Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 33: Hạ Hàn ra mặt vì Diệp Phạm



Diệp Phạm trầm ngâm. Hôm phát sóng trực tiếp cô kéo đàn violon, chắc Nhiếp Vi Như đã thấy.

Đáy mắt Diệp Phạm lạnh lẽo, chắc chắn Nhiếp Vi Như sẽ cảm thấy kỳ lạ sao cô biết kéo đàn violon.

Diệp Phạm không phải người ngồi chờ chết, cô sẽ chủ động đi tìm Nhiếp Vi Như nói chuyện chút.

Mà gần đây Nhiếp Vi Như sống khá thoải mái, cô cũng nên tìm việc gì đó cho Nhiếp Vi Như làm thôi.

Bên kia, Nhiếp Vi Như vào nhà thấy có người ngồi bên trong. Khuôn mặt người đó lạnh nhạt, dáng người tinh tế.

Nhiếp Vi Như giật mình, đây không phải Diệp Phạm sao.

Nhiếp Vi Như cau mày: “Mày đến làm gì?”

Nhiếp Vi Như cảm thấy kỳ lạ. Đã lâu rồi Diệp Phạm không đến, hôm nay lại đến, chắc chắn có vấn đề.

Diệp Phạm bình tĩnh nhìn bà ta, nói: “Sao thế? Không chào đón con à?”

Nhiếp Vi Như bỗng nhớ, mấy ngày trước bà ta xem phát sóng trực tiếp thấy Diệp Phạm kéo đàn violon, nghi ngờ trong lòng.

“Tao còn chưa hỏi mày, sao mày biết kéo đàn violon?”

Từ trước đến giờ Diệp Phạm chưa từng nói với bà ta là mình biết kéo đàn violon. Mà trong trận thi hôm đó, Đường Cẩm lại chịu thiệt vì Diệp Phạm.

Đương nhiên khiến Nhiếp Vi Như rất tức giận.

Diệp Phạm không nhìn bà ta, lạnh nhạt nói: “Con biết kéo đàn violon hay không, có liên quan gì đến mẹ?”

Nhiếp Vi Như nghẹn họng.

Bây giờ lần nào nói chuyện với Diệp Phạm, bà ta đều có cảm giác mình sắp tức chết.

Nhiếp Vi Như hít sâu một hơi: “Học đàn violon tốn rất nhiều tiền. Vậy nên lúc trước mày chuyển tiền sinh hoạt đã giấu lại một phần tiền, không chuyển cho tao đúng không?”

Diệp Phạm nhìn Nhiếp Vi Như, sự lạnh lẽo trong đáy mắt tăng lên.

Thế giới này quả thật còn loại người mặt dày vô sỉ.

Nguyên chủ tôn trọng người mẹ giả thế này, cô cảm thấy không đáng.

Diệp Phạm châm chọc nói: “Tiền do con kiếm. Dù con không cho mẹ một cắt tiền nào thì có ai dám nói gì?”

“Con dùng tiền của mình học đàn violon, làm bất cứ thứ gì, chỉ cần con thấy vui thì không ai có quyền xen vào.”

Giọng nói Diệp Phạm rét lạnh như sương tuyết: “Dù con dùng tiền đi quyên góp thì cũng không liên quan gì đến mẹ.”

Nhiếp Vi Như lại chán nản.

Trước kia Diệp Phạm kiếm tiền sẽ chuyển vào thẻ tín dụng cho bà ta, vốn không cần bà ta thúc giục. Chứ không như bây giờ, luôn cãi lại bà ta.

Ngày xưa Nhiếp Vi Như tiêu tiền Diệp Phạm, không hề đau lòng.

Bà ta tùy tiện mua quần áo hàng hiệu, thường xuyên mua đồ trang điểm đắt nhất để thỏa mãn lòng hư vinh. Giờ Diệp Phạm không chuyển tiền về nhà nên bà ta không có tiền để mua mấy đồ tốt kia nữa.

Lúc tụ họp cùng bạn bè, bà ta toàn mặc quần áo cũ khiến bà ta ngại vì mình keo kiệt.

Nhiếp Vi Như muốn lấy tiền nên kiên nhẫn nói: “Hôm nay con đến thì chuyển tiền sinh hoạt tháng này cho mẹ đi.”

