Sở gia có quan hệ thông gia với Lục gia Tư Vũ thật sự không biết, trong truyện tranh của cô Lục gia chỉ là một gia tộc khổng lồ lớn mạnh, chi tiết kĩ càng lại không hề nói tới, nhưng nhìn bộ dáng Sở Song Nghiên có vẻ cô ta không có nói dối.
Chẳng qua…… có liên quan gì đến cô chứ?
Tư Vũ lắc đầu nhìn Sở Song Nghiên: “Tôi không có hứng thú với mối quan hệ của mấy người, còn nữa, cô chắc chắn vị Lục Ngũ gia kia sẽ nhớ tới nhà ngoại à? Cô với anh ta chắc cũng chẳng phải anh em họ đâu nhỉ?”
“Cô, cô thì biết cái gì!” Sắc mặt Sở Song Nghiên hơi cứng đờ. Lời này của Tư Vũ chọc trúng chỗ đau của cô.
Sở Song Nghiên chưa từng gặp qua Lục Ngũ gia nhưng trưởng bối của Sở gia lại thường xuyên nhắc tới vị này. Người ngoài không biết Ngũ gia 6 đời đều không nhận, chỉ nghe nói Sở gia có tí teo quan hệ với hắn nên đem rất nhiều quà cáp tới tặng. Nhưng Sở Song Nghiên biết rõ việc này chỉ lấy ra hù dọa người ngoài, Lục gia xem mặt mũi của Ngũ gia nên chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt với họ, nếu làm càn trước mặt Lục Ngũ gia thì chắc chắn kẻ điên này sẽ xoay người bóp chết Sở gia, không bận tâm chút nào đến tình cảm!
Trước kia một người chị họ của Sở Song Nghiên không biết nghe được ở đâu mẹ ruột của Lục Ngũ gia yêu thích kinh kịch, cô ta một lòng muốn trèo lên cao nên trăm phương ngàn kế đi tới buổi tiệc của Lục Ngũ gia hát một khúc, thậm chí để lấy lòng hắn cô còn sai người đi may quần áo giống như đúc người nọ, điệu bộ hành động cũng học không sai một ly.
Lúc ấy Lục Ngũ gia một câu cũng chưa nói, còn tùy ý để chị họ hát xong, nhưng ngày hôm sau người chị họ này về nhà liền điên điên khùng khùng giống như bị kinh sợ không nhẹ, người nhà bất đắc dĩ phải đưa cô vào viện tâm thần. Từ đó về sau, tuy rằng các gia tộc khác đều coi Sở gia và Lục gia có quan hệ thông gia nhưng người của Sở gia đều tự giác cụp đuôi làm người.
Người chị họ này còn sống coi như là Lục Ngũ gia đã thủ hạ lưu tình, nhưng ngoại lệ ấy chỉ có một lần, Sở gia rất rõ ràng nhưng bọn họ mấy năm gần đây quá quen thuộc việc được nịnh hót, muốn cho bọn họ đứng chung một chỗ với các gia tộc bình thường khác bọn họ lại không cam lòng, cho nên vẫn cậy mạnh giả vờ giả vịt với người ngoài.
Dù sao Lục Ngũ gia cũng không rảnh quan tâm bọn họ, chỉ dọa người ngoài thôi là đủ rồi.
Sở Song Nghiên đúng là nghĩ như vậy, nói trắng ra cô cảm thấy tính tình Tư Vũ rất mềm, sẽ không làm lớn chuyện, rất dễ kiểm soát nên mới mở miệng hù dọa.
Ai ngờ Tư Vũ như cũ không dao động, Sở Song Nghiên lần đầu tiên bị hụt hơi, dù sao cô nỏ mạnh hết đà mớ lôi Lục Ngũ gia ra cáo mượn oai hùm, nếu như ba cô biết cô nhất định sẽ bị mắng chết!
