Bởi vì fans tham dự không nhiều, thế nên sau khi buổi xem thử kết thúc mỗi người sẽ được tặng một poster có chữ kí của các diễn viên chính, đây quả thật là một tin vui ngoài ý muốn. Cầm món quà này trên tay, các fans đều vui sướng đến phát điên rồi, ai nấy đều nâng niu trong lòng không chịu buông tay.
Liễu Ngọc thận trọng cất vào trong túi. Đây chính là bản giới hạn không xuất bản nữa, các fans không tham dự được nhất định sẽ ghen tị chết mất, tấm poster này mà đem bán chắc là được cả đống tiền, nhưng cô sẽ không làm vậy, bản thân nâng niu còn không kịp ấy.
Kết thúc chương trình, Liễu Ngọc thể hiện mình là một fans cuồng có kinh nghiệm nhiều năm, mạnh mẽ chen vào đám người, chẳng mấy chốc đã đứng ở trước mặt Tư Vũ. Cô có chút khẩn trương xoa xoa tay, ngượng ngùng chào một tiếng: “Em chào chị……”
Tư Vũ đang ký tên cho fans, nghe vậy ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn Liễu Ngọc, vẻ mặt có chút hoang mang.
Đôi mắt của cô vô cùng xinh đẹp, trong sáng như làn thu thủy, thế nên khi Tư Vũ ngẩng đầu nhìn chăm chú, trái tim của Liễu Ngọc như bị ai bắn trúng một tên vậy.
Đáng yêu quá đi mất! Trong lòng Liễu Ngọc không ngừng hò hét, mặt ngoài lại ngượng ngùng cực kì, cô liếc thấy Kỷ Lâm hơi tí lại nhìn trộm sang bên này, có chút đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: “Chị Tư Vũ… câu hỏi mẫu người lý tưởng hồi nãy ấy, em có thể thêm một câu không?”
Tư Vũ cũng nhận ra Liễu Ngọc, bởi vì câu hỏi của cô ấy hại cô suy nghĩ miên man nãy giờ, làm việc gì cũng thất thần, trái tim đập như sấm. Nhưng lúc Tư Vũ nhìn về phía cửa, Lục Ngũ gia lại biến mất không thấy tăm hơi, trong lòng cô lại càng loạn.
Vì vậy khi nhìn thấy Liễu Ngọc, Tư Vũ không khỏi đề cao cảnh giác: “Câu hỏi gì thế?”
Liễu Ngọc cố gắng kiềm chế sự kích động: “Kỷ ca có phải mẫu người lý tưởng của chị không ạ?”
Kỷ Lâm ngồi ở một bên vểnh tai lên nghe trộm.
Ai ngờ chị gái hắn trả lời vô cùng quyết đoán: “Không phải.”
Kỷ Lâm: “……”
Hắn yên lặng nhặt trái tim vỡ vụn rơi đầy đất lên, an ủi bản thân không quan trọng, không phải mẫu người lý tưởng vậy là em trai lý tưởng đúng không?
Lúc đầu Liễu Ngọc có chút thất vọng với câu trả lời của Tư Vũ, nhưng nghĩ kĩ lại thì đây đúng là một chuyện tốt, dù sao các cô ủng hộ CP chị em của Tư Vũ và Kỷ Lâm, Tư Vũ dứt khoát phủ nhận như vậy, chẳng phải chứng minh hai người bọn họ không có gì mờ ám với nhau, chỉ có tình chị em trong sáng sao?
Chào tạm biệt vị fan cuối cùng, Tư Vũ nhẹ nhàng thở ra, buổi xem thử lần này xem như kết thúc tốt đẹp, phản hồi của các fans cũng tích cực vô cùng. Bởi vì khán giả đều là những người may mắn được chọn ngẫu nhiên nên không hề có truyền thông can thiệp, bọn họ thuần túy dựa vào chất lượng của bộ phim để đánh giá, không khó để nghĩ, rất nhanh trên mạng sẽ xuất hiện những chủ đề liên quan đến bộ điện ảnh này.