“Bây giờ con nổi hơn trước, mẹ cũng không đòi nhiều lắm.” Nhiếp Vi Như tự cho rằng yêu cầu của bà ta đã đủ thấp.

Nhiếp Vi Như: “Con cho mẹ 5 vạn tệ*. Chắc hẳn chút tiền này với con không là gì cả.”

*5 vạn tệ: ~170.000.000 VND 

Diệp Phạm cười lạnh, mí mắt cô không thèm nâng lên, giọng điệu lạnh lẽo: “5 vạn tệ? Mẹ có tư cách gì mà đòi con đến 5 vạn tệ?”

Nhiếp Vi Như vừa nghe Diệp Phạm không định đưa tiền, bà ta nóng nảy: “Diệp Phạm, tao nuôi mày bao nhiêu năm, bây giờ mày phải báo đáp lại.”

“Mày không cho tao tiền, tao sẽ nói với mọi người mày bất hiếu, lúc đó danh tiếng của mày sẽ trở nên xấu bét.”

Trong lòng Diệp Phạm không chút dao động, khóe miệng nhếch lên.

“Mẹ nói đi, tốt nhất là nói đến mọi người đều biết, khiến ai cũng biết mẹ có một đứa con gái bất hiếu.”

Nhiếp Vi Như sửng sốt.

Không phải Diệp Phạm nên sợ hãi sao? Sao nó lại có phản ứng này?

Diệp Phạm lạnh lùng nói: “Chuyện này truyền đến tai Đường Cẩm, cô ta sẽ lợi dụng chuyện này chèn ép con.”

“Nhỡ chuyện giữa con và Đường Cẩm quá huyên náo thì Đường phu nhân cũng biết. Đường Cẩm là con gái bà ấy, mẹ nghĩ xem Đường phu nhân có lấy lại công bằng cho Đường Cẩm không?”

Diệp Phạm nhìn Nhiếp Vi Như, chậm rãi nói: “Không chừng Đường phu nhân còn muốn gặp con, xem người đối nghịch với con gái bà ấy là ai cũng nên?”

Diệp Phạm tỉnh bơ nói, cố ý nói khoa trương, lừa Nhiếp Vi Như rằng Đường phu nhân có thể sẽ gặp cô.

Con gái ruột nhà họ Đường với con gái đánh tráo nhà họ Đường, chuyện này luôn là cái gai trong lòng Nhiếp Vi Như.

Nhỡ Đường phu nhân gặp Diệp Phạm rồi đoán được sự thật năm đó, biết Đường Cẩm không phải máu mủ nhà họ Đường.

Diệp Phạm muốn khiến Nhiếp Vi Như sợ hãi, muốn bà ta sợ hãi, muốn bà ta thời thời khắc khắc nhớ kỹ chuyện này mãi là thanh đao sắc bén treo trên đầu bà ta.

Rồi sẽ có một ngày cây đao này rơi xuống. Chuyện này sẽ được mọi người biết đến, mà Nhiếp Vi Như là kẻ đầu xỏ sẽ phải trả giá đắt vì lỗi lầm năm đó.

Nghe lời Diệp Phạm, trái tim Nhiếp Vi Như lộp bộp, nỗi sợ hãi tràn lên trong lòng bà ta.

Cái gì? Có thể Đường phu nhân sẽ gặp Diệp Phạm?

Nếu Đường phu nhân gặp Diệp Phạm, không biết có nhận ra Diệp Phạm là con gái ruột của bà ấy không?

Nếu Đường phu nhân phát hiện sự thật thì Đường Cẩm phải làm sao? Đường Cẩm xử lý như thế nào?

Nỗi sợ lớn nhất đời này của Nhiếp Vi Như là bí mật năm đó bị vạch trần. Bà ta muốn Đường Cẩm có cuộc sống tốt nhất mới đánh tráo giữa Diệp Phạm và Đường Cẩm.

Nếu chuyện này bại lộ, không chỉ Đường Cẩm mất đi tất cả mà ngay cả bà ta cũng rơi vào tai ương vào tù.

Sắc mặt Nhiếp Vi Như tái nhợt, bà ta miễn cưỡng ổn định nỗi lòng: “Đứa nhỏ này, mẹ nói đùa với con thôi. Chuyện không nghiêm trọng như vậy đâu.”

Diệp Phạm cười như không cười: “Con chỉ nêu giả thiết thôi.”