Tư Vũ thấy Sở Song Nghiên nãy còn hùng hổ chất vấn bây giờ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt lập loè có chút chột dạ lập tức cảm thấy buồn cười:”Cô không cần nhìn chằm chằm tôi cả ngày làm gì, Kỷ Lâm chỉ coi tôi là chị, cô để ý cậu ta như vậy thì tôi nói cho cô nghe một người có sức uy hiếp lớn hơn. Cô ta tên là Hứa Thanh Uyển, lúc trước còn đóng chung MV với Kỷ Lâm, cô ta mới chính là người suốt ngày theo đuôi cậu ấy, cô muốn tìm thì đi mà tìm cô ta.”
Cảm giác của Tư Vũ đối với Hứa Thanh Uyển rất phức tạp, nhưng cô ta trong tối ngoài sáng luôn nhằm vào mình Tư Vũ lại rất rõ ràng, thế nên nói ra cái tên Hứa Thanh Uyển là đúng lý hợp tình, cô không để ý tới nhưng khiến Sở Song Nghiên đi làm khó dễ Hứa Thanh Uyển cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Để cho hai cô gái này tự đánh nhau đi!
“Ai biết cô có gạt tôi hay không!” Sở Song Nghiên uy hiếp không thành lại còn mất mặt mũi chính mình, đúng là tiến thoái lưỡng nan, đúng lúc này Tư Vũ lại cho cô một bậc thang, cô vội vã thuận thế bước xuống nhưng miệng vẫn lầu bầu vài câu. Thấy Tư Vũ buông tay xoay người muốn đi, cô lại nóng nảy, vội kéo lấy tay người ta: “Chu Tư Vũ cô đợi đã, nói rõ ràng rồi đi!”
Sở Song Nghiên dùng sức không nhỏ, Tư Vũ bị cô kéo eo suýt nữa đụng vào bàn rửa tay, không thở được liền phun ra một ngụm máu, nhiễm đỏ bộ váy quý báu trên người Sở Song Nghiên.
“Cô, cô……” Sở Song Nghiên hoảng sợ, theo bản năng buông tay, Tư Vũ mất chống đỡ, vốn dĩ cả người mềm nhũn không có sức lực nên té ngã trên mặt đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Sở Song Nghiên trợn tròn mắt, cô trước nay chưa từng thấy người muốn hộc máu liền hộc máu, chuyện này là sao, muốn ăn vạ hay gì!
Đúng lúc này trước cửa truyền đến tiếng la của Kỷ Lâm: “Chị Tư Vũ, cơm nấu xong rồi chỉ chờ chị thôi ——”
Cửa WC khép hờ, tiếng Tư Vũ ngã trên mặt đất không nghiêng không lệch lọt vào lỗ tai Kỷ Lâm, trong lòng hắn quýnh lên, biết thân thể chị gái mình không tốt, sợ xảy ra chuyện gì liền bất chấp đây là WC nữ chạy vội vào, nhìn thấy Tư Vũ đang quỳ trên mặt đất hộc máu: “Chị!”
Kỷ Lâm vội vàng chạy tới bế chị gái nhà mình lên, hắn khẩn trương định hỏi han lại thấy Tư Vũ ở trong lồng ngực hắn mở to mắt, trong đó tràn đầy ý cười nháy mắt nhìn hắn.
Kỷ Lâm ngẩn người, nghĩ rằng chị gái đang giả vờ chuyện gì, lại nghe thấy giọng nói run rẩy của Sở Song Nghiên: “Em, em chỉ kéo cô ấy một chút, không nghĩ cô ấy yếu đuối như vậy……”
Lúc này Kỷ Lâm mới phát hiện bên cạnh còn có một người, hắn nghiêng đầu nhìn Sở Song Nghiên đang kinh hoảng, tuy biết rằng chị gái nhà mình không có việc gì nhưng trong lòng vẫn không nén nổi tức giận:”Sở Song Nghiên, cô cố ý kích thích chị của tôi đúng không?”
“Chị, chị của anh?” Sở Song Nghiên mở to hai mắt: “Nói như vậy, anh không thích cô ấy?”
Logic gì vậy! Kỷ Lâm lười giải thích với Sở Song Nghiên, lạnh lùng mà để lại một câu: “Về sau tôi nhất định sẽ đến hỏi bác Sở dạy dỗ con gái như thế nào, cô không biết thân thể chị Tư Vũ không tốt à? Áp bức một bệnh nhân không tha, đây là cách dạy dỗ nhà cô sao?”
