Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 83: [TG13] Trạch đấu không bằng tu tiên (phần 2)



Cẩm Vinh tự nhận là có chút thông minh, thiên phú học tập cũng không kém, bằng không cũng sẽ không học lên giáo sư nhiều lần như vậy, nhưng đối mặt với thần đồng chân chính Lý Cảnh Linh, vẫn là cam bái hạ phong.

* Cam bái hạ phong 甘拜下风 – gān bài xià fēng (cam: cam tâm tình nguyện, hạ phong: cuối gió) chịu thua tâm phục khẩu phụ.

Bất quá ba tháng, Lý Cảnh Linh đã xong bước nhập môn đạo gia, nếu không phải tiêu phí tâm tư đảm bảo tiến độ việc học cùng gia gia, luận đạo, tiểu thiên tài này hẳn là muốn nghịch thiên.

Nhưng mà Lý Cảnh Linh đối với Cẩm Vinh trong lòng càng là kinh ngạc cảm thán không thôi, hắn có rất nhiều vấn đề hỏi tổ phụ, phụ thân trong nhà bọn họ cũng không có đáp án, nhưng nàng không cần nghĩ ngợi cũng có thể trả lời hắn.

Không hổ là người vừa sinh ra đã hiểu biết.

Bị Lý Cảnh Linh kích thích, Cẩm Vinh khó được một lần sửa lại tính tình lười nhác, chuyên tâm tu hành, mà Lý Cảnh Linh, cô đem điển tịch Đạo gia lấy từ chỗ đạo quan Huyền Liên chân nhân cho cậu ta, nói cậu có vấn đề liền đi tìm Huyền Liên, ứng phó cậu thì Huyền Liên cũng đủ rồi.

Dần dần, Cẩm Vinh càng thêm đóng cửa không ra, thậm chí không cho nha hoàn tới gần cửa phòng, bên ngoài cũng dần truyền ra lời đồn Văn gia Nhị tiểu thư tính cách cổ quái quái gở, thần thần bí bí.

Chỉ là cũng không ai để ý.

_____

Vài năm trôi qua rất nhanh, Văn phủ cũng xảy ra rất nhiều chuyện.

Văn Cẩm Tú không gả cho Tam hoàng tử bởi vì Tam hoàng tử đã lấy thiên kim tả tướng làm chính phi, mà Văn lão phu nhân cũng không muốn lấy đích tôn nữ bồi dưỡng nhiều năm đi làm một trắc phi hoàng tử không có tiền đồ, cho nên dùng lời Huyền Liên đạo nhân, nói với bên ngoài muốn lui hôn nhân muộn vài năm, thành công đánh lui tính toán trong lòng Vương Quý Phi.

Văn Cẩm Tú cũng có suy nghĩ của chính mình, Tam hoàng tử tuy đối xử tốt với nàng ta, nhưng nàng lại không muốn gả cho hắn, bởi vì nàng biết hoàng đế đời kế tiếp không phải Tam hoàng tử, mà là một ấu hoàng tử không đáng chú ý khác.

Kiếp trước hoàng đế sống rất lâu, bức tử Thái Tử cùng Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử khởi binh bức vua thoái vị bị trấn áp, ban rượu độc mà chết.

Văn Cẩm Tú cũng không nắm chắc mười phần, có thể giúp Tam hoàng tử chuyển bại thành thắng. Đáng tiếc vị hoàng đế tương lai kia tuổi nhỏ hơn nàng tới mười năm, làm nàng không có cái cơ hội kia. Nhưng bảo Văn Cẩm Tú gả cho một hầu phủ thế tử tương đối tôn quý, nàng lại có chút không cam lòng, làm phu nhân hầu phủ sao có thể cho nàng cơ hội trả thù Văn gia.

Triệu thị cùng nhà mẹ đẻ bà ta đã bị Văn Cẩm Tú phế đi, phụ thân đời này cũng sẽ không có con trai nối dõi, nhưng Văn Cẩm Tú vẫn cảm thấy không đủ, bởi vì bọn họ còn được hưởng thụ phú quý, cùng khổ sở đời trước nàng phải chịu căn bản không thể so sánh.

Đều là bởi vì thân phận làm nữ nhi làm cháu gái, trả thù không được những người đã hủy cả đời nàng.

