Xuyên Thành Cô Vợ May Mắn Của Nam Phụ

Chương 37: Chương 37



Edit: Vincent
Beta: Vô Ảnh
Sau tết Nguyên đán, Nguyễn Du Du liền quay trở lại trường, quay cuồng trong đống bài vở.
Mười ngày sau sẽ bắt đầu kỳ thi cuối kỳ, mặc dù Thẩm Mộc Bạch khẳng định cô sẽ vượt qua và có thêm Thẩm Mộc Dương dạy cho cô những thứ quan trọng, nhưng Nguyễn Du Du chưa từng trải qua kỳ thi cuối kỳ nên vẫn thấy lo lắng, bất an.
Thậm chí cô còn bí mật tìm kiếm các quy định của trường về việc thi trượt môn, hoảng sợ khi phát hiện ra rằng trong một năm học, nếu bạn trượt quá nửa số môn bắt buộc thì bạn sẽ bị học lại và kì sau sẽ phải học cùng với các em sinh viên năm nhất, và hầu hết các môn trong chương trình học ở năm nhất đều là môn bắt buộc.
“Chử Viện, tớ không muốn học lại đâu, thật xấu hổ.” Nguyễn Du Du khẩn trương, ngón tay xoắn lại với nhau, lông mày nhỏ nhíu chặt.
Chử Viện buồn cười dùng một ngón tay chọc vào giữa hai lông mày của cô, đẩy hai đầu lông mày của cô ra: “Tại sao cậu lại tự ti vậy, cậu không biết thành tích của cậu rất tốt sao?”
“Nhưng mà, tớ chỉ ôn theo những kiến thức trọng tâm Thẩm Mộc Dương chỉ, nếu đề thi không có những kiến thức đó thì làm sao? Và nếu trong lúc thi vì lo lắng quá tớ quên hết những kiến thức đã ôn thì phải làm sao?” Nguyễn Du Du sốt ruột mở sách ra: “Không được, tớ phải ôn kỹ lại từ đầu đến cuối một lần nữa, có thể nhớ thêm được bao nhiêu thì nhớ.”
“Đừng tự tạo áp lực cho mình.” Chử Viện dọn đồ đạc chuẩn bị trở về ký túc xá, cô ấy vỗ vỗ bả vai cô: “Thành tích của cậu không thể nói là xuất sắc nhất nhưng chắc chắn nằm trong top đầu trường.”
Nguyễn Du Du phất tay nói: “Ngày mai gặp”, liền tiếp tục đọc sách.
Ôn tập một tiếng đồng hồ, Nguyễn Du Du thu dọn đồ đạc, xách balo rời khỏi phòng học.
Khi sắp đến cổng phía nam của trường, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng gọi thất thanh: “Du Du, con gái mẹ!” “
Vì tiếng gọi này không phải là giọng nói của người bố hiện giờ của cô nên Nguyễn Du Du đã nghĩ ngay đến Nguyễn Hàm Chương, lông trên cánh tay dựng thẳng lên.

Cô cứng ngắc quay đầu nhìn thì thấy Phan Như Yến và Chu Quốc Vượng đang chạy về phía mình, Phan Như Yến vừa chạy vừa làm động tác lau nước mắt, có vẻ vô cùng kích động.
Hai người chạy tới trước mặt Nguyễn Du Du, thu hút sự chú ý của vô số học sinh đang đi trên đường.
Nguyễn Du Du chớp chớp đôi lông mi dài, nghiêm túc nhìn hai người: “Tôi đã nói rồi, tôi không phải người nhà họ Chu.”
Phan Như Yến nắm chặt cánh tay cô, nghẹn ngào nói: “Du Du, con còn đang trách mẹ sao? Mẹ sinh ra con nhưng lại đánh mất con, con tức giận là chuyện bình thường, nhưng con không thể không về nhà.”
Sắc mặt Chu Quốc Vượng nghiêm túc: “Du Du, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách mẹ con, lúc ấy bệnh viện có chút hỗn loạn, y tá trong lúc bận rộn đã ôm nhầm hai đứa, đây chỉ là tình cờ, không ai muốn làm con tổn thương cả.”
Phan Như Yến vẻ mặt buồn bã: “Đúng vậy, Du Du, giám định ADN đều đã làm, con chính là miếng thịt trên người mẹ rơi xuống, là con gái ruột của mẹ! “
Các bạn học xung quanh đều sững sờ, không khỏi dừng lại lắng nghe vở kịch “bị ôm nhầm” này, đây chính là chuyện chỉ thấy trên phim hoặc các câu chuyện cẩu huyết trên mạng.
Hai má của Nguyễn Du Du phồng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị, đôi mắt hạnh trong suốt đen láy tràn đầy bất mãn.