Nhiếp Vi Như không dám nhắc lại chuyện tiền bạc với Diệp Phạm, ánh mắt bà ta nhìn Diệp Phạm trở nên cẩn thận.

Diệp Phạm đạt được mục đích đe dọa Nhiếp Vi Như, tự nhiên rời đi.

Vì ngày đó Diệp Phạm nhắc đến Đường phu nhân nên mấy ngày sau Nhiếp Vi Như không ngủ ngon nổi.

Suốt mấy ngày bà ta mơ ác mộng. Trong mơ, thân phận Đường Cẩm bị lộ, Đường Cẩm bị đuổi khỏi nhà họ Đường.

Mà bà ta thì bị bắt vào tù, ở đó đến chết.

Một câu của Diệp Phạm khiến Nhiếp Vi Như nơm nớp lo sợ, cũng không dám gây sự nữa.

Lâu rồi Diệp Phạm không dẫn Đô Đô ra ngoài chơi, cô đặt Đô Đô ngồi trong xe đẩy của trẻ em.

Diệp Phạm đẩy Đô Đô tản bộ, cô không đi xa, chỉ loanh quanh gần chỗ tiểu khu.

Chạng vạng tối gió nhẹ thổi đến, khí nóng ban ngày tan đi hơn phân nửa, chỉ có chút ấm áp trong cơn gió.

Đô Đô ngồi trong xe đẩy, nhưng cũng không an phận. Bé thò đầu ra, tò mò nhìn bốn phía.

Diệp Phạm thấy dáng vẻ này của Đô Đô, không khỏi mỉm cười.

“Mẹ ơi, đây là gì vậy?” Bỗng Đô Đô mở miệng.

Diệp Phạm nhìn theo ngón tay Đô Đô chỉ.

Bé chỉ vào cô bé trước mặt, trên tay cô bé cầm một thùng nhựa trong suốt, bên trong có mấy con cá vàng nhỏ.

Cá vàng bơi qua bơi lại trong thùng.

Cô bé nắm tay mẹ ra khỏi chợ Hoa, chuẩn bị về nhà.

Diệp Phạm giải thích cho Đô Đô: “Đó là cá vàng, có thể nuôi trong nhà.”

Đô Đô không nói gì nhưng ánh mắt bé luôn nhìn cá vàng trên tay cô bé.

Đôi mắt tròn xoe tràn đầy tò mò.

Diệp Phạm nổi lên ý nghĩ, cô dừng bước, ngồi xổm trước mặt Đô Đô: “Con muốn không?”

Đô Đô vô thức cắn ngón tay, bé nghiêng đầu.

“Con có thể nuôi sao?”

Diệp Phạm sờ đầu Đô Đô: “Con xem trước rồi quyết định cũng được.”

Diệp Phạm cảm thấy cho Đô Đô nuôi thú cưng là chuyện tốt. Hằng ngày bé có thể chăm sóc cá vàng, bồi dưỡng tình cảm.

Mà sức sống của cá vàng rất bền bỉ, chỉ cần không cho ăn quá nhiều thì cá vàng có thể sống rất lâu.

Đô Đô nghe thấy lời Diệp Phạm nói thì bé lập tức cười rộ, phấn khích vỗ tay nhỏ.

Bé vùng vẫy chân nhỏ, muốn ra khỏi xe đẩy trẻ em.

Diệp Phạm không còn cách nào với Đô Đô, đành phải ôm bé ra khỏi xe đẩy.

Diệp Phạm đẩy xe đẩy, Đô Đô ngoan ngoãn nắm góc áo Diệp Phạm, theo sát Diệp Phạm.

“Con sẽ không chạy loạn.”

Diệp Phạm cười: “Vậy con nhớ theo sát mẹ.”

Đô Đô gật đầu nhưng ánh mắt bé luôn hướng về chợ hoa, vô cùng mong chờ.

Diệp Phạm vừa để ý Đô Đô, vừa đi vào chợ.

Vừa mới vào, cửa hàng hai bên đều bày đầy động vật nhỏ.

Có vẹt, rùa, Hamster và một số động vật nhỏ hơn, còn có rất nhiều loại hoa cỏ thực vật.

Mắt Đô Đô không ngừng xoay chuyển, nhìn cái này, nhìn cái kia, đáy mắt đầy tò mò.