Một lần nữa bùng cháy lòng oán hận,Văn Cẩm Tú lại bắt đầu lăn lộn, lăn lộn liền đem Văn lão phu nhân lăn lộn đến chết. Chỉ sợ Văn lão phu nhân chưa bao giờ sinh tâm phòng bị đứa cháu gái ngoại này, càng không biết gương mặt xinh đẹp điềm mỹ của nàng chỉ là để che dấu tâm địa oán độc.

Văn lão phu nhân qua đời, Văn Cẩm Tú chịu tang ba năm, đứng trước bài vị Văn lão phu nhân, Văn Cẩm Tú còn khóc đến hôn mê bất tỉnh, mọi người đại tán nàng một tấm lòng hiếu thuận, còn vì nàng mà tiếc hận, Văn lão phu nhân trước lúc mất đã đính hôn cho nàng với Văn Viễn Hầu thế tử, hôn sự chỉ có thể lùi lại ba năm.

Hầu phủ phu nhân sau khi bái tế an ủi Văn Cẩm Tú, không quá hai tháng liền an bài cho con trai bà ta hai nha hoàn thông phòng, thế tử năm nay đã mười bảy, hôn sự ba năm nữa mới tiến hành thì hắn cũng đã hai mươi, bên cạnh cũng không thể không có người hầu hạ.

Đường tỷ muội có chút tâm tư nói đến việc này trước mặt Văn Cẩm Tú, nàng ta cũng chỉ cười cười không nói, đường muội kia cảm thấy Văn Cẩm Tú thật đáng thương.

_____

Ngày hôm ấy, Văn Cẩm Tú đang ở trong phòng xử lý sổ sách, bỗng nhiên có nha hoàn hoang mang rối loạn xông vào, “Tiểu thư, không tốt, Nam Nhị Viện xảy ra chuyện.”

Nam Nhị Viện, còn không phải là viện của Vinh tỷ nhi?

Mấy năm nay Nhị muội muội càng thêm cổ quái, Lý tiểu công tử về quê khoa khảo, Văn Cẩm Tú cũng không tiếp tục quản nàng, tùy ý nàng hồ nháo.

Lần này lại xảy ra chuyện gì?

Văn Cẩm Tú đi ra ngoài phòng, bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ ngây người.

Thiên hoa loạn trụy, tiên âm quanh quẩn, mây tía đầy trời, tiên quang dẫn độ.

Nguyên nhân xuất hiện một màn này cũng không khó lý giải.

Cẩm Vinh dựa vào “thiên tư xuất chúng” đời trước, cộng thêm đời này chăm chỉ nỗ lực tu luyện, thành công đắc đạo thăng tiên.

Văn Cẩm Tú cùng Văn phủ bị một màn này làm cho khiếp sợ, lấy Văn phủ làm trọng tâm, toàn bộ kinh thành đều thấy được một màn kỳ cảnh này, giữa ban ngày, ánh sáng chiếu xuống Nam Nhị Viện, tỏa ra quang mang long trọng, sáng lạn như mây hà.

Đây là tiên nhân hạ phàm?

Cẩm Vinh đứng trong quang mang cũng không vội vã phi thăng, ngược lại tĩnh tâm tự hỏi một chút, kiếp trước Nguyệt Lão nói Thiên Đạo thiên vị Nhân tộc thật đúng là không sai. Lần trước cô từ một co Huyền Điểu hóa thành tiên chịu sáu đạo lôi kiếp, lần này từ phàm nhân thành tiên, không những thiên lôi không giáng xuống, tốc độ thành tiên đặc biệt nhanh.

Thế giới này tu luyện cũng dễ dàng chút. Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad icedcoffee0011, các bản reup bên ngoài đều là bản đăng thiếu chưa beta, truy cập trang chủ để đọc truyện sớm và chính xác nhất www.wattpad.com/user/icedcoffee0011

“Vinh, Vinh tỷ nhi.” Văn Cẩm Tú không thể nổi mà nhìn bóng dáng đang phiêu du giữa không trung, vạt áo nhẹ nhàng bay bay, trong mắt nhiều thêm một tia sợ hãi.

Những người khác sớm đã chân mềm quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất, hô to “thần tiên”.