Cô đoán rằng vợ chồng nhà họ Chu muốn dùng dư luận để ép cô nhận người thân, cho nên mới đến tận trường để diễn vở kịch này trước mặt nhiều bạn học như vậy.
“Chu tiên sinh, Chu phu nhân, tôi nghĩ hai người đã nhầm lẫn, căn bản là không có chuyện ôm nhầm gì cả, cái gọi là giám định ADN là dùng tóc của Chu tiên sinh và Chu Dung Dung để làm, chẳng có quan hệ gì với tôi cả, đây là những điều chính tai tôi nghe thấy khi hai người nói chuyện.”
Ôi, chuyện này còn có cả Chu Dung Dung, hoa khôi trước đây và hoa khôi hiện tại là một đôi thiên kim thật giả? Các bạn học đang vây xem đều bị tin tức này làm cho bùng nổ.
“Đứa nhỏ này!” Phan Như Yến lau khóe mắt, mắt đỏ lên.

Nguyễn Du Du không khỏi nghi ngờ bà ta đang ăn mù tạt à mà diễn cảnh khóc đạt như vậy.
Ngón tay Phan Như Yến nắm chặt cánh tay Nguyễn Du Du không buông: “Những lời con nói như đâm vào tim mẹ vậy, mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh con ra, cho dù con không muốn nhận mẹ nhưng sao con có thể nói dối như vậy? Bố mẹ chưa bao giờ nói những lời đấy!”
Chu Quốc Vượng ra dáng một người bố nghiêm khắc, răn dạy cô: “Du Du, con làm như vậy là sai rồi, chưa biết chuyện này có phải thật hay không nhưng nói dối là không tốt.”

Phan Như Yến vành mắt đỏ hoe: “Du Du à, có phải con tức giận Dung Dung hiện tại vẫn còn sống trong nhà nên mới không chịu về nhà ở đúng không? Thế nhưng, Dung Dung cũng là đứa con gái ba mẹ nuôi hai mươi năm, hơn nữa bây giờ đuổi con bé đi thì con bé ở đâu, con phải thông cảm cho bố mẹ!”
“Du Du, về nhà đi” Phan Như Yến khẩn thiết nài nỉ: “Mẹ tin rằng con và Dung Dung có thể sống hòa thuận với nhau, nếu thật sự không sống chung được thì trong nhà cũng rất rộng, hai người bọn con ở hai tầng khác là được.


Nguyễn Du Du cảm thấy có chút đáng tiếc vì kết quả xét nghiệm ADN cô nhờ Thẩm Mộc Bạch làm còn chưa có, nếu không bây giờ cô sẽ lấy nó ra ngay lập tức.

Cô lắc đầu thở dài, nói từng chữ rõ ràng: “Chu gia không phải nhà của tôi, tôi sẽ không trở lại!”
Những sinh viên vây xem càng lúc càng nhiều, Trần Mai trốn cách đó không xa, lấy điện thoại di động ra quay lén.
Chuyện này quá hoang đường! Quá trơ trẽn! Rõ ràng Chu gia dùng Nguyễn Du Du làm thế thân để gả cho Thẩm Mộc Bạch, hiện tại Chu gia gặp khó khăn liền muốn nhận cô làm con gái để tiện nhờ vả.

