Kết thúc cuộc gọi với người bạn ở phòng thí nghiệm, nét mặt của Tư Tử Phàm trở nên đăm chiêu.
Anh không biết làm sao để tìm được chai rượu tối hôm đó, chứng minh sự trong sạch cho Trình Diệu Vi.
Anh còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Trình Diệu Vi đã nhanh chân khóa môi khiến mặt Tư Tử Phàm ửng đỏ, hai mắt mở to.
Tài xế ngồi phía trước thấy vợ chồng cậu chủ đang hôn nhân, nhanh trí di chuyển tầm nhìn của bản thân sang chỗ khác.
“Ting!”
[Phần thưởng này dành cho bạn.]
Vậy là sau khi làm theo sự hướng dẫn của hệ thống, Trình Diệu Vi đã có hai chiếc túi gấm, có thể truy tìm tung tích của chiếc bình vỡ bất cứ lúc nào.
Sau nụ hôn ngọt ngào ấy, Tư Tử Phàm ngồi thẫn thờ, riêng Trình Diệu Vi lại vô cùng sung sướng khi đạt được mục đích của mình.
“Chồng à, anh hãy cho em biết kết quả kiểm tra dấu vân tay càng sớm càng tốt nhé.
Trong trường hợp không tìm ra thì em sẽ tự mình đi tìm chai rượu tối hôm đó.”
Trình Diệu Vi nói gì, Tư Tử Phàm cơ bản không tiếp thu được.
Từ nãy tới giờ, đầu óc anh chỉ toàn nhớ tới nụ hôn bất ngờ đó, cùng với đôi môi mềm mại của cô.
Giờ nghĩ lại, anh thấy mọi thứ thật tuyệt, càng hạnh phúc hơn khi được hôn người phụ nữ mình yêu.
Chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng căn biệt thự, Trình Diệu Vi mỉm cười bước xuống.
Cô đang chuẩn bị vào trong thì bị anh kéo lại, vô tình chạm vào người nhau: “Nếu lần sau muốn hôn, hãy nói cho tôi biết trước.”
Từ lúc Lâm Thu Hiền bảo Trình Thiên Thành gọi cho con gái, ông vẫn chưa liên lạc được.
Điện thoại Trình Diệu Vi đổ chuông vài lần nhưng không ai bắt máy.
Cuối cùng, ông chỉ có thể dùng lời an ủi Trình Diệu Lan:
“Diệu Lan, bố vẫn chưa liên lạc được với chị của con.
Đợi đến khi gọi được cho Diệu Vi, bố sẽ hỏi rõ sự tình.
Nếu quả thật chị con làm chuyện không phải với con, bố sẽ dạy cho nó một bài học.”
Không dễ dàng cho qua chuyện, Lâm Thu Hiền trừng mắt nhìn ông nói: “Còn hỏi cái gì nữa, rõ ràng là nó hại con bé ra nông nỗi này còn gì? Đây đâu phải lần đầu tiên, từ nhỏ nó đã khó dạy bảo rồi.
Mặc dù bề ngoài nó tỏ ra yếu đuối và hiền hậu nhưng sau lưng chúng lại là một người hung dữ, tâm địa độc ác.”
“Con muốn yên tĩnh một chút.
Bố mẹ có thể ra ngoài được không?” Trình Diệu Lan uể oải lên tiếng, xoay người về phía bức tường.
“Được rồi.
Vậy con nghỉ ngơi đi.”
Ra ngoài phòng bệnh, ông bà Trình Thiên Thành đến gặp bác sĩ để hỏi rõ tình hình của con gái.
Đợi khi hai người đó đi rồi, Trình Diệu Lan mới lấy điện thoại, bí mật gọi cho trợ lý Mỹ Mỹ để hỏi thăm tình hình của Chủ tịch Park.
“Mọi chuyện sao rồi em?”
Kết quả là cô nghe được lời trách móc của Mỹ Mỹ: “Chị Lan, sao chị lại làm như vậy? Suýt chút nữa em bị mất việc rồi đó chị có biết không? Bây giờ Chủ tịch Park với anh Phàm, chị Vi tới nhà hàng ở đường Thập Lục rồi.”
“Cậu trợ lý kia chưa nói gì cho em biết sao? Chị bị ngất, nhập viện rồi.” Trình Diệu Lan lên tiếng.
“Bị ngất ư?” Câu trả lời của Trình Diệu Lan khiến Mỹ Mỹ ngạc nhiên.
Chỉ có cách này cô ta mới có thể trốn tránh trách nhiệm được.
Cô nói là mình bị ngất, chưa kịp thông báo với Trình Diệu Vi về việc thay đổi địa điểm nhà hàng.
“Trợ lý Trình, em không biết chị bị ngất.
Em xin lỗi.”
“Không sao đâu.
Bây giờ chị đang ở trong bệnh viện, chỉ cần làm một số xét nghiệm nữa là ổn thôi.”
Kết thúc cuộc gọi với Mỹ Mỹ, Trình Diệu Lan bật cười nham hiểm.
Tất cả đều nằm trong sự tính toán của cô, làm sao mà sai được.
Kế đó, Trình Diệu Lan gọi điện cho trợ lý mới để kiểm tra tình hình.
Cô đã dụng công bày ra mọi chuyện khiến Trình Diệu Vi bị bẽ mặt, giờ là lúc cô tận hưởng thành quả của mình.
“Mọi người không đến nhà hàng mới trợ lý Trình.
Vợ chồng anh Phàm mời Chủ tịch Park về nhà ăn cơm.”
“Vậy à?”
Nghe xong câu trả lời, Trình Diệu Lan tức đến điên dại.
Một lần nữa, Trình Diệu Vi lại thoát khỏi cái bẫy do chính cô ta đặt ra.
“Trình Diệu Vi, cô được lắm.
Có trách thì trách tôi quá xem thường cô rồi.” Ngay lúc này, cô ta muốn hét thật to để trút hết bực tức trong người mình.
Đáng tiếc, Trình Diệu Lan phải ngậm mồm diễn hết vở kịch này.
***
Biệt thự nhà họ Tư,
Trên bàn ăn, đầu bếp đã bày ra những món ăn tuyệt hảo nhất của Hàn Quốc.
Về phần mình, Trình Diệu Vi cũng tự tay chuẩn bị một nồi lẩu với hương vị đậm đà.
Chủ tịch Park nhìn thấy nồi lẩu đang bốc khói, nước lẩu vô cùng bắt mắt không thể cưỡng lại được bèn múc một thìa súp rồi nếm thử: “Đúng là ngon vô cùng.”
Nhận được lời khen, Trình Diệu Vi dịch lại cho Tư Tử Phàm nghe, rồi anh nói: “Chủ tịch Park, thật vui khi hợp khẩu vị của ông.
Đừng khách sáo, mời ông dùng tự nhiên.”
Tiếp đó, ông ta bày tỏ sự ngưỡng mộ của mình: “Cậu còn trẻ mà đã có sự nghiệp thành công như vậy, hơn nữa còn lấy được một người vợ giỏi giang, nội trợ đảm đang, thật là khiến người ta phải ghen tị đó.”
Trình Diệu Vi mỉm cười, dịch lại lời của Chủ tịch Park rồi bổ sung thêm: “Tôi không có tự khen mình đâu.
Đây là lời ông ấy nói đó.”
Trên bàn ăn, cả ba người cùng cười vui vẻ.
Ngày hôm nay, Tư Tử Phàm thật sự rất vui khi nhận ra Trình Diệu Vi có nhiều thứ mà anh chưa được biết.
Quả thật, càng nhìn cô càng cuốn hút..