Lương đạo có vẻ vô cùng vui sướng, lôi kéo mọi người đi “tăng 2”, định tổ chức một buổi tiệc chỉ có người trong đoàn tham gia. Tư Vũ nhớ Ngũ gia nói tối nay sẽ đến đón mình, vì thế lấy cớ thân thể không thoải mái đi về trước. Vừa nãy cô rất mất tập trung nên mọi người không hề nghi ngờ, Lương đạo cũng không bắt ép, vung tay thả người.
Kỷ Lâm không yên tâm muốn đi theo: “Em đưa chị về nhé.”
“Ai cần cậu chứ, người ta không phải không có trợ lý.” Lương đạo giữ Kỷ Lâm lại, nói nam chính nhất định không thể thiếu: “Yên tâm đi, còn phần của Tư Vũ nữa, hôm nay cậu phải uống giúp cô ấy.”
Kỷ Lâm còn muốn nói gì lại bị một đống người xô đẩy ra ngoài. Hàn Điềm Điềm đóng vai nữ chính nên không thể nói không đi là không đi được, cô thấy vẻ mặt của Tư Vũ có chút không đúng, còn lại vẫn bình thường không làm sao cả nên cũng hơi an tâm, vội dặn dò Tư Vũ về nhà nghỉ ngơi cho tốt rồi đi theo đoàn người. Nhưng Hàn Điềm Điềm vừa đi vừa thở dài, Tư Vũ không có việc gì nhưng cô lại có cả đống việc cần giải quyết, không biết Hứa Thanh Uyển nắm được bao nhiêu nhược điểm, cũng không biết cô ta định làm gì, chẳng may xử lý không tốt… Hàn Điềm Điềm trầm mặt, cố gắng áp chế sự lo lắng bất an trong lòng.
Tư Vũ không hề để ý nét mặt lo lắng của Hàn Điềm Điềm, đầu óc của cô hiện giờ đang vô cùng rối bời. Tư Vũ xoay người đi ra ngoài cửa, lại nhìn thấy Hứa Thanh Uyển không đi theo đoàn phim mà đứng ở ngoài hành lang, hình như đang chờ ai đó, ánh mắt mờ ám không rõ.
Hiện giờ Hứa Thanh Uyển chẳng khác gì một người vô hình trong đoàn, Lương đạo ghét cô, cô không đi ông càng vui mừng. Nhưng Hứa Thanh Uyển không phải vì lí do này mà ở lại, cô chỉ muốn nhân dịp này hỏi Tư Vũ một chuyện: “Chu Tư Vũ, cô có quan hệ gì với Lục gia?”
Trời biết Hứa Thanh Uyển muốn hỏi câu này bao lâu rồi, từ khi chạm mặt Lục Ngũ gia cho đến lúc nhìn thấy hắn thân mật che chở Tư Vũ, rồi tận mắt chứng kiến hắn ra lệnh cho bảo tiêu ném mình như ném một cọng rác. Hứa Thanh Uyển lúc đầu còn muốn trèo cao nhưng giờ thứ cảm xúc ấy đã tan biến hết sạch, trái tim của cô lạnh lẽo như đặt trong hầm băng vậy.
Đấy chính là Lục gia! Gia tộc lớn mà đời trước cô chỉ dám ngẩng đầu nhìn lên! Tại sao Chu Tư Vũ luôn muốn chiếm hết mọi thứ của cô, danh tiếng sự nghiệp không có gì là cô ta không có, còn Hứa Thanh Uyển cô lại thất bại thảm hại! Đây chắc chắn không phải sự thật!
Lòng ghen tị khiến Hứa Thanh Uyển nghiến răng nghiến lợi nhìn Tư Vũ, giọng nói chứa đầy sự tức giận: “Có phải vì có Lục gia hộ tống nên cô ra sức nhằm vào tôi, bản thân cô lại xuôi gió xuôi nước trèo lên cao?”