Quá nhiều thứ, suýt nữa bé không nhìn ra.

“Mẹ, cá vàng ở đó.” Đô Đô kéo góc áo Diệp Phạm, chỉ hướng trước mặt.

Đô Đô rất vui, đôi mắt to tròn cười đến híp lại.

Diệp Phạm bị Đô Đô nắm quần áo, đi đến quán bán cá vàng đó.

Trên đất đặt đầy thùng nước, có nhiều loại cá vàng bơi trong đó.

Đô Đô nhanh chóng đi tới, bé ngồi xổm trước bể cá, phấn khích nhìn cá vàng.

Đô Đô chỗng cằm, nhăn mặt nhỏ, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ.

Nhiều cá vàng nhỏ xinh đẹp như này bé biết chọn con nào giờ?

Diệp Phạm bị chọc cười bởi dáng vẻ này của Đô Đô, cô cũng ngồi xổm xuống.

Diệp Phạm tò mò không biết Đô Đô nghĩ gì.

“Đô Đô, con nghĩ gì vậy?”

Đô Đô nghiêm túc chỉ một con cá vàng trong đó: “Con không biết nên chọn con này hay con kia.”

Đô Đô lại chỉ con cá vàng bên cạnh.

Diệp Phạm nhìn một chút, không thấy khác chỗ nào.

“Mẹ không nhìn thấy chúng khác chỗ nào.”

Đô Đô mở to mắt nhìn Diệp Phạm, trên mặt đầy kinh ngạc.

Bé rất nhiệt tình kéo Diệp Phạm qua, hết lòng chỉ cho Diệp Phạm.

“Con cá này có viền, đầu con cá vàng màu đỏ này có một điểm đen.”

Diệp Phạm dựa theo lời Đô Đô nói, nhìn một lúc lâu mới thấy chúng khác nhau.

Hóa ra Đô Đô cẩn thận hơn cô nhiều.

Đô Đô ngây ngô hỏi: “Mẹ, mẹ thấy con nên chọn con nào?”

Diệp Phạm: “Mua một con cá sẽ cô đơn, mua hai con để chúng có bạn.”

Cuối cùng Diệp Phạm kết luận: “Nên mua cả hai.”

Đô Đô rất vui, khuôn mặt nhỏ cười đến đỏ bừng, trong mắt to tràn lan vui sướng.

Diệp Phạm: “Vậy Đô Đô có đảm bảo sẽ nuôi chúng thật tốt không?”

Đô Đô nhanh chóng gật đầu như giã tỏi: “Đương nhiên đương nhiên, ngày nào Đô Đô cũng chăm sóc cá vàng nhỏ thật tốt.”

Bà bán cá vàng bên cạnh nhìn hai mẹ con nói nhìn, cười ra tiếng.

Đứa bé nhà này thật đáng yêu.

Diệp Phạm muốn rèn luyện năng lực giao tiếp với người khác cho Đô Đô nên để Đô Đô tự nói với chủ quán.

“Vậy con nhờ bà giúp con vớt cá vàng ra đi.”

Đô Đô nhìn chủ quán, giọng nói mềm mại: “Bà ơi, bà có thể vớt cá vàng cho cháu được không?”

Diệp Phạm bổ sung một câu: “Mẹ dạy con rồi, con phải nói thêm gì nào?”

Đô Đô lễ phép nói: “Phiền bà ạ.”

Bà bán cá vàng thấy Đô Đô như nhìn cháu trai nhà mình, nở nụ cười hiền lành.

“Cậu bạn nhỏ, cháu muốn con nào vậy?”

Diệp Phạm hỏi Đô Đô: “Con còn nhớ con nào không?”

Giọng điệu Đô Đô chắc chắn: “Đương nhiên nhớ, là bé béo và điểm điểm.”

Diệp Phạm giật mình, còn chưa mua cá vàng mà Đô Đô đã đặt tên hay nhanh như vậy.

Tay Đô Đô chỉ cá vàng, bé ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn chủ quán.

“Bà không được vớt sai nhé.”

Đô Đô cẩn thận chỉ, sợ mình chỉ sai.

Chủ quán vớt cá vàng lên, bỏ vào túi nhựa, đổ nước vào.

Đô Đô cẩn thận nhận lấy, bé thả nhẹ động tác, nâng phía dưới túi.