Cẩm Vinh nghĩ thầm chính mình lần này phi thăng tựa hồ thanh thế có chút lớn, vốn có thể đi luôn, lại đồ thêm nhân quả, vì thế quay đầu nhìn về phía Văn Cẩm Tú, thấy nàng thần sắc phức tạp, Cẩm Vinh khóe môi hơi cong một cái.

Văn Cẩm Tú bỗng nhiên nghe được tiếng Cẩm Vinh, rõ ràng xa cuối chân trời, lại như ở bên tai, “Ngươi cũng coi như hộ ta nhiều năm, ta đưa ngươi một miếng ngọc bội, ba lần hứa hẹn.”

Văn Cẩm Tú cảm giác được trong tay áo nhiều thêm một vật, sờ vào, là một miếng ngọc bội xanh biếc.

Khi nàng cúi đầu xem ngọc bội khi, người khác bỗng nhiên hét lớn, “Nhị tiểu thư thành tiên, nàng bay về trời rồi.”

Vừa nhấc đầu, tiên quang còn chiếu rạng, nhưng bóng người đã biến mất giữa những tầng mây.

Cẩm Vinh tuy đã thành tiên, nhưng lần này không đi Thiên Đình thụ phong, nguyên nhân rất đơn giản, đời trước làm công cho Thiên Đế Thiên Hậu nhiều như vậy, đời này vẫn là ở nhân gian làm Tán Tiên, tùy tâm tùy ý một chút.

Thiên Đình cũng không thèm để ý, người thoát phàm thành tiên tuy rằng không nhiều, nhưng nguyện ý lưu tại nhân gian làm Tán Tiên cũng có tiền lệ, nghe Cẩm Vinh minh xác biểu đạt tôn kính với thiên đình xong cũng không cưỡng bách nàng lên trời nhậm quan.

Ngọc bội đưa cho Văn Cẩm Tú chỉ là nhất thời hứng khởi, là phúc hay họa còn tùy duyên, Cẩm Vinh không để bụng chút nhân quả báo ứng này, thân thể có đại công đức, càng khiến cô tùy tâm tùy ý.

Văn gia Nhị tiểu thư đắc đạo thành tiên, là chuyện người trong kinh thành không ai không biết, tuy hoàng gia cũng muốn áp xuống, nhưng áp không được, xưa nay không thiếu người cầu trường thọ cầu thành tiên, nhưng tận mắt nhìn thấy người phi thăng vẫn là lần đầu.

Hoàng gia trực tiếp tìm tới Huyền Liên chân nhân, nhưng đối phương đã lặn mất tăm, thế lực khác cũng tìm kiếm không được.

Văn phủ đột nhiên xuất hiện một vị thần tiên trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, hoàng đế triều thần đều có chút đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy Văn Nhị tiểu thư đã đắc đạo thành tiên là phong thái thoát trần cỡ nào.

Không thể kết hạ thiện duyên.

Vương Quý Phi trong cung cũng hối hận không thôi, sớm biết như thế, liền để Tam hoàng tử cưới Văn Cẩm Tú, có thần tiên nâng đỡ, còn sợ không chiếm được ngôi vị hoàng đế sao.

Hiện tại cũng không muộn, Vương Quý Phi liền đi Càn Nguyên điện cầu bệ hạ.

Hầu phủ phu nhân sáng sớm cũng tới Văn phủ, gặp mặt Văn Cẩm Tú thân mật mà đàm luận hôn sự, còn bảo đảm trước lúc Văn Cẩm Tú qua cửa liền đem những di nương thông phòng đó đuổi sạch, thứ tử thứ nữ cũng tuyệt không để nàng nhọc lòng.

Văn Cẩm Tú trong lòng cười lạnh không thôi, không nghĩ tới nàng trọng sinh một đời, lại lần nữa được nhìn rõ, cái gọi là thiệt tình hiền lành, so với quyền thế địa vị, cái nào quan trọng hơn. Muội muội ruột thịt đắc đạo thành tiên, những người này liền vội vàng đến lấy lòng nàng.

Hầu phủ phu nhân thì có là cái gì.

