Ngày hôm sau, Tư Vũ chuyển vào đoàn phim.
Bởi vì《 Công lược thời thượng 》là một bộ phim hiện đại nên yêu cầu về bối cảnh không cao, chủ yếu tập trung quay ở Giang thành. Tư Vũ vốn có thể ở nhà nhưng cô không muốn bản thân quá khác biệt so với mọi người – thế nên cùng Thẩm Duyệt chuẩn bị một chút đồ dọn vào khách sạn mà đoàn phim đã thuê từ trước.
Đạo diễn lần này họ Nghiêm, tuy rằng thanh danh không hiển hách được như Lương đạo nhưng có rất nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực đô thị. Ông không nghĩ sẽ mời được một vị ảnh đế hàng thật giá thật vào đoàn. Đặc biệt là lúc biết tin Ôn Viễn đồng ý tham gia bởi vì có ý với nữ chính, Nghiêm đạo đối xử với Tư Vũ càng thêm hòa ái.
“Tôi đã nói là không có vấn đề mà. Ngài còn lo lắng chuyện ratings, nếu thật sự mời mấy tiểu hoa đán tới, Ôn ảnh đế chưa chắc đã nhận lời đâu.” Mộc Yên cười tủm tỉm nói với Lương đạo.
Hiện giờ cô đã thăng chức thành tổng biên tập của “Tranh và Chữ” – Cẩm Lí là họa sĩ kiếm tiền nhiều nhất trang nên địa vị của Mộc Yên cũng bởi thế nước lên thì thuyền lên. Vì một vài nguyên do tác giả không thể tới, cô đành phải nhận trọng trách biên kịch của đoàn.
Nghiêm đạo nói: “Thể loại phim thần tượng này rất khó bán, tôi cũng không còn cách nào……”
Mộc Yên tự hào: “Nghiêm đạo, chắc là ngài không biết, Cẩm Lí nhà chúng tôi rất nổi tiếng! Fans trung thành nhiều không sao kể xiết, thật sự không hề thua kém bất kì tiểu hoa tiểu sinh nào……”
Hai người đang nói chuyện hăng say, lúc này Tư Vũ đã hóa trang xong ngại ngùng bước ra. Mộc Yên quay đầu nhìn, ánh mắt lập tức sáng ngời. Nói thật, dáng người của Tư Vũ nhỏ xinh nhưng tỷ lệ lại vô cùng hoàn hảo, váy trắng ôm lấy toàn bộ cơ thể, chân dài eo thon, 360 độ không góc chết, cực kì phù hợp với vai nữ chính trong nguyên tác.
Mỗi lần Tư Vũ nhìn thấy Mộc Yên đều có chút chột dạ. Nhất là khi chị ấy dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cô, quá ư là mất tự nhiên ~~
Tư Vũ cứng người để Mộc Yên đánh giá. Biên kịch của chúng ta còn định động tay động chân nhưng nghĩ tới đây là nơi công cộng, đành phải thu hồi ý nghĩ xấu xa, vui sướng khen ngợi: “Thật xinh đẹp, nghe nói em lúc trước từng làm người mẫu, bây giờ vẫn còn làm chứ?”
Tư Vũ nhớ tới lúc mới xuyên vào từng chụp ảnh bìa tạp chí, thật sự là mèo mù vớ phải cá rán. Cô làm gì có tí kinh nghiệm nào, sau khi tìm được con đường kiếm tiền khác thì đã bỏ nghề cũ từ lâu, thế nên lắc đầu: “Không ạ, chí của em không ở đây.”
Mộc Yên cho rằng ý của Tư Vũ là nghề người mẫu giống như một chiếc cầu giúp cô bước vào giới giải trí thôi, hiểu ý cười: “Chị hiểu, em có tiềm lực như vậy, sao có thể dừng chân ở đó.”
Tư Vũ biết Mộc Yên hiểu lầm nhưng cô cũng lười giải thích. Bản thân còn một bí mật không thể cho người khác biết thì giải thích gì chứ.
Sau khi đạo diễn đánh giá phần hóa trang này không có vấn đề, Tư Vũ định trở lại phòng nghỉ nhưng nửa đường trùng hợp gặp được “người quen” ở hành lang.
“…Chị Tư Vũ?” Sở Song Nghiên suýt nữa va vào Tư Vũ, cau mày định mắng chửi người, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, cô sợ tới mức không dám hé răng nửa lời. Sở Song Nghiên phản xạ có điều kiện thẳng lưng, biểu tình kiêu ngạo hống hách biến mất hết sạch, ngoan ngoãn chào Tư Vũ một tiếng, còn ân cần hỏi thăm: “Em không biết chuyện chị vào đoàn, còn tưởng rằng chị đang ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian ạ……”
Thẩm Duyệt đứng ở đằng sau kinh ngạc hai mắt trợn to.