Diệp Phạm không giúp Đô Đô, Đô Đô đã mua cá vàng, bé nên phụ trách.

Dù cho ăn hay đổi nước, cô sẽ để Đô Đô tự làm.

Bây giờ Đô Đô còn rất nhỏ, Diệp Phạm có thể nhân cơ hội bồi dưỡng tinh thần trách nhiệm của bé.

“Mẹ, chúng ta về nhà nhanh đi, con muốn thả bé béo và điểm điểm trong bể cá.”

Đô Đô thúc giục Diệp Phạm, Diệp Phạm trả tiền, đẩy xe đẩy về nhà với Đô Đô.

Sau khi về nhà, Diệp Phạm dạy Đô Đô, bỏ cá vàng vào bể cá.

Sau khi có cá vàng, Đô Đô không làm gì khác, suốt ngày ghé vào bể cá, nhìn cá vàng.

Cá vàng chỉ hơi động cái đuôi, Đô Đô sẽ oa một tiếng.

Đến giờ ngủ, Đô Đô vẫn không muốn rời đi.

Diệp Phạm nhéo mặt Đô Đô: “Con chúc ngủ ngon với cá vàng rồi đi ngủ.”

“Con ngủ sớm thì mai mới có thể dậy sớm nhìn cá vàng.”

Đô Đô lưu luyến không rời, bé đáng yêu nói nhỏ, tạm biệt cá vàng.

Đô Đô vẫy tay với cá vàng.

“Bé béo và điểm điểm ngủ ngon, sáng mai Đô Đô lại trở lại nhìn các cậu.”

Đô Đô quyến luyến rời đi, bị Diệp Phạm bế về phòng.

Tầng phát radio.

Mấy nhân viên quan trọng của tổ tiết mục « Đi du lịch nào » đang ngồi trong phòng họp.

Người chế tác Hàn rất tức giận, ông hỏi đạo diễn Bạch: “Có phải ông nhận tiền của đoàn đội Đường Cẩm không?”

Đạo diễn không nói lời nào, ông ta nhận tiền của đoàn đội Đường Cẩm, vốn giấu người chế tác. Lúc vừa bắt đầu, ông ta không đặt Diệp Phạm trong lòng. Cô chỉ là một ngôi sao nhỏ thì có thể nhấc lên sóng gió gì?

Tình thế phát triển đến nước này, đạo diễn Bạch hoàn toàn không ngờ tới.

Đạo diễn Bạch im lặng khiến người chế tác Hàn càng tức giận.

“Chúng ta viết kịch bản để khách mời theo đó mà làm, còn lại do khách mời tự phát huy.” Người chế tác Hàn nói, “Ông nghĩ khán giả có thể để tổ tiết mục lừa gạt sao?”

Do lúc quay người chế tác Hàn có việc nên hôm sau mới đến.

Đến lúc ông tới Austria, chuyện Diệp Phạm làm mất tiền đã xảy ra, đồng thời còn ồn ào, nhốn nháo trên mạng.

Người chế tác Hàn tưởng chỉ là ngoài ý muốn. Nếu trong chương trình xảy ra điều ngoài ý muốn sẽ là một điểm hút lớn.

Chỉ cần có điểm hút thì ratings sẽ tăng lên nên lúc đó ông cũng không nghi ngờ đạo diễn.

Người chế tác Hàn: “Danh tiếng bây giờ thành thế này, ông nói xem phải làm sao hả?”

Đạo diễn Bạch suy nghĩ: “Kì du lịch tiếp theo vẫn chưa quay, đành mời một khách mời có danh tiếng đủ mạnh đến.”

“Ai?”

“Hạ Hàn.”

Studio của Hạ Hàn.

Người chế tác Hàn gõ cửa studio.

Mọi người đều biết, Hạ Hàn rất ít tham gia chương trình thực tế, thường chỉ lộ mặt. Nếu muốn mời anh đến thì phải bỏ ra rất nhiều sức lực.

“Tôi là người chế tác của « Đi du lịch nào ».” Ông tự giới thiệu.

Danh tiếng của người chế tác Hàn trong nước rất lớn, đã khiến mấy chương trình trở nên hot. Chương trình du lịch này vốn được mọi người coi trọng, không ngờ xảy ra ngoài ý muốn.

