Sau khi tỉnh dậy, Trình Diệu Lan nói rằng mình không quen biết Lâm Thu Hiền.
Thái độ của cô ta khiến Lâm Thu Hiền sợ hãi, muốn run rẩy chân tay.
“Diệu Lan, là mẹ đây.
Mẹ là Lâm Thu Hiền, con là Trình Diệu Lan, con nhớ lại rồi chứ?”
Vừa nói bà vừa kiểm tra xem đầu con gái có bị làm sao không.
Rồi đột nhiên bà nghĩ tới con riêng của chồng, bèn càm ràm: “Trình Diệu Vi, chắc chắn là nó làm cho con ra nông nỗi này rồi.”
“Chị ấy sao có thể hại tôi được.
Còn bà nữa, đi ra đi, tôi không biết bà.” Trình Diệu Lan nghiêng đầu sang một bên, cố tính né tránh bàn tay của Lâm Thu Hiền chạm vào người mình.
“Hẳn là tại nó làm con bị thương, nên giờ bệnh mới tái phát.
Bây giờ con tỉnh lại, không còn nhận ra mẹ là ai nữa rồi.”
Bao nhiêu tội lỗi, bà ta đổ hết lên đầu Trình Diệu Vi.
Chỉ cần con gái bà ta gặp chuyện, trăm lần ngàn lần lỗi sai đều thuộc về đứa con gái không nên tồn tại ấy.
“Mẹ đây! Chắc là con…” Bà Lâm Thu Hiền rưng rưng nước mắt, muốn chạm vào người Trình Diệu Lan nhưng bị cô gạt tay ra.
Vì muốn né tránh sự thân mật của người đàn bà xa lạ dành cho mình, Trình Diệu Lan lùi lại phía sau, vô tình ngã xuống giường rồi đập đầu vào cạnh tủ.
Tiếng va chạm vang lên, cô ta đưa tay lên sờ đầu rồi một lần nữa lại ngất đi.
“Bác sĩ, bác sĩ ơi!” Lâm Thu Hiền hét lên.
Vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh của Trình Diệu Lan, đột nhiên nhìn thấy một người mang áo blouse trắng, bà ta vội nắm tay, cuống quýt bảo: “Mau đi, mau kiểm tra giùm con gái tôi đi!”
Một lúc sau Trình Diệu Lan lại được đưa vào phòng cấp cứu.
Tuy nhiên, sau khi bác sĩ kiểm tra thì nhận định rằng thể trạng của cô rất lạ, không có nguyên nhân tiềm ẩn nào khiến bệnh nhân ngất xỉu.
Cùng lúc đó, chiếc xe màu đen đưa Trình Diệu Vi với Tư Tử Phàm đến trước nhà hàng Hàn Quốc.
Cánh cửa mở ra, họ bước xuống, nhân viên của nhà hàng nhiệt liệt chào đón:
“Xin chào quý khách, anh chị đã có đặt chỗ trước chưa ạ?”
“Tôi có đặt chỗ rồi, cách đây hai tiếng.”
“Vậy anh chị cho em xin thông tin ạ!”
Sau khi trao đổi tên và số điện thoại cho nhân viên của nhà hàng, Trình Diệu Vi với Tư Tử Phàm kiên nhẫn đợi thêm một chút.
Nhân viên của nhà hàng đến quầy lễ tân, trao đổi với đồng nghiệp rồi quay sang thông báo với họ: “Anh Phàm, cuộc hẹn đã được hủy cách đây một tiếng rồi ạ?”
Đã bị hủy bỏ? Nghe nhân viên thông báo, Trình Diệu Vi ngẩn người ra, Tư Tử Phàm nhìn về phía cô, cần một lời giải thích thỏa đáng.
Hít một hơi thật sâu, Trình Diệu Vi bình tĩnh hỏi: “Vậy ai là người đã yêu cầu hủy vậy em?”
“Tên cô ấy là Mỹ Mỹ, cô ấy chủ động gọi điện tới nhà hàng yêu cầu hủy lịch hẹn.”
Sau khi nhân viên nhà hàng thông báo, Tư Tử Phàm rút điện thoại từ trong túi ra, lập tức gọi điện cho trợ lý Mỹ Mỹ.
“Thưa giám đốc, chính trợ lý Trình kêu em hủy lịch hẹn, đổi sang nhà hàng ở đường Thập Lục.”
Cúp máy, Tư Tử Phàm nhìn Trình Diệu Vi, hai người ngầm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, Tư Tử Phàm nhìn đồng hồ, thấy thời gian đã cận kề, liền lo lắng: “Chủ tịch Park sắp tới đây rồi, không thể để ông ấy phải tiếp tục chờ đợi được.”