Sở tiểu thư nổi tiếng là tùy hứng, khó chịu sẽ thể hiện ra mặt, chưa bao giờ khách khí với ai, Thẩm Duyệt thật sự chưa từng nhìn thấy cô ta hiền lành như này bao giờ. Nhớ không lầm thì trong chương trình lần trước, Sở Song Nghiên rõ ràng rất ghét chị Tư Vũ, tại sao chỉ trong một thời gian ngắn lại trở nên thân thiết như vậy?
Tư Vũ tuy rằng cũng có chút ngạc nhiên khi thấy Sở Song Nghiên ở đây, chắc là giữa chừng được mời tới chăng? Cô ấy đã khách khí như thế, vậy cô cũng lễ thượng vãn lai thôi: “Nghỉ ngơi đủ rồi, ở lì trong nhà cũng không tốt lắm.”
Sở Song Nghiên trộm quan sát cô rồi lập tức thu hồi tầm mắt.
“Đúng, đúng ạ ha ha ha…” Sở Song Nghiên xấu hổ cười. Cô không thân với Tư Vũ cho lắm, trước kia còn đắc tội người ta, đành cố vắt hết óc để nghĩ ra đề tài: “Nhưng có Ngũ gia ở cạnh, chị Tư Vũ chắc cũng không buồn đâu nhỉ.”
Giới thượng lưu đã coi khu nhà mà Tư Vũ đang ở chính là khu vực cấm. Nơi đó dù là ngày hay đêm cũng có người của Ngũ gia đứng canh, ngoại trừ một vài người quen được vào, những người khác định lân la tặng quà đều bị ném ra ngoài, không một ai ngoại lệ. Dần dà bọn họ cũng biết điều chút ít, không dám tìm tới cửa nữa.
Đến cả Sở Song Nghiên cũng nghĩ Lục Ngũ gia đang ở cạnh Tư Vũ, nếu không che chở con gái nhà người ta như vậy làm gì?
Hai chữ “Ngũ gia” vừa thốt ra khỏi miệng, Sở Song Nghiên lập tức cảm bầu không khí có chúc khác lạ. Cô nhìn Tư Vũ lại thấy chị ấy không có biểu hiện gì đặc biệt, có chút khó hiểu, hay là mình nhạy cảm thái quá?
“Không có gì, cô nói tiếp đi. Rất lâu rồi tôi chưa gặp Ngũ gia, nếu cô muốn nhờ vả hay hỏi han chỉ sợ tôi không giúp được.” Tư Vũ nhìn Sở Song Nghiên cười, giọng nói vô cùng ôn nhu.
Trực giác của Sở Song Nghiên nói cho cô, Tư Vũ nhất định là cãi nhau với Lục Ngũ gia nên mới phủ nhận vội vàng như vậy… Ai nha, chuyện này không ổn, vậy mà có người dám động thổ trên đầu thái tuế, Sở Song Nghiên không biết nên bội phục sự can đảm của Tư Vũ hay khiếp sợ với sự ung dung nhẫn nại của Lục Ngũ gia nữa.
Cô sợ giẫm phải mìn nên nhanh chóng chuyển đề tài: “Đúng rồi, chị Tư Vũ, chị có nhớ Hứa Thanh Uyển không?”
Tư Vũ giật mình: “Cô ta làm sao vậy?”
Sau khi Hứa Thanh Uyển bị người của Ngũ gia mang đi, Tư Vũ chưa từng nghe thêm tin tức gì của cô ta, lúc định hỏi thì lại cãi nhau với hắn, bây giờ Sở Song Nghiên nhắc đến cô mới nhớ tới người này.
Sở Song Nghiên bĩu môi, khinh thường nói: “Cô ta ấy hả, còn định đi tìm Kỷ bá mẫu, trùng hợp bị em bắt gặp. Chẳng cần nghĩ cũng biết cái con người dơ bẩn này muốn chèo kéo A Lâm, cũng may Kỷ bá mẫu không những không chịu gặp còn chửi mắng cô ta. Nói cái gì mà đều do cô ta xúi giục… Thật sự em cũng không hiểu cho lắm.”
Hứa Thanh Uyển đi tìm Kỷ Lâm cô còn hiểu, tại sao đi tìm Đoạn Như Lan không biết, bọn họ rất thân với nhau hả? Tư Vũ chau mày, nghĩ mãi cũng không ra.
