Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 92: [TG14] Thập niên 80 (phần 2)



Trình Gia Thục yên lặng chú ý tới một đôi nam nữ này, không nghĩ tới đầu thập niên tám mươi cũng có thể nhìn thấy người nhẹ nhàng tùy ý như vậy, không có bất kỳ cái gì cẩn thận từng li từng tí.

So với trước đó ở toa giường nằm nhìn lướt qua, cũng không dám nhìn lâu, lần này Trình Gia Thục cũng thấy rõ dáng vẻ của người kia.

Nàng buộc một chiếc khăn quàng cổ vàng nhạt, đeo một đôi kính to bản màu đen, mái tóc thật dài nằm gọn bên trong khăn quàng cổ, áo khoác vải nỉ che khuất thân hình nàng, cảm giác không giống những người bình thường, trang phục giản dị nhưng không mất đi tư phung ưu nhã, lại ngoài ý muốn sẽ không khiến cho người khác chú ý.

Trình Gia Thục nghĩ vậy cũng không kì quái, người ở thời đại này phần lớn là tích cực, dồn hết sức lực dấn thân vào kiến thiết quốc gia, toàn bộ tinh thần diện mạo đều là có cảm giác dồn dập khẩn trương, vị hôn phu Trình Gia Thục cũng như vậy, xuyên qua, Trình Gia Thục cũng phí chút thời gian mới chậm rãi thích ứng.

Nhưng Cẩm Vinh cho cô cảm giác tựa như là, giữa một đám hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang kêu khẩu hiệu kiến thiết, giữa trào lưu thời đại chuyển động nhanh không ngừng nghỉ đột nhiên xuất hiện người, cả người lẫn khí chất đều là nhẹ nhàng linh hoạt, một mình bước đi, không nhanh không chậm.

Những người khác có lẽ sẽ chỉ cảm thấy nàng tương đối đặc biệt, nhưng Trình Gia Thục từng sống ở tân thế kỉ, lại có thể cảm giác rõ ràng.

Nếu nói hậu thế là táo bạo, là liên tục đổi mới, là hòa nhập không ngừng thì những con người của thập niên tám mươi chính là hăm hở tiến lên cho dù đường phía trước có bao nhiêu mờ mịt.

Trình Gia Thục có chút hướng tới loại trạng thái nhẹ nhõm này, ngoại trừ chút hướng tới nho nhỏ, cô cũng không có ý nghĩ khác.

Biết đối phương lai lịch không nhỏ, Trình Gia Thục cũng không có đi tìm chủ nhiệm hỏi tình huống, nghe Lý Mẫn nói xong cũng giấu ở trung bụng người khác không hỏi, cô cũng sẽ không nói.

Trình Gia Thục nghĩ, mình có lẽ là nữ xuyên không có tiền đồ nhất, trước kia vật chất phong phú, tiền tài không thiếu nhưng một mình vô thân vô cố, không có người thân người yêu, tiền kiếm được cũng không có bao nhiêu cảm giác thành tựu.

Trình Gia Thục cũng không hiểu vì sao đột nhiên lại xuyên về thời điểm 1970, trên thân một bé gái nhà nông trùng tên trùng họ, bởi vì phát sốt mà bỏ mạng. Nhưng ở đây cô có người nhà, còn có một vị hôn phu ổn trọng đáng tin, Trình Gia Thục cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều.

Ngẫu nhiên còn có thể dùng không gian tùy thân trợ giúp người nhà, bạn bè vượt qua khó khăn.

Hai phần ăn rất nhanh liền làm xong, cũng từ Trình Gia Thục đưa đến cho bọn họ.

Mặc dù phần ăn cũng chỉ có mì sợi với màn thầu, khẳng định so ra kém thường ngày của đối phương, nhưng Trình Gia Thục không thấy một tia miễn cưỡng, dùng cơm lễ nghi ưu nhã thong dong.

Có lẽ đây chính là khí độ đại gia đình nuôi ra, Trình Gia Thục nghĩ đến, thứ này vô luận là kiếp trước vẫn là đời này, với người thường thật đúng là xa không thể với.

Cũng may Trình Gia Thục cũng không yêu cầu xa vời những thứ không thực tế này.

Trừ cái đó ra, Cẩm Vinh còn chủ động cùng Trình Gia Thục nói mấy câu, hàn huyên chút chuyện trên xe lửa. Trình Gia Thục ở trong lòng càng tăng thêm ấn tượng tốt với đối phương, tính cách bình dị gần gũi, nói chuyện còn hài hước, đặt ở hiện đại chắc chắn cũng là nữ thần người người hâm mộ, Trình Gia Thục âm thầm nghĩ trong lòng.