Ở một nhà hàng cao cấp chuyên món Hàn Quốc này, không thể dùng bữa mà không đặt lịch trước.
Trong lúc Tư Tử Phàm liên lạc với trợ lý mới, Trinh Diệu Vi tranh thủ xem bản đồ, nhận ra nhà hàng cô đang đứng không gian cũng không lớn, chỉ tương đương với một quán BBQ ven đường thôi.
“Cố gắng đưa chủ tịch Park đi dạo một vòng đi.
Nhà hàng có chút chuyện, tôi sẽ xử lý ngay.”
“Sao anh không đưa Chủ tịch Park tới nhà chúng ta ăn cơm?” Trình Diệu Vi đề nghị.
“Ăn ở nhà sao?”
Trình Diệu Vi gật đầu, thảo luận với anh: “Gần đây có một chỗ chuyên cung cấp đặc sản từ Hàn Quốc chuyển về, anh bảo tài xế đưa Chủ tịch Park tới đó lựa chọn, xem như là giao lưu văn hóa giữa hai nước.
Trong lúc đó, chúng ta sẽ về chuẩn bị, trang trí khu vườn và chuẩn bị một số món ăn địa phương.
Tôi tin chắc là Chủ tịch Park sẽ rất hài lòng với sự đối đãi này.”
Trong giờ phút này đây, ý kiến của cô cũng là một cách giải quyết hợp lý.
Lúc này, Tư Tử Phàm lại được dịp nhìn Trình Diệu Vi bằng một con mắt khác.
“Vậy… em có biết nấu đồ ăn Hàn Quốc không?”
Sinh ra trong một gia đình giàu có, từ nhỏ Trình Diệu Vi chưa đụng tay đụng chân làm bất cứ việc gì, đương nhiên là không thể nấu ăn rồi.
“Đừng lo lắng.
Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”
“Cảm ơn em.” Cảm kích trước sự trợ giúp của cô, Tư Tử Phàm dịu dàng ôm cô vào lòng.
Cảm nhận được hơi ấm từ anh, Trình Diệu Vi có chút rung động.
Thời gian gần đây, Trình Diệu Lan muốn nhân cơ hội này để phá hỏng hình ảnh của Trình Diệu Vi trong mắt mọi người và khiến công ty thua lỗ.
Tuy nhiên, cô ta đâu biết rằng mình đang tạo cơ hội cho Trình Diệu Vi thể hiện năng lực của bản thân.
Chương 95: Chưa tìm được bằng chứng
Trình Diệu Lan mới ngất xỉu hai lần, không phải bị thương nặng gì.
Vậy mà nhìn cô ta được bác sĩ đưa đi cấp cứu, Lâm Thu Hiền đã sợ tới xanh cả mặt mày.
Nghe tin con gái nhập viện, ông Trình Thiên Thành bỏ việc ở công ty, chạy tới bệnh viện để thăm Trình Diệu Lan.
Tuy nhiên, câu trả lời ông nhận được là không tìm ra nguyên nhân Trình Diệu Lan ngất xỉu, cơ thể không có gì bất thường.
“Có thể do cô ấy căng thẳng quá mức nên mới ngất xỉu thôi.” Đây là câu trả lời của bác sĩ, sau khi đã xem xét và đánh giá thể trạng của bệnh nhân.
Sau khi được được về phòng hồi sức, Trình Diệu Lan đã tỉnh dậy nằm trên giường.
Lúc này, bà Lâm Thu Hiền không dám lại gần con gái, sợ vì mình nên nó mới bị ngã như ban nãy.
“Diệu Lan, con không sao chứ?”
“Mẹ!”
Thấy con gái nhìn mình với ánh mắt âu yếm, thân thương gọi một tiếng mẹ, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì con gái yêu quý của mình cũng trở lại rồi, bà yên tâm phần nào.
“Có việc này mẹ muốn hỏi con.
Đồng nghiệp nói rằng con bị ngất xỉu khi đang ở công ty, lúc đó còn có Trình Diệu Vi.
Chuyện này là như thế nào?”
Thấy Trình Diệu Lan trầm tư, bà Lâm Thu Hiền quay sang nói với chồng: “Anh Thành, anh gọi điện cho Diệu Vi thử xem, hỏi nó đã làm gì con bé?”
Đột nhiên, Trình Diệu Lan ôm đầu, cố gắng nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.
Rõ ràng cô ta đang nói chuyện với Trình Diệu Vi, không biết vì sao mình lại bị ngất đi rồi phải nhập viện.
Thấy vợ tức giận, ông Trình Thiên Thành lấy điện thoại ra gọi cho Trình Diệu Vi.