Người chế tác Hàn đi thẳng vào vấn đề: “Hạ Hàn, lần này tôi đến vì muốn hỏi cậu có muốn tham gia chương trình thực tế này không?”

Vẻ mặt Hạ Hàn lạnh nhạt, anh nhìn người chế tác, vô cùng bình tĩnh lại như che giấu lửa giận.

Người chế tác Hàn: “Hi vọng cậu có thể cứu vãn chương trình này.”

Bỗng Hạ Hàn mở miệng, giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự áp bách: “Thế đạo diễn kia còn ở trong tổ tiết mục sao?”

Người chế tác Hàn sững sờ, không trả lời.

Đạo diễn Bạch có quan hệ thân thích với cán bộ cấp cao, ông rất khó mà động đến ông ta.

Nhưng danh tiếng chương trình rất bất lợi với đài truyền hình. Để Hạ Hàn đến làm khách mời thì chắc đài sẽ nguyện ý nghe ông nói nhiều mấy câu.

Hạ Hàn lạnh lùng nhìn người chế tác Hàn, giọng nói càng rét lạnh: “Muốn tôi tham gia chương trình cũng rất đơn giản.”

Trong phòng lạnh lẽo yên tĩnh, không khí dừng như ngưng đọng.

“Tôi chỉ có hai yêu cầu.”

Giọng nói Hạ Hàn nặng nề rơi xuống: “Đầu tiên, sa thải đạo diễn kia.”

Người chế tác Hàn không nghĩ ngợi: “Được.”

Chỉ cần Hạ Hàn đến tham gia chương trình thì chắc chắn ông sẽ có cách sa thải đạo diễn đó.

Ánh mắt Hạ Hàn lạnh lùng: “Còn yêu cầu thứ hai…”

Ánh mắt anh lạnh lẽo: “Chuyện mấy người làm với Diệp Phạm khiến danh tiếng chương trình liên tục trượt xuống.”

“Nếu danh tiếng chương trình không tốt lên thì tôi sẽ không đến.”

Thật lâu.

Hạ Hàn nhìn người chế tác Hàn chằm chằm, khôi phục sự hờ hững lúc trước.

“Tôi nghĩ chắc ông đã biết phải làm gì?”

Người chế tác Hàn gật đầu: “Tôi hiểu.”

Sau mấy ngày bị cư dân mạng oanh tạc, trang chủ « Đi du lịch nào » đăng một video.

Đó là video xin lỗi của đạo diễn.

Trong video, đạo diễn Bạch đứng ra xin lỗi Diệp Phạm trước cư dân mạng cả nước.

Ông ta nói chuyện Diệp Phạm làm mất tiền do ông ta sắp xếp, nhân viên chỉ nghe theo ông ta mà làm.

Vì muốn tạo điểm hút mà cho Diệp Phạm cõng nồi, ông ta phạm vào sai lầm rất nghiêm trọng.

Đạo diễn nhận mọi chuyện về mình, không hề nhắc tới đoàn đội Đường Cẩm.

Bối cảnh nhà họ Đường rất lớn. Nếu ông ta chọc Đường Cẩm thì sẽ không có kết quả tốt gì.

Ông ta chủ động từ chức đạo diễn, hoàn toàn rời khỏi tổ tiết mục « Đi du lịch nào », đồng thời cũng không tham gia thu bất cứ chương trình nào nữa.

Cùng lúc đó, studio Đường Cẩm cũng đăng Weibo, trách tất cả kẻ tạo lời đồn, đồng thời biểu thị sẽ báo pháp luật vào lúc thích hợp.

“Coi bộ Đường Cẩm thật sự vô tội. Lưu lượng cô ấy quá lớn, vừa có chuyện thì đã có người thừa đục nước béo cò bôi đen cô ấy.”

“Có tiền thì có thể sai khiến quỷ thần. Sao cô biết đoàn đội Đường Cẩm không tham dự? Dùng tiền mua tổ tiết mục, đẩy đến không còn một mảnh.”

“Lầu trên, tuy tôi nghĩ như cô nhưng cô vẫn nên cẩn thận. Không thấy studio của Đường Cẩm nói muốn sử dụng luật pháp à?”

“Thời gian studio gửi công văn cũng quá trùng hợp, khiến người ta không thể không nghĩ sai.”

