Nhìn dáng vẻ Thái Hồng Loan có điều khó xử. Từ lúc cô này cãi nhau với La Tiểu Vi, hai người xem như cạch mặt nhau hẳn.
La Tiểu Vi cũng được dịp mà quang minh chính đại lười biếng. Củi không nhặt, cơm không nấu, chén bát cũng chẳng thèm rửa.
Thái Hồng Loan vì vậy mà xém vung tay đánh nhau với cô ả.
Chẳng những vậy, Thái Hồng Loan còn phát hiện hành lí của mình có dấu vết bị người lục lọi qua. May mắn lúc trước cô đã mua một cái tủ gỗ nhỏ, đồ vật có giá trị và tiền bạc đều được khoá lại ở bên trong, nếu không chắc cũng chẳng còn.
Những việc trên tích luỹ dần khiến Thái Hồng Loan vô cùng khó chịu. Nhà cô nàng thuộc dạng khá giả, từ nhỏ đến lớn đều chưa từng ở phải ở chung với người khác, nay gặp La Tiểu Vi như vậy…
Thật là cạn lời mà.
Thái Hồng Loan ậm ừ không thể nói thẳng. Cô nàng này có tính tình kiêu căng của đám cậu ấm cô chiêu, nhưng bản chất không xấu, không muốn nói bậy sau lưng người khác.
Dương Gia Nghi cũng không cần cô ấy nói thẳng ra. Cô hiểu hết mà. Hai bên sát vách. Mỗi lần họ cãi nhau, cô đều dùng tinh thần lực quan sát được.
“Tiền xây nhà với đào giếng là 90. Tiền mua ngói, xi măng và bồn cầu là 40.”
Thái Hồng Loan nghe vậy thì tính nhẩm tiền trong tay mình.
La Mân hỏi: “Đội trưởng giúp mua ngói, xi măng và bồn cầu à?”
Dương Gia Nghi lắc đầu: “Không phải, đội trưởng chỉ xây nhà và tìm người đào giếng, còn mấy thứ này phải nghĩ cách.”
Cô không mở miệng hứa giúp đỡ. Bồn cầu thì dễ mua rồi, nhưng ngói và xi măng, phải có quan hệ thì mới mua được. Cô sẽ không vì bọn họ mà mở miệng nhờ vã chú Hữu Đức. Thứ nhất vì bọn họ không thân thiết gì. Thứ hai nữa, cô cũng không muốn gây phiền phức cho chú ấy.
Thái Hồng Loan và La Mẫn cũng là người biết điều, không mở miệng nhờ Dương Gia Nghi giúp. Hai người họ biết được điều mình muốn thì đứng lên, cảm ơn rồi ra về.
Dương Gia Nghi không để việc này ở trong lòng.
Cô tập trung làm nhiệm vụ rồi ngủ sớm. Ngày mai sẽ là một ngày mệt nhọc.
Trước khi ngủ, cô thêm vào bếp lò ba cây củi to. Có giường ấm, thời tiết này cũng không rét lạnh như trước nữa.
Dương Gia Nghi leo lên giường. Hôm nay cô viết thêm một cốt truyện, được 50 điểm. Vậy là tài khoản của cô có 100 điểm rồi.
Thiếu nữ loáng thoáng cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì quan trọng lắm.
Cô nằm trên giường, không ngủ được, vắt óc suy nghĩ xem.
Hôm nay cũng đâu có gì đặc biệt. Nhóm thanh niên trí thức mới, Thái Hồng Loan và La Mẫn…
Khoan!
La Mẫn?
La Mẫn!
Dương Gia Nghi bật người ngồi dậy. Hèn gì cô cảm thấy cái tên La Mẫn này quen quen.
Đây chính là nữ chính của truyện Thanh niên trí thức ở thập niên 60.
Trong truyện, sau khi Dương Tiền đánh chết Dương Gia Nghi, hắn lại theo dõi La Mẫn. Cha mẹ La Mẫn khác với gia đình Dương Gia Nghi, lúc đầu họ cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Nhưng mà quyền thế trong tay Dương Tiền đã quá lớn. Hắn bày vài kế nhỏ đủ để cha mẹ La Mẫn xảy ra chuyện, hòng hiếp bức cô. Không ngờ cha mẹ La Mẫn không chịu được cảnh bị làm nhục mà tự sát, trước đó họ đã nhờ người đăng kí cho La Mẫn làm thanh niên trí thức.
La Mẫn đột nhiên mất cả cha lẫn mẹ, bi thương quá mà đâm đầu vào tường để tự tử.
Đúng lúc này, nữ chính xuyên qua.
Nữ chính khác với Dương Gia Nghi, cô ấy là người của thế giới này, nhưng sinh ở tám mươi năm sau. Bởi vậy nữ chính biết được lịch sử, cũng biết được bây giờ không phải là lúc đối đầu với Dương Tiền.
Nữ chính nhanh chóng quyết định xuống nông thôn để tránh hoạ, đợi thời cơ trả thù.
Dương Gia Nghi xoa mày. Cô nhớ nữ chính có một cái không gian, là cái bớt hình giọt nước trên cánh tay phải. Nữ chính có thể ra vào không gian, chẳng những vậy mà còn có thể để vật sống và nhóm lửa ở trong đấy.
Nữ chính dựa vào không gian, lên rừng săn thú sau đó làm thành thịt khô rồi mang đi chợ đen bán, kiếm được khoản thu nhập đầu tiên.
Sau đó…
Chợt, Dương Gia Nghi phát hiện ký ức của mình về quyển tiểu thuyết này dần mơ hồ, rồi biến mất. Ngoài những thông tin cơ bản thì cô chẳng thể nhớ được bất cứ điều gì.
“Bé Ba, sao lại như vậy?”
Giọng 3333 bình tĩnh: “Ký chủ, đây là năng lực của phép tắc, nó không cho phép cô biết quá nhiều, sợ cô quấy rối.”
Dương Gia Nghi bĩu môi: “Làm như chị là người xấu vậy.”
Tuy cô biết nam nữ chính là ai, cũng biết bí mật của họ, nhưng cô không muốn hại họ nha.
Ai lo phận nấy thì tốt rồi. Nước sông không phạm nước giếng.
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao La Mẫn có thể quyết đoán mà nghĩ đến việc xây nhà.
Đây là nữ chính nha. Cô ấy đến từ mấy chục năm sau, biết rõ phải ở nơi này đến tận mười năm, trong mình lại có bí mật thì ở riêng là lựa chọn sáng suốt.
Hơn nữa, nữ chính không phải là kẻ bạc đãi chính mình. Nhưng nếu ở chung tập thể, mỗi lần muốn ăn thịt là mỗi lần khó, phải giấu giếm và trốn tránh, rất mệt mỏi.