Tư Vũ nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, chậm rì rì giúp em trai cắm thêm một đao: “Người ta nói có quan hệ thông gia với Lục gia đó, chị nghĩ chúng ta bỏ đi thôi.”
“Chu Tư Vũ, cô câm miệng!” Sở Song Nghiên hận không thể lập tức che lại miệng của Tư Vũ, cô giương mắt thấy biểu tình bừng tỉnh đại ngộ của Kỷ Lâm, khóc không ra nước mắt: “A Lâm, em không có ý này……”
Sở gia thân thiết với Kỷ gia, gốc gác của Sở Song Nghiên Kỷ Lâm sao có thể không rõ ràng? Vừa nghe cô nhắc tới Lục gia liền hừ lạnh: “Cô còn chưa chịu học ngoan à, còn dám rêu rao Lục gia với người ngoài, không sợ bác Sở cấm túc sao?”
Chị họ của Sở Song Nghiên trở thành cấm kị của Sở gia, bài học còn ngay đó mà Sở Song Nghiên thế nhưng còn không biết kiềm chế, Kỷ Lâm không biết nên nói cô ngu ngốc hay mù quáng.
“A Lâm, em chỉ lỡ lời một câu sao anh lại mắng em như vậy……” Sở Song Nghiên sợ Kỷ Lâm hiểu lầm vội vàng duỗi tay kéo hắn nhưng Kỷ Lâm lại nghiêng người tránh ra, ôm Tư Vũ rời khỏi.
Chờ ra xa khỏi tầm mắt của Sở Song Nghiên, Kỷ Lâm mới buông Tư Vũ xuống, khẩn trương hỏi: “Chị vừa rồi làm gì vậy?”
“Hù dọa cô ấy một chút.” Tư Vũ lau vết máu bên miệng, sắc mặt cô tuy còn tái nhợt nhưng tinh thần sáng láng, hoàn toàn không giống bộ dạng suy yếu Sở Song Nghiên chứng kiến vừa rồi, cô cười: “Gậy ông đập lưng ông, em không thấy sắc mặt cô ấy vừa rồi à, vô cùng sợ hãi.”
Kỷ Lâm thấy cô không có việc gì còn có thể vui đùa, lập tức nhẹ nhõm hơn nửa.
Lúc hai người trở lại đại sảnh, Ôn Viễn đã bưng đồ ăn lên bàn, thấy bọn họ sóng vai mà đến, ánh mắt hơi lóe rồi rất nhanh lại trở về bình tĩnh. Hắn ôn nhu nói với Tư Vũ: “Cô đột nhiên chạy đi, thuốc cũng chưa kịp uống, tôi đã đun lại một lần cho nóng, ăn cơm xong thì uống đi nhé.”
Tư Vũ vội vàng nói tiếng cảm ơn, sau đó nhìn đồ ăn trên bàn, nguyên một ngày do Tư Vũ không ngừng ngáng chân, đội bọn họ có điểm số thấp nhất nên nguyên liệu nấu ăn đều là thức ăn chay, một miếng thịt cũng không có, nhưng Ôn Viễn lại có thể nấu ra năm sáu món ăn bày cả một bàn, hơn nữa mùi vị còn thơm hơn thịt cá của đội bên cạnh.
“Tôi còn nấu riêng cho cô một chén cháo rau, cô uống thử.” Ôn Viễn múc cho Tư Vũ một chén.
“Ôn Ảnh Đế, không nghĩ kĩ năng nấu nướng của anh tốt như vậy, tại sao lúc trước chưa từng thấy anh bộc lộ tài năng hả?” Một trong những vị giám khảo Quê Cha Đất Tổ nếm thử từng món, cô vốn dĩ cho rằng đồ ăn của đội này vô cùng nhạt nhẽo, nhưng ăn xong một miếng biểu tình lập tức kinh ngạc.
