Nhưng đó là ở tương lai. Còn ở thế giới này, đến dị năng mà phép tắc còn không đồng ý cho xuất hiện, dù có thêm tiềm năng khác thì cũng như không.
Tóm lại, Dương Gia Nghi phải cố gắng vượt qua thử thách này, nếu không, cô sẽ chết. Nhưng khi cô vượt qua được thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
3333 rầu rĩ. Cậu không giúp gì được cả. Chuyện này, ký chủ chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Nếu biết mọi chuyện thành ra như vậy thì cậu đã khuyên cô ấy chọn loại thịt Tát Á bình thường rồi, vừa tiết kiệm mà còn hạn chế rủi ro.
Kim giây chạy đều đặn, thỉnh thoảng kéo theo kim phút, kim giờ. Thời gian trôi qua một cách chậm rãi và ưu nhã trong sự nôn nóng của 3333.
Một giờ sáng, hai giờ, ba giờ…
Cơ thể nóng như đang rực lửa của Dương Gia Nghi đột nhiên hạ nhiệt. Làn da màu đỏ hồng của cô cũng bắt đầu đổi trở về màu trắng bình thường. Những đường màu đỏ dần thu nhỏ lại, rồi ẩn mất.
Lại qua ba mươi phút, thân mình cô gái nhỏ quay về đúng nhiệt độ bình thường.
Dương Gia Nghi gian nan mở mắt.
“Bé Ba, sao lại thế này?”
Cô chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết mình nóng lên, rất nóng.
“Chị sốt sao?”
“Ký chủ không phải bị sốt mà là phản ứng đặc biệt của thịt thú Tát Á.”
3333 giải thích một lúc lâu mới khiến Dương Gia Nghi hiểu được đầu đuôi ngọn ngành. Cô im lặng hồi lâu rồi cười khổ.
Lúc tối cô chọn loại thịt tốt nhất là vì muốn nhanh chóng cải tạo cơ thể. Ai dè lại gặp phải chuyện như vậy.
Cô đúng là số con rệp mà. Chuyện mà triệu người mới có một thì cô lại đụng phải.
Cũng không biết nói gì đây…
Dương Gia Nghi thở dài, còn có thể làm sao, tội thì cũng đã chịu rồi.
Cô bò dậy. Bộ đồ đang mặc trên người đã ướt sũng mồ hôi. Thiếu nữ vội thay một bộ khác. Nửa đêm trời lạnh, cô không dám tắm hay lau mình, sợ cơ thể lạnh rồi đổ bệnh.
May mắn cái chăn đã bị cô quăng sang một bên từ bao giờ nên vẫn còn sạch sẽ. Chiếc chăn duy nhất mà bị dơ, cô cũng chẳng thể tìm ra cái thứ hai đâu.
Bận rộn một hồi, Dương Gia Nghi không rảnh kiểm tra cơ thể mình có gì khác lạ. Mí mắt của cô lại bắt đầu đánh nhau.
“Bé Ba, năm giờ ba mươi sáng gọi chị dậy nhé!”
“Dạ.”
Dương Gia Nghi lại chìm vào giấc ngủ. Nếu không ngủ đủ thì việc khai hoang sẽ là một cực hình.
Một tiếng rất nhanh đã trôi qua. Đến năm giờ ba mươi, 3333 gọi Dương Gia Nghi dậy.
Thật kỳ lạ. Dù đêm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, giấc ngủ không được liền mạch nhưng Dương Gia Nghi lại chẳng thấy mệt mỏi.
Cơ thể cô từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều tràn ngập năng lượng. Đôi mắt cô gái nhỏ sáng lấp lánh. Dường như tròng mắt của cô đen và bóng hơn rất nhiều.
Cô cảm thấy sức khoẻ của mình được nâng cao rõ rệt, không hề yếu đuối mong manh như hôm qua.
“Đây là tác dụng của thú Tát Á sao?”
Dương Gia Nghi mừng rỡ, cô ôm chăn lăn vài vòng trên giường đất. Miệng cô gái nhỏ cong lên, hai cái má lúng xuất hiện.
Ngày mới ngọt ngào bắt đầu.
Đánh răng, rửa mặt, tâm tình cô gái nhỏ như đang bay lên.
Ở riêng rồi, không có thím Lan nấu bữa sáng cho ăn nên Dương Gia Nghi quyết định mua thức ăn từ siêu thị. Bên trong có bán rất nhiều loại thức nấu sẵn, giá cả lại rất rẻ, đa số chỉ cần một điểm mà thôi.
Cô dùng một điểm để mở khoá thức ăn có sẵn. Sau đó ấn vào danh sách thức ăn cho bữa sáng. Chỗ này có rất nhiều loại: bún, mì, hủ tiếu, bánh bao, bánh mì, sủi cảo,…
Dương Gia Nghi quyết định chọn mua bánh bao, một điểm một cái thêm một ly cà phê sữa nóng, giá cũng là một điểm.
Điểm vừa bị trừ, một cái bánh bao nóng hổi và một ly sữa còn nghi ngút khói lập tức xuất hiện.
Ly sữa cao khoảng một gang tay, bên trong chứa tầm nửa lít cà phê sữa, nhìn béo ngậy ngon lành.
Bánh bao thì to bằng bàn tay người lớn khi xoè ra, bên trong có thịt, hai quả trứng và một ít nước sốt. Dương Gia Nghi cắn một miếng, chao ôi, cái vị mặn mặn, ngọt ngọt ngon không thể cưỡng.
Thiếu nữ ăn vừa ăn vừa suy nghĩ, xem ra cô từ đây sắp tới cô không cần phải nấu ăn rồi.
Thức ăn sẵn trong siêu thị ngon đến như vậy mà.
Cô tính nhẩm. Một phần ăn thêm một phần nước là hai điểm. Một ngày ba bữa, cô tốn sáu điểm.
Nếu tự nấu ăn, thời gian nấu ăn là bốn mươi phút, rửa bát là hai mươi phút. Một ngày cô tốn ba tiếng để nấu ăn và rửa bát. Hơn nữa, cô còn phải tốn tiền cùng phiếu để mua lương thực, dầu ăn, gia vị, chẳng những vậy mà còn tốn củi để nấu nữa.
Tính đi tính lại, sáu điểm cho ba bữa thì có lời hơn. Cô có thể dùng ba tiếng đấy để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Dù sao nhà này chỉ có một mình cô, có nấu ăn hay không thì đâu ai biết. Tường vây cao tận ba mét, người khác muốn nhìn thấy khói bếp của nhà cô thì cũng là một điều rất khó khăn đấy.