86: Tỏ Rõ Lập Trường
Nhìn người đàn ông trước mặt, Trình Diệu Lan nước mắt lưng tròng, nức nở nói:
“Em có thể quay lại tập đoàn Tư thị làm việc bất cứ lúc nào.
Ở đó bao nhiêu năm, em đã coi công ty như chính ngôi nhà thứ hai của mình.
Với lại, bạn bè đồng nghiệp em rất quý mến, nói ra đi thật là khó…”
“Những gì công đã cống hiến cho công ty bao lâu nay, tôi rất lấy làm cảm kích.
Tuy nhiên, bà Cố cũng là một cổ đông của công ty, cũng có quyền quyết định với vấn đề nhân sự.”
Tư Tử Phàm trả lời Trình Diệu Lan, bày tỏ thái độ tôn trọng ý kiến của bà Cố Tuệ Nhàn.
Dù sao đi nữa, anh cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, không có gì phải luyến tiếc.
Những gì đã nói anh cũng nói xong, đã đến lúc phải trở về nhà.
Bên tai Tư Tử Phàm lúc này chỉ văng vẳng tiếng của Trình Diệu Lan.
“Em nhớ anh, rất muốn gặp anh.”
Nhìn theo bóng lưng của Tư Tử Phàm, Trình Diệu Lan nghĩ thầm: Trước đây, Tư Tử Phàm rất chán ghét Trình Diệu Vi, ngay cả việc ăn cơm cũng không muốn ngồi chung với cô.
Nghe người làm nói hai người họ đã không nói chuyện với nhau hơn mấy tháng rồi, tình cảm vô cùng lạnh nhạt.
Hôn nhân như thế, ai nhìn vào cũng chắc chắn rằng bọn họ sẽ tan vỡ.
Vậy mà đùng một cái, hai người họ không đòi ly hôn nữa, thậm chí còn muốn có con chung.
Sự thay đổi này khiến Trình Diệu Lan đặt vô vàn câu hỏi trong đầu mình:
“Là Trình Diệu Vi mặt dày bám đuôi hay là do Tư Tử Phàm đã rung động với cô ta?”
Sau khi tiễn Tư Tử Phàm lên xe, ông chủ quán bar gật đầu tạm biệt rồi đi vào trong.
Vừa hay, ngay ở cửa ra vào, ông ta gặp phải Trình Diệu Lan:
“Cô đến đây có chuyện gì không?”
“Anh Tử Phàm có tìm được thứ gì không?” Không vòng vo, Trình Diệu Lan hỏi thẳng.
“Tôi vừa lấy một đống chai rượu vỡ đưa cho cậu ấy, cô Lan, nếu cô muốn tìm lại chiếc vòng thì cứ tự nhiên tới thùng rác lục.”
Nói xong, ông ta mỉm cười đi vào trong.
Chẳng biết giữa ông ta và Tư Tử Phàm đã có thỏa thuận gì, riêng thái độ với Trình Diệu Lan thì khác một trời một vực, hờ hững, không bày tỏ thiện chí.
Biết được tin Tư Tử Phàm đã lấy hết số mảnh thủy tinh vỡ đi, Trình Diệu Lan lo lắng ra mặt.
Trước quán Rose bar, cô ta đứng đó rất lâu, không cam tâm bị bại trận dưới tay người chị em không chung dòng máu kia.
“Anh ấy đang giúp Trình Diệu Vi sao? Hành động này rõ ràng là đang đi tìm chứng cứ cho cô ta đây mà.
Thật là…”
Trình Diệu Lan tự hỏi, không biết từ bao giờ mối quan hệ của hai người họ lại thân thiết như vậy.
Có lý do gì đặc biệt chăng?
“Cô Lan, cô có muốn tôi kêu người tới giúp cô không?” Người quản lý của quán bar xuất hiện, lên tiếng hỏi.
Trình Diệu Lan bực dọc nói: “Không cần đâu.
Thứ không có giá trị, có tìm lại cũng vô ích.”
Nói xong, cô quay đầu bỏ đi, bước chân vô cùng vội vàng.
***
Đã qua hơn một ngày rồi, Trình Diệu Vi mới hoàn thành được 50% nhiệm vụ.
Nếu cứ chậm trễ như thế này, e rằng cô phải lạc trong cuốn sách này lâu hơn, em gái cô sẽ càng gặp nguy hiểm.
Nghĩ tới đó, Trình Diệu Vi cứ đi đi lại lại, sốt ruột chờ Tư Tử Phàm về để bày tỏ tình cảm của mình.
Về phía đối phương, cô không sao đoán được anh ta sẽ làm gì.