Biểu tình Ôn Viễn giống như bất đắc dĩ: “Không có biện pháp, đội này chỉ có một sức lao động là tôi, cô xem, nơi này có “phụ nữ” cùng “trẻ nhỏ”.” Hắn theo thứ tự dùng ngón tay chỉ vào Tư Vũ và Kỷ Lâm: “Còn có “bệnh nhân” với “phá hoại”, tôi không nấu thì hôm nay nhất định uống gió Tây Bắc thay cơm.”
Bị nói là “trẻ nhỏ” với “phá hoại” Kỷ Lâm âm thầm nghiến răng, Ôn Viễn anh chờ đó, dám nói xấu hắn trước mặt chị gái, một ngày nào đó sẽ làm anh đẹp mặt!
Nhưng vừa quay đầu Kỷ Lâm lại thấy chị gái mềm như bông đang cầm chén cháo cười cười nhìn tên cáo già Ôn Viễn, còn mềm giọng nói một câu cảm ơn với hắn, Kỷ Lâm thật sự tức giận, chờ Quê Cha Đất Tổ với camera man qua bàn tiếp theo hắn mới nói khẽ với Ôn Viễn: “Tại sao anh lúc nào cũng xum xoe với chị Tư Vũ hả?”
“Thế này cũng gọi là xum xoe sao?” Biểu tình Ôn Viễn tự nhiên:”Tôi chỉ cảm thấy cô ấy vô cùng đáng yêu, không tự chủ được quan tâm nhiều hơn một chút, có vấn đề gì à?”
Thật ra không có vấn đề…… Không đúng, quá có vấn đề! Hắn còn đứng ở chỗ này thì làm gì đến lượt Ôn Viễn phải quan tâm! Kỷ Lâm giống như đánh hơi được manh mối gì, cảnh giác nhìn Ôn Viễn: “Anh có ý đồ gì với chị tôi?”
Ôn Viễn chỉ cười cũng không nói gì thêm. Thật ra trong lòng hắn cũng không rõ có cảm giác gì với Tư Vũ, rốt cuộc hai người chỉ mới quen nhau được 1 ngày, nhưng lúc trước Ôn Viễn thường xuyên nghe Lương đạo nhắc tới cô gái này nên có chút tò mò, về sau Kỷ Lâm còn hay nhắc tới chị gái tốt của mình, sự tò mò này giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
Lần này nhìn thấy người thật Ôn Viễn mới hiểu được vì sao Kỷ Lâm chiều Tư Vũ đến thế, nếu là hắn đối mặt với cô gái mỏng manh giống một con búp bê sứ như vậy, nói không chừng cũng muốn nâng niu trong lòng bàn tay sợ cô rơi vỡ.
Nhưng hảo cảm trong lòng thế nào Ôn Viễn cũng không rõ, chỉ theo bản năng không dám nặng lời với Tư Vũ sợ làm cô sợ.
Tư Vũ không biết ý nghĩ của Ôn Viễn, từng ngụm từng ngụm nhỏ uống cháo, tán thưởng: “Ngon thật!”
Ôn Viễn thấy môi cô dính chút cháo, theo bản năng muốn giơ tay lau đi nhưng Kỷ Lâm đã giành trước một bước đưa một chiếc khăn giấy, ngón tay hắn giật giật làm bộ như không có việc gì thu hồi: “Nếu có thêm chút thịt băm thì tốt rồi, đáng tiếc đội của chúng ta chỉ được một chút rau.”
Tư Vũ không sao cả: “Không có việc gì, tôi rất dễ nuôi, cháo trắng cũng không sao hết.”
Nói xong câu này Tư Vũ không khỏi nhớ đến một người rất khó nuôi, mờ mờ ảo ảo uống tiên khí sống qua ngày. Thật là tò mò, không nghĩ ra nhà ngoại của Lục Ngũ gia lại có xíu xiu quan hệ với Sở Song Nghiên, nhưng cô chưa từng nghe Lục Tinh Châu nói qua về người nhà của Lục Ngũ gia thì phải? Bệnh thần kinh chuyên quyền bá đạo như hắn nuôi như thế nào ra chứ?