Đối lập với không khí căng thẳng ở bệnh viện, Trình Diệu Vi đang sóng đôi cùng với Tư Tử Phàm để đưa Chủ tịch Park tới cửa hàng thực phẩm Hàn Quốc lớn nhất ở đây.
Cô đóng vai trò thông dịch viên, kết nối cuộc trò chuyện của Chủ tịch Park với Tư Tử Phàm.
Chủ tịch Park cười nói vui vẻ, tỏ ra rất hài lòng trước sự tiếp đãi của tập đoàn Tư thị.
Ông nói rằng dù đang ở đây nhưng ông có cảm giác như đang đứng trên đất nước của mình vậy.
Trình Diệu Vi nói tiếng Hàn với Chủ tịch Park vô cùng thành thục:
“Chủ tịch Park, đồ ăn Hàn Quốc rất được người Việt Nam ưa chuộng.
Vì vậy nên trên đất nước chúng tôi mới có nhiều cửa hàng thực phẩm Hàn Quốc chất lượng như thế này.
Tôi có ý kiến, tại sao chúng ta không thử ăn lẩu vào buổi tối nhỉ?”
Nghe xong đề nghị từ cô, Chủ tịch Park không cần suy nghĩ mà gật đầu đồng ý ngay.
“Bên cạnh đó, chúng tôi sẽ giới thiệu cho ông nhiều món đặc sản địa phương của chúng tôi nữa.
Ông cứ yên tâm, món ăn đều được làm từ đầu bếp của nhà hàng 5 sao, hơn nữa tôi cũng có thể nấu được món ăn Hàn Quốc để mời ông.”
Chủ tịch Park nghe vậy liền bật cười sung sướng, không nghĩ rằng bản thân lại được đối tác đề cao đến như vậy.
Nhân dịp ông đang vui vẻ, Trình Diệu Vi bộc bạch: “Ban đầu chúng tôi đã lựa chọn một nhà hàng Hàn Quốc để đón tiếp ông.
Tuy nhiên, sau khi xem xét lại thì chúng tôi nhận thấy rằng nếu không để ông được nếm thử món ăn địa phương của chúng tôi thì thật là đáng tiếc.
Do đó, tôi đã mạnh dạn thay đổi, hy vọng ông sẽ hài lòng với điều này.”
Nhận thấy đối tác rất trân trọng mình, Chủ tịch Park vui vẻ nhận lời, còn hứa sẽ đặt hàng bên tập đoàn Tư thị trong vòng ba năm tới.
Tin vui kéo đến, Tư Tử Phàm nhìn Trình Diệu Vi không rời mắt, cảm thấy cô càng lúc càng hấp dẫn.
Sau đó, họ kêu tài xế đưa Chủ tịch Park về nhà mình để tiện đón tiếp, đồng thời cũng nhắc đầu bếp chuẩn bị món ăn trước.
Rời khỏi cửa hàng thực phẩm đó, Tư Tử Phàm liên hệ với người bạn bên phòng thí nghiệm, kiểm tra tiến độ so sánh dấu vân tay.
Tuy nhiên, câu trả lời anh nhận được lại không như mong muốn:
“Bọn tao đã làm việc cật lực rồi nhưng không thu được kết quả gì.
Xem ra, không còn hy vọng đâu.”
“Cái gì? Không tìm được dấu vân tay của Trình Diệu Lan hay Diệu Vi trên những bình rượu bị vỡ sao?”
Ngồi bên cạnh, Trình Diệu Vi nghe được cuộc điện thoại trao đổi của Tư Tử Phàm, bất giác hụt hẫng.
Cô cứ đinh ninh rằng mình đã nắm được bằng chứng tố cáo Trình Diệu Lan trong tay, ai ngờ lại không thu được kết quả gì.
“Cho tới lúc này, chúng tôi không tìm được bất cứ dấu vân tay nào của hai người họ.”
“Vậy chai rượu kia biến mất đi đâu rồi?” Trình Diệu Vi tự hỏi.
Cô thật sự muốn biết, chai rượu đó đang ở đâu.
Lúc này, khi cô đang tuyệt vọng đến nơi, liền nghe bên tai có giọng nói của hệ thống:
[Ngay bây giờ, chỉ cần bạn hôn nam chính một cái, tôi sẽ tiết lộ cho bạn biết.
Việc này thật đơn giản đúng không nào?]
“Vậy thì chuẩn bị mang nó ra cho tôi đi.”
Ngay lập tức, Trình Diệu Vi xoay người về phía Tư Tử Phàm, đưa tay lên giữ mặt anh, đặt một nụ hôn lên môi Tư Tử Phàm..