt, liền có thủ hạ liên lạc với các lão thần, chuyện này cũng là ngoài ý muốn nhưng hậu quả của nó thực sự khó có thể tưởng tượng.

Tỷ như việc các đại thần nước Triệu đã làm tốt công tác chuẩn bị, tích cực đào chân tường nước Tần để giúp Cẩm Vinh lên làm nữ vương.1

Bọn họ không ngại Cẩm Vinh là nữ, chỉ cần có thể phục quốc.

Cẩm Vinh đương nhiên cũng sẽ không tùy tiện tin tưởng những người này, huống chi mặt cũng chưa gặp, cho nên Cẩm Vinh khiến cho người âm thầm tra xét những người này, sau khi xác định được ý định của những người này, cô cũng không nghĩ tới, tiện nghi phụ thân —— quốc quân ngu ngốc vô năng nước Triệu còn có một đám thần tử trung thành như vậy.

Bất luận ra sao, mong muốn đem Cẩm Vinh nâng đỡ lên vương vị dù ít dù nhiều cũng lẫn với những ý đồ khác, Cẩm Vinh cũng biết, không có người muốn trở thành di dân mất nước.

Huống chi bọn họ đang giao sinh mạng của bản thân lẫn cả gia tộc gia tộc cho Cẩm Vinh từ lúc bọn họ biết còn tồn tại huyết mạch hoàng thất mà không bẩm báo với Tần Vương.

Tám năm này Cẩm Vinh vẫn yên lặng, chưa từng gặp mặt bọn họ, nhưng lui tới trao đổi không ít, Mặc Môn có thể phát triển nhanh như vậy, cũng là nhờ bọn họ hỗ trợ, rốt cuộc thân phận của bọn họ càng tiện tìm hiểu thông tin khắp nơi.

Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ đã chẳng hề nghi ngờ thân phận của Cẩm Vinh, không đợi Cẩm Vinh nói chuyện, trực tiếp quỳ lạy hành đại lễ.

Một lão thần tên Quý Bá hòa ái nói, “Điện hạ thập phần giống tiên vương, chân chính Cơ Thị huyết mạch.”

Cẩm Vinh không biết đáp lời này như thế nào, nói thực ra, giống lão phụ vương làm mất cả một quốc gia thì có chỗ nào tốt.

Các lão thần nghe lời này không khỏi có chút xấu hổ, chỉ thấy Quý Bá không nhanh không chậm lại nói, “Lão thần nói chính là Triệu thành vương, tổ phủ điện hạ.”

Mọi người đến lúc này lại thở phào nhẹ nhõm, có thể nhìn ra, tuy trung thành với nước Triệu, nhưng Triệu Bình Vương làm mất nước thiệt tình không để lại ấn tượng tốt.

Những người khác lại cười ha hả mà thậm chí bắt đầu khen tới mẫu phi Cẩm Vinh, “Từ phu nhân hiền lương thục đức, nuôi dạy công chúa……”

Trên thực tế bọn họ không có nhiều ấn tượng với Từ phu nhân, vốn dĩ bà cũng không được sủng ái, tuy sinh được 1 trai 1 gái, nhưngTriệu Bình Vương ái mĩ sắc, hậu cung oanh oanh yến yến, con cái có hơn hai mươi người, tuy rằng cuối cùng bị lính Tần tru sát cái sạch sẽ, chỉ một mình Cơ Cẩm Vinh tìm được đường sống trong chỗ chết.

Nếu không phải Cơ Cẩm Vinh còn sống, bọn họ cũng nhớ không nổi có một Từ phu nhân trong hậu cung. Dù sao đối với điện hạ duy nhất còn lại, khen là được.

Cẩm Vinh cũng liền lẳng lặng mà xem bọn họ bậy bạ hàn huyên thổi phồng một trận, sau đó mới quay về đề chính.

Các lão thần lại nhanh chóng biến thành bộ dáng lo lắng sốt ruột, tuy rằng điện hạ còn sống, thế lực của điện hạ còn càng lúc càng lớn, nhưng hiện giờ Ngụy Sở bị giết, tình thế càng lúc càng bất lợi.

Cẩm Vinh nghe xong không khỏi bất ngờ, Tần Vương mấy ngày gần đây hạ chỉ lệnh, an bài binh mã trên đất Ngụy Sở, đàn áp nổi dậy.

Đánh thiên hạ dễ dàng, thống trị thiên hạ khó.

Đổi lại là Cẩm Vinh, càng nguyện ý lựa chọn cách án binh bất động, dù sao Ngụy Sở đã là nỏ mạnh hết đà, thật sự không cần thiết vội vàng như vậy, quýnh lên dễ dàng sinh loạn.

Ít nhất ở những nơi Cẩm Vinh đi qua, bá tánh không quá coi trọng Tần Vương hay coi vị quân chủ này là vương của họ, thậm chí hành vi của Tần tàn sát tù binh, giết sạch quý tộc hoàng tộc của các bại quốc, thiêu hủy tông miếu lại càng khơi lòng phản nghịch của bá tánh ba nước Triệu Ngụy Sở.

Thượng vị giả chưa chắc để ý dân tâm, nói không chừng người thay đổi triều đại tiếp theo có thể có xuất thân bình dân.

Cẩm Vinh ngồi bên cạnh, một bên suy đoán, một bên cũng không bỏ qua lời của các lão thần, vừa nghe vừa ghi nhớ kỹ.

Nói xong việc triều đình, một nam nhân trung niên tầm 30 tuổi khiến cho Cẩm Vinh chú ý, nam nhân áo lam tên Hoàng Hi, năm đó khi còn ở nước Triệu cũng được người đời ca ngợi là mỹ tư nghi lang quân, chỉ là nhiều năm qua đi, mỹ lang quân thành mỹ đại thúc, nhưng cũng không hề mất khí khái, là một trong những người đứng đầu của lực lượng tàn quân nước triệu, thường bày mưu tính kế, trợ giúp thế lực nước Triệu cắm rễ ẩn núp ở Tần Đô, vị trí làm quan hiện tại trong nhà tần cũng khá cao.

Cẩm Vinh nhìn về phía hắn, “Hoàng đại phu còn có việc?”

Hoàng Hi hơi chần chờ, nhưng vẫn nói tiếp, “Việc này không liên quan đến triều đình, là việc tư của Tần Vương.”

“Tần Vương mấy năm gần đây sủng ái một nữ tử, xuất thân bình dân, lại phá lệ phong nàng làm mỹ nhân, xưng Vân Cơ.”

Mặt khác lão thần cũng hơi hơi gật đầu, việc này bọn họ cũng có nghe nói, lại không quá để ý, đừng nói nữ tử bình dân, Tần Vương cho dù gặp phải nữ nô lớn lên xinh đẹp cũng sẽ không màng liêm sỉ cho nhập hậu cung.

Cẩm Vinh không ngắt lời hắn, nghiêm túc lắng nghe, Hoàng Hi thần sắc nghiêm nghị, “Nhưng vị Vân Cơ này hành vi quỷ dị, thường có cử chỉ khác người, thích ra cung du ngoạn, chẳng phân biệt tôn ti. Thám tử trong cung thu được tin tức, Vân Cơ thi thoảng sẽ hỏi đến một số người, thậm chí nàng từng nói với Tần Vương, ở học cung Ngụy quốc có một người tên Vương Di Xuyên, kẻ này ngày sau chắc chắn trở thành họa lớn cho Tần Vương.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.