Chút nghi hoặc này như đá rơi xuống mặt hồ tạo ra chút gợn sóng, cũng khiến Tư Vũ bớt đi sự sợ hãi – lần đầu tiên muốn tìm hiểu về Lục Ngũ gia.
Kỳ《 Khiêu chiến bất khả tư nghị 》lần này là tròn một năm phát sóng, được chia làm hai tập, tập đầu chỉ quay hai ngày, các khách mời đều có công việc của mỗi người nên rất nhanh rời khỏi. Chờ đợi tập đầu tiên phát sóng thăm dò phản ứng của khán giả mới quyết định xem có tiếp tục quay tập thứ hai hay không.
Tư Vũ chỉ xin Lương đạo nghỉ ba ngày, quay xong chương trình tất nhiên phải trở về đoàn phim, Kỷ Lâm vốn dĩ muốn về với cô nhưng nhận được điện thoại của Đoạn Như Lan cưỡng chế hắn phải về nhà một chuyến, Kỷ Lâm không từ chối được đành phải tách ra, ngồi xe do Kỷ gia phái tới đi trước.
Sau khi Kỷ Lâm đi khỏi, Tư Vũ chỉ còn một người. Sở Song Nghiên cố ý nán lại cuối cùng, chờ cơ hội mới bước tới, kiêu căng nhìn Tư Vũ, ngữ khí tuy rằng không chua chát như trước nhưng sắc mặt cũng chẳng hề tốt: “Tôi đã cho người điều tra Hứa Thanh Uyển, cô ta thật sự mỗi ngày chạy theo A Lâm, tiện nhân!”
Sở Song Nghiên nghiến răng nghiến lợi, cô điều tra được không ít thứ, ngay cả chuyện Hứa Thanh Uyển đi cửa sau bước vào đoàn phim với Kỷ Lâm cũng vô cùng tường tận, sự ghen tị của Sở Song Nghiên từ trên người Tư Vũ chuyển hết sang Hứa Thanh Uyển.
“Ừ, không cần cảm ơn tôi.” Tư Vũ xua tay cực kì vô tội, Hứa Thanh Uyển chủ động trêu chọc cô, mà cô cũng không phải thánh nhân, tất nhiên sẽ tức giận, hai cô gái này không phải đèn cạn dầu, để họ chó cắn chó đi vậy.
Thái độ Tư Vũ đúng vậy khiến Sở Song Nghiên chán nản nửa ngày không nói được một câu. Hai người lúc này đã ra khỏi biệt thự, Tư Vũ đang muốn nhìn xe của đoàn phim đợi ở chỗ nào, bỗng nhiên một chiếc xe màu đen lặng yên đi tới, chuẩn xác dừng trước mặt Tư Vũ.
Sở Song Nghiên sinh ra trong gia đình phú quý tất nhiên nhận ra đây là một chiếc xe giá trị xa xỉ còn vô cùng hiếm có, cô còn so đo thái độ vừa rồi của Tư Vũ nên bắt lấy điểm này liền khinh bỉ ra tiếng: “Kim chủ tới đón cô?”
Tư Vũ nhìn chăm chú, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, người ngồi ở bên trong —— không phải là Lục Ngũ gia sao!
Lục Ngũ gia như cũ vân vê Phật châu, hắn mặc một bộ đường trang, cổ tay áo thêu hoa văn hình rồng, cả người phảng phất như bước ra từ trong tranh, hắn hơi nghiêng mặt, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn Tư Vũ: “Đi vào.”
Tại sao hắn lại tìm tới đây?
Tư Vũ sửng sốt nhưng không vội lên xe, quay đầu nhìn Sở Song Nghiên, cười khẽ: “Đây không phải Lục Ngũ gia người quen của cô sao? Như thế nào không chào hỏi một tiếng, Sở tiểu thư?”
Lục, Lục Ngũ gia?! Sở Song Nghiên còn chưa tỉnh táo lại trừ trong nỗi khiếp sợ, ánh mắt lạnh lẽo của Lục Ngũ gia nhìn tới khiến cô mềm hai chân, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Miêu: Mong mọi người có thể cho một sao để ủng hộ được không ạ:>
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!