Vì không có búa lớn nên cư dân mạng không có cách nào biết được sự thật, Đường Cẩm coi như thoát được một kiếp

Nhưng tiếng chất vấn vẫn không ngừng xuất hiện, danh tiếng của Đường Cẩm ngày càng kém.

Mà Diệp Phạm lại hút được một nhóm fan. Dưới sự bôi đen của tổ tiết mục, cô không rên một tiếng, lúc kiếm tiền còn kinh diễm toàn trường.

Cô dựa vào bản lĩnh của mình, dốc hết sức thay đổi thế cục. Sau chuyện tổ tiết mục hãm hại Diệp Phạm bại lộ, tổ tiết mục bị tất cả cư dân mạng chửi rủa, cô cũng không bỏ đá xuống giếng, thật sự hiếm có.

Bên kia.

Người chế tác chương trình nổi danh nhất trong nước tự thân đến công ty Hoa Thụy xin lỗi Diệp Phạm.

“Diệp Phạm, thật xin lỗi.” Người chế tác Hàn áy náy, “Tôi thay mặt tất cả tổ tiết mục xin lỗi cô.”

“Người chế tác Hàn, ngày quay đó ông không ở đấy.” Vẻ mặt Diệp Phạm lạnh nhạt, “Chủ yếu sai lầm không ở chô ông.”

“Chuyện đạo diễn đó do tôi sai.” Người chế tác Hàn nói, “Tổ tiết mục vu hãm cô, tôi phải chịu trách nhiệm.”

Diệp Phạm nhận lời xin lỗi: “Chuyện đã được giải quyết, tôi coi như nó đã xong.”

“Kì quay tiếp vào nửa tháng sau…”

Người chế tác Hàn do dự một lúc, ông rất lo Diệp Phạm sẽ không tham gia tiếp. Vì nếu Diệp Phạm bội ước thì cũng có cái lý.

Diệp Phạm cong môi: “Tôi đã ký hợp đồng thì chắc chắn sẽ hoàn thành nội dung trong đó.”

Lập tức, cô lại nói: “Nhưng mà, chuyện xảy ra lúc quay lần trước, tổ tiết mục sẽ không phạm lại đâu nhỉ.”

“Ông thấy đúng không?”

Giọng nói cô lạnh lẽo vắng vẻ, rất nhẹ nhàng nhưng thái độ lại rất mạnh.

Giống như mưa rơi xuống đất, câu nào cũng khí phách.

“Diệp Phạm, cô yên tâm.” Người chế tác Hàn nói, “Lần này tôi chắc chắn sẽ giám sát từng nhân viên trong toàn bộ hành trình, phòng ngừa xảy ra trò mèo.”

Chuyến sang Austria « Đi du lịch nào » vẫn đang phát sóng, thời gian khoảng một tháng.

Phát mấy tập ở Austria xong, tổ tiết mục bắt đầu ghi hình kì tiếp theo.

Cư dân mạng không coi trọng chuyện này.

“Chương trình còn chuẩn bị quay nữa hả? Tìm đường chết đến nước này, còn ai xem đâu.”

“Tổ tiết mục chưa xem ratings hôm qua sao? Đồng thời thấp nhất, xấu hổ chết người. Tôi thấy đài truyền hình vẫn phát chương trình thực tế này, thật lãng phí tài chính.”

Vào buổi tối, trang chủ nhả ra một tin tức nặng ký.

Kì ghi hình tiếp theo sẽ có một khách mời nam tham dự, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của khán giả.

Anh 25 tuổi, xuất đạo bảy năm, lần lượt nhận giải ảnh đế ở các liên hoan phim lớn.

Đây là lần đầu tiên anh làm khách mời thường trú trong chương trình thực tế, xuất hiện trên màn hình TV.

Trên tấm poster là người xuất đạo đến nay đã diễn rất nhiều loại nhân vật.

Ảnh đế quốc tế, thần tượng toàn dân, Hạ Hàn.

Từ lúc xuất đạo, ảnh đế Hạ Hàn không một tai tiếng lại tham gia cùng một chương trình với đối tượng tai tiếng.

Mà đối tượng tai tiếng đầu tiên của anh là Diệp Phạm.

Editor có lời muốn nói:

Độ dài chương này chắc đủ để các cô thỏa mãn rồi nhỉ, edit xong mà giảm còn 4153 chữ🙂. Các cô thì sướng rồi, tui thì ê mông mỏi cổ:((


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.