Sau đó ít lâu, tài xế đưa Trình Diệu Vi xuống tòa nhà trụ sở gặp Tư Tử Phàm.
Rời khỏi xe ô tô, cô gọi điện thoại cho Tư Tử Phàm: “Anh đang ở đâu?”
“Tôi đang đi gặp một khách hàng quan trọng.” Tư Tử Phàm trả lời cô, sau đó nói thêm: “Cô cứ ở nhà đi, đợi kết quả kiểm tra dấu vân tay gửi về.”
Ngay lúc này, anh hiểu điều cô đang bận tâm nhất là gì.
Những mảnh thủy tinh bị vỡ tối qua ở quán Rose bar anh đã gom hết rồi, phải đợi kiểm tra.
Tuy nhiên, số lượng quá nhiều khiến việc điều tra chân tướng sự việc cần chút ít thời gian.
Ngay khi bước vào đại sảnh của công ty, Trình Diệu Vi thấy Tư Tử Phàm ăn mặc bảnh bao, cùng với một đoàn người đi ra ngoài.
Vì đang bận trao đổi công việc với khách hàng, Tư Tử Phàm không nhìn thấy cô.
Trình Diệu Vi cũng hiểu chuyện, chủ động tránh sang một bên, không muốn làm phiền anh.
Tuy nhiên, giám đốc điều hành của công ty đã lên tiếng gợi nhắc: “Đó hình như là vợ của chủ tịch?”
Sau khi quay đầu lại, Tư Tử Phàm bắt gặp ánh mắt của Trình Diệu Vi.
Tuy nhiên, anh ta chủ động phớt lờ cô và nói gì đó với trợ lý.
Trình Diệu Vi thấy vậy cũng chỉ biết nhún vai, bất lực thở dài.
Điều này Trình Diệu Vi có thể thông cảm được.
Đang trong giờ làm việc, anh ta muốn toàn tâm toàn ý lo cho công việc của công ty, chuyện gia đình không thích hợp để bàn bạc lúc này.
Với lại từ sáng sớm, anh đã chủ động đi giúp cô tìm bằng chứng, cũng cực khổ không ít rồi.
“Thôi vậy…”
Nép người sang một bên, Trình Diệu Vi tiến tới chậu hoa gần đó, lặng lẽ ngắm nhìn nó.
Sau khi Tư Tử Phàm trao đổi với trợ lý xong, chỉ thấy người đó hơi chau mày lại.
Rốt cuộc, chuyện gì đã xảy ra?.
87: Cơ Hội Đến Rồi
“Tôi xin lỗi, tôi sẽ tìm một người phiên dịch mới ngay lập tức.”
Trợ lý đáp lời, vội vã gọi điện thoại.
Gần đến giờ gặp đối tác, người phiên dịch lại không xuất hiện trước để trao đổi khiến Tư Tử Phàm vô cùng khó chịu, sắc mặt tối sầm lại. Đứng cách đó không xa, Trình Diệu Vi đã nghe rõ đầu đuôi sự việc.
Vì trợ lý lơ đễnh, không có phương án dự phòng khiến cho công việc đang gặp trục trặc, đứng trước nguy cơ mất một mối làm ăn lớn.
“Thì ra là vậy!”
Trình Diệu Vi hơi gật đầu, hiểu được vì sao Tư Tử Phàm không để tâm đ ến mình. Lúc này, hệ thống từ đâu xuất hiện trò chuyện với cô:
[Đó không phải là lỗi của trợ lý, là rắc rối mà Trình Diệu Lan để lại. Trước khi, khi Trình Diệu Lan làm việc bên cạnh nam chính, cô ta cũng đồng thời làm người phiên dịch tiếng Hàn cho công ty.]
Nghe vậy, Trình Diệu Vi hơi trầm tư. Quả thật, nếu quyết tâm trở lại công ty, Trình Diệu Lan có thể dùng tất cả các biện pháp nếu có thể.
***
Nhà họ Trình,
Trở về nhà, Trình Diệu Lan mang theo sắc mặt u ám, vội ném cái túi xách lên ghế sofa vì bực dọc trong lòng. Vừa thấy con gái bước qua bậc cửa, Lâm Thu Hiền đã vội hỏi:
“Diệu Lan, từ nãy tới giờ con đã đi đâu vậy? Sao lại về sớm thế kia?”
Kèm theo mấy câu hỏi đó là sắc mặt lo lắng của người mẹ. Trong mắt bà, Trình Diệu Lan là một đứa con gái vô cùng bình tĩnh, ít khi nổi giận vì bất cứ chuyện gì. Hầu như từ trước đến giờ, bà luôn thấy con gái mình kiểm soát tốt mọi chuyện. Do đó, thái độ ngay lúc này của Trình Diệu Lan khiến bà không thể không nghĩ nhiều.