Sở Song Nghiên vui sướng khi người gặp họa: “Đáng đời! Bị Hoàn Nghệ đuổi việc còn phải đền bù đến táng gia bại sản, con đường diễn viên coi như kết thúc tại đây. Ai bảo cô ta ngay từ đầu không ngoan ngoãn một chút, cả ngày cứ đi xum xoe A Lâm, hừ.”
Tuy rằng việc “dạy dỗ” Hứa Thanh Uyển không phải cô làm nhưng Sở Song Nghiên vẫn thích ý cực kì. Bởi có mấy lần cô đi cảnh cáo Hứa Thanh Uyển lại bị bộ dáng bạch liên hoa của cô ta làm cho ghê tởm, oán khí vẫn còn chất chứa chưa lúc nào biến mất.
“…Vậy cô ta định đi đâu?” Nghe được kết quả này, trong lòng Tư Vũ cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Sở Song Nghiên lắc đầu: “Ai biết được, nhưng chắc chắn không có công ty nào dám nhận cô ta đâu ạ.” Trong từ điển của cô không có chuyện đồng tình với kẻ thù.
Tư Vũ trầm ngâm một lúc, buồn bã thở dài, thôi, mấy chuyện này cô cũng không giúp gì được. Cứ để theo tự nhiên đi.
……
Ôn Viễn tuy rằng nhận lời vào vai nam chính nhưng một tuần sau hắn mới chính thức gia nhập đoàn phim.
Nghiêm đạo không dám oán trách, còn vô cùng nhân nhượng – người ta là ảnh đế nên bận bịu một chút cũng không sao cả.
Tư Vũ và Ôn Viễn trước đây chưa từng hợp tác với nhau, thế nên Nghiêm đạo yêu cầu bọn họ mau chóng làm quen – tránh để lúc mở máy lại không thuận lợi.
Lúc cả đoàn nghỉ trưa, Ôn Viễn mang theo bình giữ ấm ngồi xuống bên cạnh Tư Vũ, hắn mở nắp, bên trong tràn ra một mùi hương ngọt ngào.
“Nếm thử xem, đây là bánh táo đỏ và bánh củ từ tôi làm, sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm nhỉ, có phải thường xuyên hộc máu đúng không?” Hắn lấy một chiếc đĩa và một đôi đũa ở trong túi ra, gắp một chiếc bánh đưa cho Tư Vũ, ánh mắt ôn hòa nhìn cô: “Nghỉ ngơi lâu như vậy sao tôi vẫn chưa thấy cô khỏe hơn chút nào?”
Tư Vũ cười cười đặt kịch bản xuống. Không biết vì sao lúc Ôn Viễn tới gần cô lại muốn né xa hắn một chút, cũng may là kiềm chế lại được, nếu không Ôn Viễn nhìn thấy lại nghĩ cô không chào đón hắn.
“Bệnh cũ thôi, tôi cũng không hy vọng gì nhiều.” Tư Vũ vô cùng câu nệ, có hỏi có đáp, tuyệt nhiên không có chút vui sướng nào. Ôn Viễn xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng nhưng hắn vẫn một bộ ung dung thản nhiên.
Thẩm Duyệt bưng chén thuốc đứng ở đằng sau, kiễng chân nhìn một chút, là bánh ngọt! Nhìn nhìn lại thấy hơi đói bụng.
Đồ tự tay làm đó! Ảnh đế vẫn còn nhớ rõ chị Tư Vũ thường xuyên hộc máu nên toàn làm những thứ bổ huyết! Thẩm Duyệt đau lòng nghĩ, nói Ôn Viễn không có ý gì với Tư Vũ thì cô hoàn toàn không tin…
Tư Vũ cảm thấy từ chối quá nhiều lại không hay nên ăn thử một cái, bánh vừa vào miệng đã tan, độ ngọt vừa phải không giống những chiếc bánh chứa đầy đường hóa học bán ở bên ngoài.
Từ chương trình lần trước cô đã biết hắn nấu ăn rất giỏi, vì thế nở nụ cười chân thành khen một câu: “Bây giờ anh đổi nghề đầu bếp tôi cũng ủng hộ 100%.”
Ôn Viễn cũng cười, không biết nói đùa hay thật: “Nếu tôi đổi nghề chẳng phải về sau không thể diễn chung với cô nữa sao?”
Miêu: Spoil
“Bánh mà Ôn Viễn đưa, cô ấy ăn bao nhiêu cái?”
=)) Chương sau Lục 3 tuổi lên sàn!!!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!