So sánh ra, người đàn ông cao lớn trầm mặc bên người nàng thì có vẻ lạnh lẽo nghiêm nghị, Trình Gia Thục suy đoán quan hệ hai người, huynh muội, tình lữ, tựa hồ cũng không giống lắm. Nhưng nhìn Phương tiểu thư ở trước mặt hắn nói chuyện không hề cố kỵ, dáng vẻ rất là tín nhiệm, Trình Gia Thục cũng không đoán được bọn họ là quan hệ như thế nào.

Trình Gia Thục còn chú ý tới, người gọi là Hình Ngũ kia còn mang theo một cái cặp da nhỏ màu đen, cho dù đi ăn cơm cũng là vật bất ly thân.

Theo tiết tấu của Cẩm Vinh, Trình Gia Thục không khỏi nói nhiều, từ tính danh quê quán đến cả vị hôn phu cũng đã nói ra.

“Cậu ta là quân nhân?”

“Đúng, bình thường không dễ xin nghỉ phép, tôi thình thoảng cũng đến đơn vị gặp…” Trình Gia Thục vô ý toát ra dáng vẻ hạnh phúc ngọt ngào, nhìn ra nàng với sinh hoạt hiện tại rất hài lòng.

Cẩm Vinh mỉm cười nói, “Vậy chúc phúc hai người.”

Trình Gia Thục cảm thấy lưu lại chỗ bàn ăn hai người quá lâu, nhân viên trên tàu cùng hành khách nói chuyện phiếm cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu quấy rầy đối phương dùng cơm, lại thêm thân phận đối phương đặc thù, cần thận trọng đối đãi, Trình Gia Thục làm như vậy liền có chút không đúng lúc.

Ở trong lòng âm thầm ảo não một chút, Trình Gia Thục ôn hòa nói một tiếng có chuyện gì tùy thời có thể gọi tôi. Liền rời đi.

Cẩm Vinh cười cười, Hình Ngũ nhìn ra, tiểu thư tâm tình không tệ, bởi vì cái nhân viên phục vụ kia, nhìn có vẻ là một cô nương phổ thông không có bối cảnh gì.

Cẩm Vinh tâm tình đúng là không tệ, trên đường đi đụng phải một cô gái vận khí không tệ cũng hiểu được trân quý cuộc sống, trò chuyện mấy câu cũng đơn thuần là để điều hoà tâm tình.

Trước kia đụng phải không gian cùng loại, chẳng qua là lúc đó lơ đễnh không để ý, bây giờ có thể cảm nhận rõ ràng được không gian pháp tắc trên người đối phương dao động, không gian thời gian phi thường đặc thù, không phải người bình thường có thể khống chế.

Cẩm Vinh cũng không có ý làm cái gì với không gian của Trình Gia Thục, có thể trùng hợp xuyên lại lấy được một cái không gian, là vận may của nàng.

_____

Cẩm Vinh cùng Hình Ngũ rời khỏi toa, Trình Gia Thục tiếp phục vụ dùng cơm cho những hành khách khác, trong đó có người lại hỏi, “Tiểu Trình, cô mới vừa rồi là cùng vị kia nói chuyện?”

Một nữ cán bộ họ Lưu nhiều lần ngồi chuyến xe này, cùng nhân viên phục vụ hầu như đều quen biết, Trình Gia Thục trước đó giúp Lưu cán bộ mấy lần, thái độ của nàng với Trình Gia Thục cũng không tệ, còn không ít lần khen ngợi Trình Gia Thục với chủ nhiệm.

Mà vị kia trong lời Lưu cán bộ rõ ràng chỉ Phương Cẩm Vinh vừa rời đi.

Trình Gia Thục nhẹ gật đầu, suy nghĩ một chút vẫn là nhịn không được hỏi nhiều một câu, “Người kia rốt cuộc là ai vậy?”

Lưu cán bộ hé miệng cười cười, nói một câu, “Tốt nhất vẫn là đừng hỏi nhiều.”

Trình Gia Thục có chút căng thẳng, “Chẳng lẽ thân phận nàng còn là bí mật quốc gia?”

Thấy nàng bộ dạng này, Lưu cán bộ phốc một tiếng cười, “Ta đùa cô thôi.”

Sau đó thần sắc lại nghiêm chỉnh, “Bất quá, việc này chính xác không tiện nói, ta chỉ nói cho cô một câu, nàng là quý nhân bên trong tứ cửu thành, khác với tiểu bách tính chúng ta.”

