Xuyên Sách: Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Chương 32: Mua sắm



Dương Gia Nghi để ý thấy nhân viên ở đây đối xử với đội trưởng rất niềm nở.

Thật kỳ lạ.

Thời buổi này tuy nói việc yêu lao động được truyền bá rộng rãi nhưng vẫn khó tránh khỏi tình trạng người thành phố xem thường nông dân, hơn nữa còn là nhân viên công chức nhà nước.

Khi bọn họ gặp được người có hộ khẩu ở quê, cái mũi không hướng lên trời thì đã là tốt lắm rồi, đàng này còn tươi cười tủm tỉm, dường như còn có chút nịnh nọt nữa.

Nịnh nọt?

Dương Gia Nghi quan sát xung quanh, thấy chỉ có đội trưởng là có đãi ngộ này, mà mọi người đều cảm thấy rất bình thường.

Có vẻ như đội trưởng không đơn giản như cô nghĩ.

Thôn Hoàng Gia nộp thuế rất nhanh, chưa đến ba mươi phút mà đã xong tất cả rồi. Thôn trưởng giải tán mọi người ngay tại chỗ. Ai muốn về thôn thì cùng về, ai không muốn về thì tự túc di chuyển.

Bắt đầu từ hôm nay, cả thôn bước vào giai đoạn nông nhàn nên ông ấy không quản lí chặt như trước nữa.

Dương Gia Nghi đặt đòn gánh và sọt rỗng lên xe bò. Cô chào đội trưởng rồi tiến đến Cung Tiêu Xã.

Cung Tiêu Xã của huyện không lớn, nằm ngay ngã ba đường. Đồ đạc bên trong cũng chẳng nhiều, lác đa lác đác chỉ vài ba món.

Nhân viên ngáp ngắn ngáp dài, thấy Dương Gia Nghi vào thì nhìn cô bằng nửa con mắt, sau đó mi mắt cụp xuống chẳng thèm đoái hoài.

Dương Gia Nghi không để bụng. Cô lấy danh sách đã biết sẵn từ tối hôm qua ra rồi bắt đầu quan sát.

“Chị ơi, chén này bao nhiêu một chục ạ?”

“Một đồng ba, thêm hai phiếu gốm.”

“Lấy em một chục, loại màu xanh nhạt này ạ.”

“Muỗng bán như thế nào ạ chị?”

“Năm cái năm mao, thêm một phiếu gốm.”

“Lấy em năm cái.”

“Đĩa bao nhiêu một cái ạ chị?”

“Cái nhỏ hai mao, cỡ vừa ba mao, cái lớn năm mao. Bất kể lớn nhỏ, hai cái cần một phiếu gốm.”

“Lấy em hai cái nhỏ, hai cái vừa, hai cái lớn.”

Mỗi lần mua một món đồ, Dương Gia Nghi sẽ đưa tiền và phiếu tương ứng lên cho nhân viên bán hàng. Mà thái độ của người này từ lúc đầu không thèm để ý, đến lúc sau thì vui vẻ hẳn ra.

Công việc này tuy không có tiền hoa hồng hay ăn phần trăm gì, nhưng cuối tháng sẽ tổng kết số lượng hàng hoá bán được, sau đó tiến hành bình chọn nhân viên ưu tú.

Người đạt được danh hiệu này, chẳng những sẽ có quà thưởng mà còn được cấp trên nêu tên khen ngợi. Đây là vừa có lợi ích, lại nở mày nở mặt. Hỏi sao mà cô ấy không vui cho được chứ.

Đồ ở đây không nhiều lắm, Dương Gia Nghi thật vất vả mới gom đủ những thứ cô cần. Cái bao tải to đã không còn chỗ chứa, tiền và giấy trên tay cô cũng chẳng còn bao nhiêu.

Đến lúc này, 300 đồng mà chú út gửi qua đã bị cô tiêu sạch.

Dương Gia Nghi nhìn cái bao tải. Cô rút ra hai cái phiếu gạo một lạng nhét vào tay nhân viên bán hàng, nhỏ giọng: “Chị cho em gửi cái bao này ở đây một lát nhé. Em có ít đồ cần mua bên của hàng Bách Hoá. Một lát nữa em sẽ quay lại lấy ạ.”

Người bán hàng vuốt ve hai cái phiếu trên tay, lia mắt nhanh qua, thấy là phiếu gạo thì vui hớn hở nhét chúng vào túi áo.

“Em yên tâm, đồ cứ để đây chị trông, bảo đảm không mất bất cứ thứ gì.”

Dương Gia Nghi cười cười gật đầu rồi bước nhanh ra cửa. Cô biết chắc người này sẽ đồng ý, bởi phiếu gạo mà cô đưa là dạng phiếu của quân đội, được thông hành cả nước chứ không phải phiếu thường, chỉ có thể sử dụng ở một tỉnh thành nhất định.

Cô gái nhỏ sải chân bước nhanh, qua tầm năm phút thì đến cửa hàng Bách Hoá.

Cửa hàng Bách Hoá to hơn Cung Tiêu Xã nhiều. Nó gồm ba tầng: tầng trệt thì bày những thứ như bình giữ ấm và những vật phẩm bằng nhựa; tầng hai bán vải vóc và những thứ làm từ vải; tầng cuối thì bán những thứ có giá trị cao như xe đạp, máy may, radio và đồng hồ.

Dương Gia Nghi dạo quanh tầng ba trước, sau đó không để ý đến chúng. Túi tiền hiện giờ không cho phép cô dòm ngó đến mấy thứ này.

Thiếu nữ đảo xuống tầng hai. Cô không mua mà quan sát kỹ những màu sắc và kiểu dáng của vật phẩm. Về sau nếu cô mua đồ từ siêu thị thì sẽ đối chiếu từ đây, tránh trường hợp bị lật xe.

3333:…

“Ký chủ, cô không cần phải cẩn thận như thế?”

“Sao vậy?”

“Mỗi lần cô mua đồ từ siêu thị, nếu đồ vật khác xa với thế giới hiện thực, hệ thống sẽ giúp cô nguỵ trang chúng.”

Mắt Dương Gia Nghi sáng lên: “Thật à?”

“Đúng vậy?”

“Miễn phí sao?”

3333:…

“Ký chủ, trên đời này sẽ chẳng có thứ gì là miễn phí cả.”

Dương Gia Nghi trợn trắng một cái: “Vậy giá bao nhiêu?”. Truyện Xuyên Nhanh

3333 cười hì hì: “Không đắt, mỗi lần 1 điểm, số lượng dưới 10 món.”

“Lớn hay nhỏ gì cũng vậy à?”

“Đúng rồi.”

Dương Gia Nghi ngẫm lại thì cảm thấy bản thân có lời. Cô chỉ cần bỏ ra 1 điểm, như vậy không cần lo lắng đến chuyện sẽ bị người khác phát hiện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.