Chuyện nhận con này là giả, muốn một lần nữa leo lên Thẩm gia mới là thật đi, bọn họ nghĩ Thẩm gia là gia đình giàu có, thân phận cao quý, Thẩm lão gia tử có quan hệ rộng như vậy, Chu gia nhất định là muốn cầu xin Thẩm lão gia tử giải quyết phiền toái cho mình.

Sớm biết như thế, vì sao lúc trước lại ghét bỏ Thẩm đại thiếu gia như vậy?
Thấy mấy đứa sinh viên bàn tán sôi nổi, Chu Quốc Vượng cảm thấy mục đích đã đạt được, một tay giữ chặt cánh tay kia của Nguyễn Du Du: “Du Du, con không thể tùy hứng như vậy, mặc kệ như thế nào, trên thế giới này chỉ có bố mẹ mới thật lòng yêu thương con, đi, cùng bố mẹ về nhà.”
Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến kẹp Nguyễn Du Du ở giữa, kéo hai cánh tay của cô đi ra ngoài, hai người dùng sức lôi cô đi khiến Nguyễn Du Du cảm thấy hai cánh tay đau nhức, chắc sẽ lại xuất hiện những vết bầm tím.
Nhìn tư thế vợ chồng Chu gia kéo cô, Nguyễn Du Du cảm thấy luống cuống, thấy hướng bọn họ đi chính là cửa nam, lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì, Ngụy Vĩnh ở bên ngoài cửa nam chờ cô, chỉ cần vừa ra khỏi cổng trường là có thể nhìn thấy, với thân thủ của Ngụy Vĩnh, vợ chồng Chu gia đừng hòng mang cô đi.

Hiện tại cô thật sự cảm thấy may mắn vì Thẩm Mộc Bạch đã sắp xếp cho cô một tài xế kiêm vệ sĩ, nếu không cô đã bị bắt về Chu gia.
“Buông cô ấy ra!” Mới đi được vài bước, Nguyễn Du Du liền nghe thấy một tiếng hét lớn, một bóng người cao lớn nhanh chóng vọt tới, trong nháy mắt đã chạy đến trước mặt ba người.
Thẩm Mộc Dương tức giận đến nỗi trên trán nổi đầy gân xanh, tốt, lại dám đến tận trường để bắt người!
Lần trước Trần Mai đánh chị dâu trước mặt anh, anh bị ông nội cùng anh trai lần lượt thi nhau dạy dỗ, lần này nếu để vợ chồng Chu gia trực tiếp bắt chị dâu đi, anh cũng đừng mong sống tiếp nữa!
Thẩm Mộc Dương một tay nắm lấy cổ tay Chu Quốc Vượng, tay còn lại nắm cánh tay Nguyễn Du Du, bàn tay dùng sức siết chặt, sắc mặt Chu Quốc Vượng lập tức trắng bệch: “A…”, ông ta kêu thảm thiết một tiếng, buông Nguyễn Du Du ra.
Thẩm Mộc Dương lại nhìn qua Phan Như Yến, không đợi anh làm gì, bà ta đã hoảng sợ rút tay về.
Thẩm Mộc Dương kéo Nguyễn Du Du ra phía sau che chở, khoang tay trước ngực nhìn vợ chồng Chu gia: “Thế nào, ban ngày ban mặt cũng dám bắt người?”
Chu Quốc Vượng bị anh bóp cổ tay nên bây giờ tay vẫn còn đau, nhưng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như hôm nay: “Mộc Dương, chúng ta không bắt người, dù sao Du Du cũng là người của Chu gia, con bé cũng nên sống ở Chu gia.”
“Ha ——” Thẩm Mộc Dương cười nhạo một tiếng: “Đã nửa năm trôi qua, có bao giờ hai người tìm cô ấy chưa? Sớm không đến muộn không đến, chỉ đến lúc Chu gia gặp phiền toái liền đến nhận con, hai người chỉ muốn kiếm chút lợi ích từ trên người cô ấy thôi? Du Du không có nửa điểm quan hệ với các người, hai người chắc chắn phải biết chuyện đó chứ!”
“Cậu, cậu làm sao có thể nói như vậy?!” Chu Quốc Vượng bị anh nói trúng, hai má đỏ bừng vì xấu hổ: “Du Du là con gái tôi, chúng tôi đã làm giám định ADN!”
“Tờ giấy giám định ADN của ông muốn lừa ai đây?” Thẩm Mộc Dương đã nghe ông nội nói chuyện vợ chồng Chu gia đi tìm chị dâu, cũng biết chuyện Chu gia dùng tóc Chu Dung Dung để xét nghiệm ADN.