Trình Gia Thục trong lòng lại là giật mình, Lưu cán bộ thế là cấp phó quan nội tỉnh, ở trước mặt Phương tiểu thư còn tự xưng là dân bình thường, có thể nghĩ thân phận của cô……

Lưu cán bộ lại nói, “Cô cũng đừng sợ, chỉ cần không làm sai, có gì mà phải sợ, tôi cũng không nghĩ đến nịnh bợ nàng, nàng quý nhân dạng này, chúng ta cũng nịnh bợ không đến.”

Nàng cũng là bởi vì trùng hợp có chút quan hệ, đoán ra đối phương lẻ tẻ nửa điểm thân phận, nhưng ở toa ăn trong xe, nàng cùng mấy vị khác cán bộ đều không nghĩ tới quá khứ đáp lời.

Căn bản không phải người một tầng lớp, chủ động tiếp cận, ngược lại làm trò cười cho người. Kết quả nhìn Trình Gia Thục ngốc ngốc cùng đối phương nói nhiều lời như vậy, Lưu cán bộ đối với tiểu Trình ấn tượng không tệ, cho nên hữu tâm nhắc nhở một chút, đừng đắc tội người mà cũng không biết.

Dù sao đối phương muốn nghiền chết con kiến nhỏ là chuyện vô cùng đơn giản.

Nghe Lưu cán bộ nói, Trình Gia Thục thoáng thả lỏng, vừa rồi cô cũng không nói sai lời nào, về phần Phương tiểu thư, càng là nửa điểm không có đề cập qua.

Bận rộn cho tới trưa, Trình Gia Thục lại tới toa xe giường nằm theo ca trực.

Lần này nhìn thấy Cẩm Vinh, nàng đang tựa ở bên trên giường nằm cúi đầu đọc sách, tựa hồ là sách triết học. Trình Gia Thục đi qua tiệm sách, đều chưa từng nhìn thấy quyển sách này bao giờ.

“Cô muốn xem không?” Cẩm Vinh nhàn nhạt cười nói.

Trình Gia Thục sửng sốt một chút, liền vội vàng khoát tay nói, “Ta không có ý này.”

“Tặng cho cô đi, có lẽ mai sau lại có ích.” Cẩm Vinh cười đem sách đưa cho Trình Gia Thục, “Không sao, tôi vẫn còn rất nhiều sách.”

Trình Gia Thục lúc này phát hiện, bên cạnh bọc nhỏ bên người Cẩm Vinh, bên trong trừ mấy quyển sách, tựa hồ ngoại trừ cũng không có vật gì khác.

Đối với Cẩm Vinh mà nói, ngoại trừ sách còn có thể miễn cưỡng tiêu tốn chút thời gian bên ngoài, những vật khác hoàn toàn không có tác dụng gì. Tựa như lúc nghe nói cô muốn đi ra ngoài lữ hành, mẫu thân chuẩn bị cho cô mấy rương lớn hành lý, không giống như là đi du lịch, càng giống dọn nhà hơn.

Thời điểm ra đi, Cẩm Vinh cũng liền cầm giả bộ vài cuốn sách mà thôi.

Đi rất nhẹ nhàng dứt khoát, cũng không chút nào lưu luyến.

Cứ như vậy, Trình Gia Thục quay về toa nghỉ dành cho nhân viên, mượn thời gian nghỉ ngơi giữa ca, lật ra nhìn thử cuốn sách trong tay.

Mở ra, Trình Gia Thục mới phát hiện, cuốn sách bên ngoài nhìn như một quyển sách triết học, lại kể về một người thích lang thang du lịch khắp nơi, vô tình kẹt lại trên đảo hoang.

Từ không tới có, từ hạt cát lẻ tẻ tới có những thứ có quy mô nhất, hết thảy đều do hai tay sáng tạo nên.

Trong quá trình xây dựng, kẻ lưu lạc quên đi thời gian, không cảm giác được vất vả.

Đến khi tiếng chuông vang lên, Trình Gia Thục mới dừng đọc, trong lòng có chút lưu luyến không buông xuống.

Thần kỳ nhất ở chỗ, từ đầu đến cuối, kẻ lưu lạc là nam hay là nữ người đọc cũng không biết, tựa hồ trên người tụ tập tất cả những ưu điểm của nam giới lẫn nữ giới.

Cho dù là ở trên một hòn đảo bị lãng quên, cho dù hết thảy đều nhìn như không thể tưởng tượng nổi, nhưng kẻ lưu lạc vẫn kiên định như cũ, không chút bàng hoàng, nghiêm túc trôi qua mỗi một ngày, thành lập không chỉ có tòa thành, còn có an tâm, tín ngưỡng.

Trình Gia Thục bỗng nhiên có chút cảm đồng thân thụ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.