Tư Vũ đột nhiên bị Hứa Thanh Uyển chặn lại đã không kiên nhẫn, giờ nghe cô ta nói bậy nói bạ, trong lòng khó hiểu cực kì. Hứa Thanh Uyển không phải bị bệnh ảo tưởng chứ, ra sức nhằm vào cô ta? Cô đâu có rảnh rỗi đến vậy, huống chi nếu cô nhớ không lầm thì rõ ràng là Hứa Thanh Uyển đến chọc cô trước mà?
Tư Vũ nhăn mày, giọng nói trở nên lạnh băng: “Liên quan gì đến cô.”
Quan hệ của cô với Lục gia thế nào đâu nhất thiết phải báo cáo cho cô ta? Dứt lời Tư Vũ định vòng qua người Hứa Thanh Uyển bước đi.
Ai ngờ cô ta đột nhiên gây khó dễ, lúc hai người lướt qua nhau Hứa Thanh Uyển bất ngờ nắm chặt cánh tay của Tư Vũ. Cô ta dùng lực rất lớn, móng tay sắc nhọn cắm thật sâu vào làn da non mịn, trong chớp mắt đã xuất hiện vết máu, Hứa Thanh Uyển không những không dừng lại còn ra sức niết, giống như muốn bẻ gẫy cánh tay của kẻ thù không đội trời chung.
Làn da của Tư Vũ rất mẫn cảm, va chạm nhẹ một chút cũng đỏ lên. Hứa Thanh Uyển lại dùng lực lớn như vậy, cánh tay của cô lập tức xuất hiện mấy vệt xanh tím, Tư Vũ đau đến nhăn mày.
“Cô mau nói rõ ràng!” Hứa Thanh Uyển không nghe được câu trả lời thích đáng thì sẽ không buông tay, cũng không biết cô ta cố ý hay vô tình – ra sức bấu véo cánh tay đáng thương của Tư Vũ, ánh mắt trở nên điên loạn: “Tôi không tin, tôi không tin lần này sẽ thất bại thảm hại như vậy, thanh danh của cô vốn dĩ không tốt được như bây giờ, cô cũng không thân thiết với A Lâm đến vậy, đây không phải sự thật, nhất định là do cô thông đồng với Lục gia —!”
Hứa Thanh Uyển đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, càng nói càng kích động. Kiếp này quá khác biệt so với kiếp trước, mà Tư Vũ chính là kẻ gây ra sự thay đổi này!
Trong mắt Hứa Thanh Uyển chứa đầy hận thù, nhìn Tư Vũ như nhìn kẻ thù không đội trời chung, vì sao Chu Tư Vũ không hề giống kiếp trước? Nếu không có cô ta, cuộc sống của cô nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.
Tư Vũ cảm thấy hình như Hứa Thanh Uyển điên rồi, lời nói không hề có chút logic nào, “vốn dĩ” cái gì chứ?
Tư Vũ còn chưa kịp hỏi, đằng sau đột nhiên xuất hiện một luồng sát khí đáng sợ, nó như một trận cuồng phong bao phủ cả hành lang dài đằng đẵng, có cảm giác luồng sát khí này như muốn đem tất cả mọi thứ nghiền thành tro bụi vậy.
Cùng lúc đó, Tư Vũ ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc, có lẽ là ở chung với Lục Ngũ gia đã lâu, cô không khó để biết người tới là ai.
Cảm giác bất an không ngừng bao vây Hứa Thanh Uyển, trong lòng cô hốt hoảng cực kì, bàn tay nắm chặt Tư Vũ cũng không tự giác buông lỏng ra. Giây tiếp theo, cô đã bị hai bảo tiêu một trái một phải chế trụ. Có lẽ hai người tận mắt nhìn thấy cảnh Hứa Thanh Uyển bắt nạt Tư Vũ nên vô cùng dứt khoát bẻ gãy hai cánh tay của cô.