Ông nội còn đặc biệt dặn dò anh phải để ý chị dâu vì ông sợ chị dâu bị Chu Dung Dung bắt nạt, không nghĩ tới chuyện vợ chồng Chu gia tự đến trường để bắt người.
Anh khinh thường nhìn Chu Quốc Vượng: “Nếu ông chắc chắn Du Du là con gái của các người thì phải quang minh chính đại đi làm xét nghiệm ADN một lần nữa, Du Du và ông đều phải có mặt, lấy mẫu tại chỗ, có dám hay không?”
Chu Quốc Vượng đương nhiên không dám, ông ta thậm chí không dám cùng Thẩm Mộc Dương xảy ra mâu thuẫn, bây giờ không giống ngày xưa, Chu gia đang ở thời khắc mấu chốt, ông ta không thể đắc tội đứa con trai được sủng ái nhất Thẩm gia.

“Đều là người nhà mình, cần gì phải tức giận.” Phan Như Yến nhìn ra sự khó xử của Chu Quốc Vượng, vội vàng cười nói: “Quên đi, trong lòng Du Du còn chưa hết giận, chúng ta không vội.”
Chu Quốc Vượng sợ Thẩm Mộc Dương nói thêm điều gì nữa, gật gật đầu: “Cũng tốt, cho đứa nhỏ thêm chút thời gian.”
Hai người nói xong, cũng không dám nhìn sắc mặt Thẩm Mộc Dương, bước chân nhanh chóng rời đi.
Thẩm Mộc Dương xoay người, nhìn Nguyễn Du Du từ trên xuống dưới, khẩn trương hỏi: “Chị có bị thương ở đâu không? “
“Không có.” Nguyễn Du Du lắc đầu: “Mộc Dương, cám ơn cậu.”
“Cảm ơn cái gì.” Thẩm Mộc Dương vẫy tay: “Tôi đến muộn quá, cái kia, để tôi đưa chị ra ngoài?”
Thấy hai người sóng vai đi về phía cửa nam, Thẩm Mộc Dương cúi đầu, vẻ mặt ôn nhu, quan tâm, chu đáo nói chuyện với Nguyễn Du Du, Trần Mai hận đến nghiến răng, điện thoại cầm cũng không chắc, còn có thêm những lời bàn tán của các bạn học xung quanh “hot boy và hoa khôi trường thật xứng đôi”, cô ta tức giận hét lên một tiếng: “Xứng đôi cái gì? Bọn họ một chút cũng không có!”
Bạn học hoảng sợ, trợn tròn mắt, lẩm bẩm một câu “bệnh thần kinh” rồi rời đi.
Trần Mai oán hận tắt video đang quay, suy nghĩ một chút rồi miễn cưỡng đuổi theo.
Thẩm Mộc Dương bảo vệ Nguyễn Du Du suốt quãng đường ra khỏi trường, đến cổng trường cũng không thấy bóng dáng của hai vợ chồng Chu gia nữa, anh nhìn xung quanh một chút, cũng không thấy chiếc xe trước kia thường xuyên đưa đón Nguyễn Du Du.
Nguyễn Du Du đi thẳng về phía chiếc Rolls-Royce Phantom hoàn toàn mới kia, Ngụy Vĩnh vừa thấy cô ra khỏi cửa nam liền từ trên xe bước xuống: “Du Du, hôm nay sao lại ra trễ như vậy, xảy ra chuyện gì sao?” Anh ấy vẫn luôn nhìn định vị trên điện thoại di động, nếu không phải chấm đỏ của Nguyễn Du Du dừng lại cách cửa nam không xa, còn thường xuyên di chuyển, như đang nói chuyện với người khác ở chỗ đó, không thì anh đã nghi ngờ cô gặp chuyện gì bất trắc.
“Quả thực chút việc, tôi gặp phải hai vợ chồng Chu gia, bọn họ muốn mang tôi đi, nhưng Mộc Dương đã đến và đuổi bọn họ đi.” Nguyễn Du Du cười nói, an ủi Ngụy Vĩnh: “Không có việc gì, cho dù bọn họ kéo tôi ra ngoài cổng, chắc chắn anh sẽ nhìn thấy, bọn họ không làm gì được đâu.”
“Fuck, mẹ nó!” Thẩm Mộc Dương nhận ra Ngụy Vĩnh, nhìn chiếc xe phía sau anh ta, vẻ mặt sợ hãi thán phục, không dám tin nhìn Nguyễn Du Du: “Chị dâu, đây là xe của chị à?”
Nguyễn Du Du cười tươi, đôi mắt xinh đẹp cong lên: “Đúng vậy.”
Thẩm Mộc Dương cũng không biết phải nói gì tiếp, anh có chút hâm mộ, lại có chút chua xót, anh trai mua cho cô một chiếc xe tốt như vậy, chắc đã tiêu hết sạch tiền đang có rồi.

