Mặt trời đã ngả hướng Tây, nắng cũng bớt gắt dần. Hôm nay công việc trong đất vừa hoàn thành, lương thực đã được thu xong, phần đất hoang cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ và xới tung lên.
Đội trưởng quyết định cho mọi người nghỉ ngơi sớm. Ngày mai còn phải gánh lương thực đi vào huyện để nộp thuế.
Mỗi năm đều như vậy, lương thực sau khi thu xong sẽ được phơi cho khô, rồi lấy ra ba phần mười để nộp thuế. Mà cán bộ thu thuế không có đến tận thôn để thu, người dân phải vận chuyển lương thực vào huyện.
Muốn nói thôn Hoàng Gia đã thuộc dạng khá giả nhưng cũng chỉ có được hai con bò. Ngày mùa chúng nó đã quá vất vả rồi, đội trưởng rất thương tiếc, không đành lòng ép buộc chúng đi đi lại lại để kéo lương thực, lỡ mà mệt chết chúng thì ông không biết bắt đền ai.
Thời bấy giờ, trâu bò là tài sản quý giá nhất của người nông dân, phải cẩn thận nâng niu gìn giữ.
Bởi vậy, hàng năm trai tráng của thôn đều sẽ gánh trên vai những gánh lương thực nặng trĩu, nối đuôi nhau vận chuyển đến chỗ nộp thuế.
Công việc khá nặng nhọc, có điều chẳng ai kêu ca gì, vì đội trưởng không bắt mọi người làm không công, mỗi một gánh lương thực đều được tính năm công điểm.
Dương Gia Nghi cũng được phân cho một gánh lương thực. Những thanh niên trí thức khác thì chẳng có vinh hạnh này, họ đều bị đổi trưởng thả về để nghỉ ngơi.
Thật sự là ngoài Dương Gia Nghi, những người còn lại đều như sợi bún vậy, mềm oặt không có chút sức lực. Đội trưởng còn sợ nếu phân công cho họ thì có khi mấy người này sẽ mệt xỉu giữa đường cũng không chừng. Ông càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm nên đuổi họ về nghỉ đông sớm.
Đám thanh niên trí thức mừng lắm. Lúc này họ chưa ý thức được tầm quan trọng của công điểm nên chẳng để bụng. Hơn hai mươi ngày thu hoạch gấp là hơn hai mươi ngày bọn họ bị nắng, gió và công việc nhà nông tàn phá. Giờ này nhìn lại người nào người nấy cũng đen nhẻm, ốm yếu hẳn. Ai cũng mong có được một ngày nghỉ để thoả sức ngủ nướng.
Ba giờ chiều, mọi người từ trong ruộng trở về.
Đến tầm năm giờ, Dương Gia Nghi mới vác một bó củi to, tay trái xách sọt nấm, tay phải cầm dao chẻ củi về tới cửa nhà.
Cô chưa kịp mở cửa thì thấy đội trưởng khua xe bò chầm chậm từ đầu thôn đi vào. Trên xe chất đầy hành lí, phía sau đi theo một đám người lạ mặt.
Đám người này mặt trắng, má hồn, ánh mắt non nớt hồn nhiên, dáng vẻ ngây thơ chưa trải sự đời. Tuy họ đang trong tình trạng mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn chẳng thể nhầm lẫn với thôn dân được.
À, Dương Gia Nghi thầm nghĩ đã biết họ là ai.
Quả nhiên, đội trưởng thấy cô thì nói to: “Gia Nghi, cháu để đồ vào trong nhà đi rồi qua kí túc xá họp gấp.”
Cô gật đầu: “Dạ.” Rồi cúi người mở khoá cửa nhanh chóng bước vào trong dưới cái nhìn tò mò của đám người còn lại.
Đến khi Dương Gia Nghi vào ký túc xá thì đã thấy mọi người đều đứng dưới mái hiên. Đội trưởng nói thẳng: “Đây là những thanh niên trí thức mới đến, theo quy định cũ, nam một phòng, nữ một phòng.”
Lần này có tám người mới, năm nữ ba nam. Cũng đúng thôi, thời đại này rất nhiều gia đình còn giữ tư tưởng trọng nam khinh nữ, nên việc nữ nhiều hơn nam cũng là chuyện rất bình thường, nhìn sơ qua cũng biết mấy thiếu nữ này không được cưng chiều.
Đội trưởng may mắn vì nghe theo lời của Dương Hữu Đức mà xây kí túc xá, nếu không lần này có thêm tám người thì không biết sắp xếp như thế nào. Thôn dân đâu có nhiều phòng trống đến như vậy.
Sẵn đây, ông cũng nói thêm một vấn đề chính: “Cuối năm sẽ có thêm một đợt thanh niên trí thức mới nữa, nhiều người như vậy nên tôi đề nghị các cô cậu bầu một người làm nhóm trưởng.”
Những người mới tới đều nhìn nhau không lên tiếng. Anh em Thái Hồng Loan lập tức nhìn về phía Dương Gia Nghi làm cô khó hiểu.
Nhìn gì chứ?
Cô thấy đội trưởng cũng nhìn về phía mình liền xua tay: “Cháu không thể ạ, cháu ở riêng không ở cùng mọi người, làm nhóm trưởng sẽ rất bất tiện.”
Đội trưởng nhăn mày. Ông nghĩ Dương Gia Nghi nói cũng đúng, bầu nhóm trưởng là để quản lí những người còn lại, nếu không ở cùng thì khó mà làm gì được.
Chợt, có người đặt câu hỏi: “Cô ấy không ở cùng với bọn cháu ạ?”
Người hỏi là một thiếu nữ tuổi chừng mười bảy, mười tám. Vẻ mặt thản nhiên, sống lưng thẳng tắp. Cô im lặng nãy giờ, chỉ khi nghe Dương Gia Nghi nói mới lên tiếng. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đôi mắt cô nàng loé lên ánh sáng nhạt.
Đội trưởng gật đầu, chuyện này chẳng có gì mà không thể nói cả: “Gia Nghi không ở cùng mà bỏ tiền ra xây nhà ở riêng.”
Đoạn, ông quét mắt nhìn mọi người: “Tuy nói đây là ký túc xá mà thôn xây cho cô cậu, nhưng nếu có ai cảm thấy ngủ giường chung quá bất tiện thì có thể bỏ tiền ra xây nhà ở riêng. Đất của thôn không thể bán cho cô cậu nhưng xây nhà thì có thể, tuy nhiên, khi nào cô cậu dời đi thì phải bán nhà lại cho thôn dân.”