Hứa Thanh Uyển còn chưa kịp hét lên đã bị người bịt kín miệng, chỉ có thể rơi nước mắt, mồ hôi lạnh chảy tong tỏng, nhìn qua vô cùng đáng thương.
Nhưng ở đây không một ai để ý đến cô.
Tư Vũ xoa xoa chỗ bị niết, giương mắt nhìn Lục Ngũ gia đang bước tới gần. Trên mặt hắn tràn đầy tức giận, ánh mắt lạnh lẽo không chút độ ấm, Phật châu cũng không thèm niệm. Cô chưa từng thấy Lục Ngũ gia tức giận như thế bao giờ, thế nên có chút ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Thấy Tư Vũ như vậy, Lục Ngũ gia tưởng rằng cô bị hắn dọa sợ, lạnh lùng nhìn Hứa Thanh Uyển một cái rồi mới nhắm lại đôi mắt, chậm rãi bình ổn tâm tình.
“Tôi nói sẽ đến đón em.” Vì không muốn Tư Vũ sợ hắn, Lục Ngũ gia đã cố gắng kiềm chế sự tức giận nhưng khuôn mặt vẫn lạnh như băng. Hắn nắm lấy tay cô quan sát một chút, lúc nhìn thấy vết bầm tím máu còn chưa khô trên làn da non mịn, lập tức cười lạnh: “Gan to đấy.”
Lục Ngũ gia quay đầu nhìn Hứa Thanh Uyển, đôi mắt hơi nheo lại. Cô ta hình như bị ánh mắt của hắn dọa sợ nên ra sức giãy giụa, bởi vì miệng bị bịt kín không nói được gì nên chỉ có thể bất lực mở to hai mắt.
Lục Ngũ gia ôn nhu chạm nhẹ vào vết thương của Tư Vũ, thấy cô đau đớn hít một ngụm khí lạnh, Ngũ gia nhắm mắt, lạnh nhạt phân phó bảo tiêu: “Đưa cô ta đi.”
Dám làm tổn thương người hắn che chở, đúng là không biết sống chết!
Hứa Thanh Uyển hiếm khi thông minh một lần, cô như nhìn thấy tương lai mờ mịt của bản thân qua lời nói của hắn. Cảm giác bất an khiến Hứa Thanh Uyển không ngừng giãy giụa, có lẽ do tiếng động quá lớn nên Lục Ngũ gia phiền lòng cực kì, hắn ra lệnh cho thuộc hạ không cần bịt miệng Hứa Thanh Uyển nữa.
“Tư Vũ, không phải cô từng hứa chỉ cần tôi khai ra đồng phạm hãm hại Hàn Điềm Điềm thì cô sẽ không truy cứu nữa sao?” Hứa Thanh Uyển cố kiềm nén sự đau đớn, van nài cầu xin: “Cô đã hứa, không thể nói chuyện không giữ lời!”
Tư Vũ thở dài, hôm nay Hứa Thanh Uyển thật sự đã chọc giận cô thành công, thế nên cô cũng không muốn nhiều lời: “Tôi chỉ hứa đưa cô về lại hội trường, nhưng bây giờ buổi xem thử đã kết thúc, tôi không có quyền gì ở đây nữa. Tôi nói rồi, cô đừng cầu xin tôi.”
Tư Vũ nghiêng đầu nhìn Lục Ngũ gia, vừa rồi mải chú ý Hứa Thanh Uyển nên quên mất một chuyện, giờ nhìn thấy hắn cô lại nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, cả người có chút khẩn trương.
Lục Ngũ gia rất vừa lòng, trên mặt có chút ý cười: “Không tồi.”
Hai mắt Hứa Thanh Uyển dần dần trở nên u ám.
Miêu: Chương sau nguyên nữ chính chính thức K.O =))
À không liên quan một xíu là có ai chơi Âm Dương Sư của Garena không ạ:> hihu tìm đồng đạo kéo rắn:3
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!