Không được, phải nghĩ biện pháp đưa chút tiền cho anh trai, nếu anh trai không nhận thì liền đưa cho ông nội, bảo ông nội lấy tiền đấy lì xì cho anh trai mới được.

Anh mở cửa đằng sau, nhân cơ hội nhìn bên trong vài lần: “Lên xe đi, chị dâu.”
Nguyễn Du Du ngồi vào ghế sau còn Ngụy Vĩnh ngồi vào ghế lái, Thẩm Mộc Dương đi lên chỗ ghế lái, lại nhìn vào trong, xe sang chính là xe sang, nội thất nhìn rất thoải mái, tiện nghi.
Anh gõ gõ vào kính ghế lái: “Trên đường cẩn thận một chút, đưa chị dâu của tôi về nhà an toàn.”
Ngụy Vĩnh gật gật đầu: “Cậu yên tâm.”
Trần Mai đi theo đằng sau vừa vặn nhìn thấy một màn này, nhìn Thẩm Mộc Dương gõ gõ kính ghế lái, lại vẫy tay, chiếc Rolls-Royce Phantom kia chậm rãi lái đi, Trần Mai đều sợ ngây người.
Đại thiếu gia phế vật Thẩm Mộc Bạch kia khẳng định không mua nổi một chiếc xe tốt như vậy, chiếc xe này chỉ có thể là của Thẩm Mộc Dương, quả nhiên anh được Thẩm gia sủng ái nhất, trong tương lai Thẩm gia tuyệt đối là của anh ấy!
Thế nhưng, anh lại đưa chiếc xe tốt như vậy cho người khác lái, còn để Nguyễn Du Du lên xe rời đi!
Nước chua trong lòng Trần Mai “ùng ục” bốc lên trên, thấy Thẩm Mộc Dương sắp đi xa, vội vàng đuổi theo.
“Thẩm học trưởng! Mộc Dương học trưởng! “Trần Mai chạy vài bước đứng chặn trước mặt Thẩm Mộc Dương, yếu đuối thở hổn hển, đỏ mặt nhìn Thẩm Mộc Dương: “Học trưởng, em là bạn học của Nguyễn Du Du, em tên là Trần Mai.

Học trưởng, em đã thấy vở ghi chép anh đưa cho Du Du, học trưởng ghi chép thật khoa học, mà em lại sắp thi cuối kỳ rồi, liệu anh có thể cho em mượn xem một chút không?”
Thẩm Mộc Dương nhìn cô như gặp quỷ: “Cô cho rằng tôi não cá vàng sao, trí nhớ chỉ có vài giây? Cô là người đã ra tay đánh Du Du, tôi làm sao có thể không biết cô?!”

“A, đó chỉ là hiểu lầm.” Trần Mai không nghĩ rằng anh có thể nhớ rõ ràng như vậy, dù sao chuyện đó diễn ra từ lúc học quân sự đầu năm, hiện tại đã là cuối kỳ, một học kỳ đều đã trôi qua.