Văn Cẩm Tú chưa từng có một khắc nào ham muốn địa vị quyền thế như lúc này, nắm chặt ngọc bội trong tay áo, đây chính là trợ lực lớn nhất trên con đường thanh vân của nàng.

Nhưng hầu phủ phu nhân còn chưa khuyên Văn Cẩm Tú qua cửa thành công, liền có cung hầu tới tuyên chỉ.

Phong Văn gia đích trưởng nữ là Cầm Donh chân nhân, vì nước cầu phúc nửa năm.

Hầu phủ phu nhân nghe vậy liền sửng sốt, bệ hạ đây là có ý tứ gì.

Bà trở lại hầu phủ, muốn hỏi hầu gia tình huống này là như thế nào, lại bị phu quân nhắc nhở đừng bao giờ nhắc lại.

Hầu phu nhân trợn tròn mắt, “Bệ hạ đây là muốn can thiệp vào hôn sự nữ Văn gia?”

“Muội muội nàng tu đạo thành tiên, bệ hạ sao có thể mặc kệ nàng cùng thần tử nhân gia kết thân, nàng đã định là người hoàng gia.”

Hầu gia còn có một câu không nói, chỉ cần Văn Cẩm Tú không muốn, hoàng gia cũng không thể cưỡng bách nàng, nếu không Văn gia nhị tiểu thư lại ra mặt cho tỷ tỷ nàng thì sao?

Văn Cẩm Tú sẽ không muốn sao? Nàng đương nhiên nguyện ý, nếu phải gả, đương nhiên phải gả cho nhân gia tôn quý nhất trên đời.

Thánh tâm khó dò, hoàng đế ngồi trên long ỷ kia tuy không tôn sùng Phật tổ, nhưng lại biết cái gì là nhân tâm, choVăn gia đích trưởng nữ Văn Cẩm Tú tôn vinh chính là vì an dân tâm.

Đem Văn Cẩm Tú lưu tại hoàng gia, càng là vì an chính mình tâm, cùng vị tiên nhân kia kết thiện duyên.

Văn Cẩm Vinh đắc đạo thành tiên, thân nhân nàng hoàng gia cũng sẽ chiếu cố thích đáng.

Tuy rằng một ít thế lực đạo sĩ, ẩn sĩ tra qua Văn phủ, đều không cảm thấy Văn Cẩm Vinh sau khi thành tiên sau sẽ có bao nhiêu quyến luyến với Văn phủ, nhưng hoàng đế vẫn làm như vậy.

Nửa năm sau, Văn Cẩm Tú lấy phân vị Chiêu nghi vào cung. Nàng phải trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên đời này, hơn nữa càng nhanh càng tốt.

Ba năm sau, chuyện Văn gia Nhị tiểu thư thành tiên vẫn chưa tan đi, hơn nữa càng truyền càng kỳ, người kể chuyện trong trà lâu còn nói, vị văn Nhị tiểu thư kia vốn chính là tiên nhân chuyển thế, sau khi ở đạo quan của Huyền Liên chân nhân ngộ đạo, ngắn ngủn mấy năm liền bay về trời.

Có người nói: “Văn Nhị tiểu thư là thần tiên, kia tiểu hoàng tử tỷ tỷ nàng Văn chiêu nghi trong cung sinh, chẳng phải là tiên đồng.”

Thanh y thư sinh ngồi ở một bàn khác nghe xong chuyện Nhị tiểu thư đắc đạo thành tiên, một ngụm uống cạn chung trà, đi ra ngoài.

Trên đường bỗng nhiên vang lên tiếng chiêng trống pháo rang,

“Yết bảng, yết bảng, Trạng Nguyên lang là…… Lý Cảnh Linh công tử.”

Dưới ánh mặt trời, thanh y thư sinh hơi hơi mỉm cười.

*Tác giả có lời muốn nói: Phó bản trạch đấu kết thúc.

Không cần cảm thấy Cẩm Vinh chịu thiệt, cho dù không cho ngọc bội bọn họ cũng sẽ bởi vì các nàng chi gian tỷ muội thân duyên mà có điều kiêng kị chi bằng cho ngược lại càng có ý tứ.

Đến nỗi Văn Cẩm Tú trọng sinh này một đời, dùng bốn chữ tới hình dung, đó chính là lòng tham không đáy


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.