Lúc này, Trình Diệu Lan không muốn trả lời, cứ vậy mà nằm dài trên ghế sofa. Nghĩ tới thái độ vừa rồi của Tư Tử Phàm đối với mình, cô thật sự không thể ngồi yên được. Vì Trình Diệu Vi, Tư Tử Phàm không ngại sáng sớm đến quán bar tìm chứng cứ cho cô ta, giúp đỡ Trình Diệu Vi một tay. Sau sự việc này, liệu cô có thể trở lại chiếc ghế trợ lý của tập đoàn nhà họ Tư không?
Hiện tại, chỉ có cách trở về làm trợ lý của Tư Tử Phàm, ở bên cạnh anh mỗi ngày, cô ta mới có dịp để bồi đắp tình cảm của hai người. Một khi đã gần gũi rồi, việc cô trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Tư chỉ còn là vấn đề thời gian. Đó chính là lý do Trình Diệu Lan cố gắng học tập bao nhiêu năm nay.
“Diệu Lan!”
Thấy con gái thẫn thờ, Lâm Thu Hiền không yên tâm nên ngồi xuống bên cạnh cô động viên: “Dù thế nào đi chăng nữa, con nhất định không được bỏ cuộc, phải giành lại vị trí đó cho bằng được. Với năng lực của con, mẹ tin con có thể trở thành phó giám đốc trong tương lai của tập đoàn nhà họ Tư. Vì vậy, con gái à, con phải tranh thủ ở bên cạnh Tử Phàm để hai đứa có cơ hội nảy sinh tình cảm với nhau.”
Những lời này của Lâm Thu Hiền, Trình Diệu Lan đã nghe tới mức thuộc lòng, thậm chí là nhàm chán luôn rồi. Vì vậy, trong lúc cô không được vui mà bà cứ lẩm bẩm bên tai, Trình Diệu Lan quay sang nổi giận: “Mẹ, mấy chuyện này con biết rồi, mẹ đừng nói nữa.”
“Diệu Lan, sao con lại tức giận với mẹ?”
Trình Diệu Lan còn chưa kịp trả lời thì điện thoại trong túi cô vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai mẹ con. Người gọi đến là Mỹ Mỹ, thư ký trước của Tư Tử Phàm.
Trước đây, trong khi còn làm việc ở tập đoàn Tư thị, Mỹ Mỹ và Trình Diệu Lan phối hợp rất ăn ý với nhau. Hiện tại, bộ phận nhân sự của công ty chỉ biết Trình Diệu Lan đang nghỉ phép có lương, không biết sự thật đằng sau câu chuyện này. Vì vậy, mọi lịch trình làm việc của Tư Tử Phàm, cô ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Trợ lý Trình, khi nào chị mới quay trở lại làm việc. Mọi người ở công ty nhớ chị lắm.”
“Mỹ Mỹ, tôi sẽ sớm quay lại thôi.” Tiếp đó, cô ta xác nhận lại: “Anh Phàm đang ra ngoài đón khách hàng Hàn Quốc sao?”
Mỹ Mỹ đáp lời: “Vâng, trợ lý Hàn, chủ tịch Phàm đều cùng nhau xuống lầu đón khách hàng từ nước ngoài đến.”
Ở công ty đủ lâu, Trình Diệu Lan thừa biết đây là một dự án xuyên quốc gia, được thực hiện vô cùng nghiêm ngặt. Sau khi kết thúc cuộc gọi với Mỹ Mỹ, Trình Diệu Lan bật cười vì nhận ra cơ hội của mình đã đến.
“Mẹ, con tới tập đoàn nhà họ Tư đây.”
Nghe vậy, Lâm Thu Hiền phấn khởi ra mặt: “Sao cơ? Nhà họ Tư cho con đi làm trở lại rồi à?”
Khẽ nhún vai, Trình Diệu Lan cười nham hiểm: “Không lâu nữa đâu mẹ.”
Mặc dù ở thời điểm hiện tại, trình độ tiếng Hàn của Trình Diệu Lan không phải đến mức thượng thừa nhưng những giao tiếp cơ bản đối với cô không phải là vấn đề. Đây cũng là một bước trong kế hoạch của cô, dọn đường cho mình trở lại, khiến Tư Tử Phàm không thể nào từ chối cô được nữa.
Cứ đà này, Tư Tử Phàm nhất định thỏa hiệp, nhường bước để cô bước qua cửa tập đoàn nhà họ Tư một lần nữa.