Mà lúc đó Thẩm Mộc Dương lại chưa từng gặp mình, cô ta cho rằng anh đã không còn nhớ nữa: “Học trưởng, hiện tại em đã làm lành với Du Du rồi.”
“Phải không?” Thẩm Mộc Dương lạnh lùng mở miệng: “Nhưng tôi không muốn tiếp xúc với cô! “
Anh nói xong, sải bước rời đi, để lại Trần Mai ở chỗ này tức giận dậm chân, trong lòng mắng Nguyễn Du Du vô số lần.
……
Nguyễn Du Du bị vợ chồng Chu gia gây rắc rồi nên về trễ, so với bình thường trễ hơn rất nhiều, đáng lẽ cô phải về nhà trước giờ tan tầm nhưng lần này lại về đúng giờ cao điểm.
Tốc độ xe đi rất chậm, Nguyễn Du Du nhớ đến việc mình còn chưa ôn tập xong, cô dứt khoát lấy sách ra đọc, nhưng những lý luận của môn triết học Mác Lênin khiến cô choáng váng.

Mặc dù Thẩm Mộc Dương đã dạy cho cô những kiến thức trọng tâm nhưng lúc này nhìn qua cô lại cảm thấy chỗ nào cũng có những kiến thức mình chưa học.
Nguyễn Du Du có chút sốt ruột, cô vốn đã lo lắng cho kỳ thi cuối kỳ, vừa rồi lại bị Chu Quốc Vượng và Phan Như Yến lôi kéo một trận, có chút ảnh hưởng đến cảm xúc, càng sốt ruột nên nội dung trong sách cũng chẳng vào đầu được chữ nào.
Dần dần, cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái, dạ dày từng đợt dâng lên.
Cô đặt cuốn sách trở lại trong balo và nhắm mắt dựa vào ghế sau.
Ngụy Vĩnh nhìn cô qua gương chiếu hậu trong xe, lông mi rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có chút trắng bệch.

Anh ta nhất thời khẩn trương: “Du Du, cô không sao chứ? Cô bị khó chịu ở đâu à? “
Không đợi Nguyễn Du Du trả lời, anh lại nghĩ đến vừa rời cô đụng phải vợ chồng Chu gia, càng khẩn trương, lo lắng hơn: “Du Du, vừa rồi vợ chồng Chu gia có chạm vào người cô không? Cô có cảm thấy thân thể mình đau đớn như bị kim đâm không?”
Nguyễn Du Du mờ mịt mở mắt ra, suy nghĩ một chút mới hiểu được anh ta đang lo lắng cái gì, Ngụy Vĩnh sợ vợ chồng Chu gia lén lút làm gì cô.

Nguyễn Du Du nở nụ cười: “Không sao đâu, anh Ngụy, tôi đột nhiên có chút say xe, nghỉ ngơi một lát là được rồi.”
Vừa nghe cô bảo là say xe, Ngụy Vĩnh lái xe cẩn thận hơn, mỗi lần đạp phanh và chân ga đều chậm rãi, khiến cô không cảm giác được quá trình tăng tốc và giảm tốc độ.
Mặc dù vậy, Nguyễn Du Du vẫn rất khó chịu, vừa xuống xe cô liền vịn cột bên cạnh, cúi người nôn ra.
“Du Du!” Thẩm Mộc Bạch vừa vặn trở về thì nhìn thấy cảnh này, bình thường anh đều trễ hơn Nguyễn Du Du, lúc trở về cô đã tắm rửa và gọi một bàn đồ ăn.

Hôm nay bởi vì Nguyễn Du Du bị vợ chồng Chu gia làm chậm trễ nên hai người tình cờ gặp nhau.
Xe Thẩm Mộc Bạch vừa lái tới liền thấy Nguyễn Du Du đang nôn mửa, da đầu anh nổ tung, dẫm chân ga, chiếc Bentley đột nhiên tăng tốc phi đến bên cạnh Nguyễn Du Du, kèm theo tiếng ma sát lốp xe chói tai, trực tiếp dừng lại ở chỗ đậu xe.
Thẩm Mộc Bạch từ trên xe lao xuống, vài bước chạy tới bên cạnh cô: “Du Du, em bị sao vậy?”
Ngụy Vĩnh lấy một chai nước khoáng từ cốp xe ra đưa tới, mở nắp chai nước ra cho Nguyễn Du Du súc miệng.

Anh ta giải thích cho Thẩm Mộc Bạch: “Du Du cô ấy bị say xe, hôm nay vợ chồng Chu gia đến tận trường học, Du Du còn nói hai người đó cố gắng bắt cô ấy đi, may mà có Thẩm Mộc Dương giúp cô ấy đuổi vợ chồng Chu gia đi.”
Thẩm Mộc Bạch càng sốt ruột, ôm bả vai cô: “Du Du, vợ chồng Chu gia có chạm vào người em hay không, bọn họ có hay không ——”
“Không có.” Nguyễn Du Du đẩy anh ra, bảo anh cách xa nơi mình vừa nôn ra một chút, lại dùng nước Ngụy Vĩnh đưa tới súc miệng: “Không có việc gì, em chỉ muốn đọc sách ở trên xe nhưng vô tình làm chính mình bị say thôi.”
Cô vừa mới nôn, sắc mặt tái nhợt, một đôi mắt hạnh lại càng có vẻ đen hơn, cánh môi đầy đặn mất đi sự hồng nhuận ngày thường, lúc nói khóe mắt chảy nước mắt làm ướt lông mi khiến nó dính vào thành từng chùm nhỏ, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Trong dạ dày cô vẫn có chút ghê ghê, miễn cưỡng cười: “Trí tưởng tượng của hai người thật sự là quá phong phú, chỉ là một chú chuyện nhỏ liền khẩn trương thành như vậy, tự mình dọa mình.”
Đọc sách trên xe quả thật rất dễ bị say xe, nhất là khi cô vừa mới bị vợ chồng Chu gia gây khó dễ, tâm tình khẳng định không tốt.

Thẩm Mộc Bạch buông lỏng một nửa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của tiểu cô nương, làm anh trở nên buồn bực, anh không nói một lời, khom lưng ôm Nguyễn Du Du lên.

“A…”, Nguyễn Du Du kinh hô một tiếng, cánh tay theo bản năng ôm cổ anh.
“Anh, anh làm cái gì vậy? Thả em xuống!” Nguyễn Du Du gấp đến độ không chịu nổi, cô vừa mới nôn xong, cho dù súc miệng thì mùi vị trong miệng chắc chắn sẽ rất tệ, vừa rồi cô đều cô gắng cách xa anh một chút.

Nhưng bây giờ tư thế này khiến đầu hai người tựa vào nhau, mùi trong miệng cô…!Chẳng phải anh đã ngửi thấy sao?
Nguyễn Du Du gấp đến độ mặt đỏ lên, một tay ôm cổ hắn, một tay che miệng mình: “Thẩm Mộc Bạch, thả em xuống ngay!”
“Em đang say xe.” Thẩm Mộc Bạch bất đắc dĩ nhìn cô, cô đã khó chịu thành như vậy, ai còn để ý mùi gì chứ?
“Em bị say xe, chứ không bị gãy chân!” Nguyễn Du Du đá hai cái, cố gắng chứng minh chân mình khỏe mạnh.
Cánh tay Thẩm Mộc Bạch cố gắng đè chân cô xuống, cố định hai chân của cô vòng lên người mình, Nguyễn Du Du nhất thời giống như chiếc bánh chưng bị trói chặt, không thể nhúc nhích.
Tay Nguyễn Du Du che miệng, che hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt vừa đen vừa tròn, lúng túng chớp chớp.
Thẩm Mộc Bạch cười khẽ một tiếng, trực tiếp ôm cô đi vào thang máy.
Ngụy Vĩnh rút chìa khóa xe Bentley ra, khóa chặt cửa xe, lại xách balo của Nguyễn Du Du lên, đi theo hai người họ lên lầu.
Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng đặt Nguyễn Du Du lên sô pha lớn, Ngụy Vĩnh thả chìa khóa xe và balo của cô xuống bàn, rồi quay ra ngoài dọn dẹp sạch sẽ nơi Nguyễn Du Du nôn, lại lặng lẽ ngồi trong xe hai tiếng đồng hồ, xác định Nguyễn Du Du không có việc gì mới rời đi.
Nguyễn Du Du vừa được đặt xuống liền nhảy dựng lên, nhanh chóng xông vào phòng vệ sinh bóp kem đánh răng và bắt đầu đánh răng.
Thẩm Mộc Bạch khoanh tay, dựa vào cửa phòng vệ sinh, nhìn tiểu cô nương đang nghiêm túc đánh răng, cô đánh một lần rồi cau mày ngửi thử, cảm thấy vẫn có mùi liền cầm lấy bàn chải đánh răng lên bóp kem ra để đánh lại.
Thẩm Mộc Bạch vội vàng ngăn cản cô: “Được rồi, rất sạch sẽ.


“Vẫn chưa sạch, còn có mùi!” Nguyễn Du Du che miệng, nghiêng người về phía trước, cố gắng tránh xa người phía sau.
“Không thể đánh nữa, nướu đều đã bị em cọ rách.” Thẩm Mộc Bạch bất đắc dĩ vươn hai tay cô ôm lấy toàn bộ cơ thể cô, không để ý cô giãy dụa, cướp bàn chải đánh răng trong tay cô, đem bàn chải đánh răng rửa sạch sẽ: “Du Du, trong miệng đã không có mùi, là bởi vì dạ dày của em không thoải mái, có vị chua trong dạ dày, không có việc gì, uống chút nước ấm và ăn chút gì đó là được rồi.


Thẩm Mộc Bạch ôm lấy cô, ép cô rời khỏi phòng vệ sinh, ấn cô ngồi trở lại sô pha, thân thể cao lớn ngồi xổm bên cạnh cô, nhìn thẳng vào mắt cô: “Du Du, em muốn ăn cái gì? “
“……!Không muốn ăn gì cả, muốn tắm.” Nguyễn Du Du sờ sờ bụng, bây giờ chắc hẳn là rất đói, nhưng cô không có cảm giác thèm ăn.

Ngược lại muốn tắm rửa một chút.

Bình thường mỗi lần cô từ trường trở về đều tắm rửa trước, huống chi hôm nay còn cùng vợ chồng Chu gia lôi lôi kéo léo, vừa rồi còn nôn một trận, luôn cảm thấy trên người không sạch sẽ.
Cô bình thường thích ăn nhất, hiện tại đã đói bình nhưng nói không muốn ăn, trái tim Thẩm Mộc Bạch giống như là bị cái gì đó chọc vào, ngón tay thon dài của anh đặt trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc dài mềm mại: “Được, vậy anh đưa em đi tắm trước.


Thẩm Mộc Bạch vốn muốn bế cô vào phòng mình để tắm trong bồn tắm mát xa, nhưng anh nghĩ lại, tiểu cô nương vừa mới bị nôn, nước mát xa trong bồn mát xa luôn dâng lên rất nhanh và mạnh, điều này lại khiến tiểu cô nương say thêm lần nữa là hỏng.
Anh vào nhà vệ sinh của Nguyễn Du Du, mở vòi nước, thử nhiệt độ nước rồi để nước chảy đến ngang bồn.
Trở lại phòng bếp, anh lấy một ly nước ấm pha thêm mật ong vào và đưa đến bên miệng Nguyễn Du Du: “Nào, uống hai ngụm nước trước.”
Nguyễn Du Du cầm tay anh, cúi đầu uống hai ngụm rồi nói không muốn uống nữa.
Thẩm Mộc Bạch cũng không miễn cưỡng, anh đi vào phòng ngủ của cô lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ để sẵn trong phòng tắm, lại đem tất cả mọi thứ như sữa tắm, dầu gội đầu, dầu xả,….!bày hết ra chỗ bồn tắm để cô dùng cho thuận tiện..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.