Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 52: "Thúc thúc, người thích mẹ của con sao?"



Cảnh quay tiếp theo chính là, Thẩm Uyên tiếp nhận mệnh lệnh của Hoàng Thượng, ra ngoài làm việc. Thẩm Uyên không nghĩ tới, đây là Hoàng Thượng thiết kế một cái bẫy.

Dao Quang được mời vào cung, Hoàng Thượng muốn giết nàng.

Ống kính nhắm thẳng vào Diệp Phạm, ánh đèn chiếu đến trên mặt cô, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Sau khi Thẩm Uyên rời đi không lâu, có người tới Thẩm phủ.

Dao Quang đứng trước mặt một tên thái giám, ánh mắt thái giám ở trên người Dao Quang liếc mấy cái, âm lãnh giống rắn độc.

Âm thanh thái giám lanh lảnh vang lên: “Dao Quang công chúa, Hoàng Thượng triệu ngươi vào cung.”

Khoảnh khắc Dao Quang nhìn thấy thái giám này, nàng đã rõ ràng, đây là một trận tử cục*.

(*ý nói đến cuối cũng sẽ chết)

Lần này vào hoàng cung, nàng sẽ không ra nữa. Cái Hoàng Thượng muốn, là mạng của nàng.

Thái giám âm dương quái khí nói: “Mời đi.”

Trong lòng Dao Quang không có bất kỳ dao động gì, nàng nhàn nhạt liếc thái giám một chút, trực tiếp đi ra ngoài. Lưng Dao Quang thẳng tắp, bóng lưng cao ngạo, giống như hoa mai cực kỳ thanh lệ trong đêm tuyết.

Dao Quang lên kiệu, kiệu trong đêm tối xuất hành, chung quanh yên tĩnh vạn phần, lộ ra sự vắng lặng chết chóc.

Dao Quang tiến vào hoàng cung, có người dẫn nàng tiến lên. Đến một căn phòng vắng vẻ, nàng đẩy cửa ra, có tia sáng âm u chiếu xuống.

Một tiểu thái giám đi vào, hai tay thái giám bưng một cái đĩa, phía trên che một tầng vải đỏ.

Thanh âm của thái giám lộ ra châm chọc: “Dao Quang công chúa, đây là Hoàng Thượng đối với ngươi ban ân.” Sau đó, hắn nhấc lên vải đỏ.

Dao Quang rũ mắt xuống nhìn, trên mâm, đặt ba kiện đồ vật.

Lụa trắng, rượu độc, chủy thủ.

Sắc mặt Dao Quang lạnh nhạt, đáy lòng bình tĩnh không gợn sóng. Hoàng Thượng quả nhiên muốn nàng chết.

Thái giám: “Công chúa, chọn đi.”

Trong đầu Dao Quang hiện ra hình ảnh Tề quốc bị hủy diệt, nàng bị bắt lẻ loi một mình đi vào địch quốc. Quanh đi quẩn lại, sự tình vẫn là đi đến một bước này.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Quốc thù nhà hận, khuất phục hoặc là báo thù? Nàng bị giam ở trong đó, những vật này tựa như một cái gông xiềng, một mực giam giữ lại nàng.

Dao Quang nhắm lại mắt, tâm tình khôi phục lại bình tĩnh. Thời điểm mở mắt ra, đáy mắt trong trẻo vạn phần. Dao Quang đưa tay ra, cầm lên rượu độc, nàng đưa tới bên miệng, uống vào.

“Cắt!”

Diệp Phạm thở dài một hơi, đi đến một bên.

Cô đè lên mi tâm, để cho mình trầm tĩnh lại, tập trung tinh lực ứng phó với cảnh tiếp theo.

Hạ Hàn một mực chú ý đến Diệp Phạm, anh đi đến bên người Diệp Phạm, hỏi: “Cảnh tiếp theo, em đã chuẩn bị sẵn sàng sao?”

Diệp Phạm không đáp, ngược lại nói một câu: “Anh đã chuẩn bị sẵn sàng sao?”

Cảnh tiếp theo là Dao Quang đã uống vào rượu độc, Thẩm Uyên đuổi tới ôm Dao Quang, cuối cùng Dao Quang chết rồi, Thẩm Uyên đau lòng vạn phần.

Cảnh quay này tình cảm quá mức kịch liệt, cần mạnh mẽ mà diễn.

Hai người nhìn đối phương, trong lòng đều rõ ràng, bọn họ đối với vai diễn đều cực kỳ nghiêm túc, dễ dàng nhập kịch, khó mà rút ra.

Đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu.

Hạ Hàn bỗng nhiên nghiêng người qua, chậm rãi nói ra một câu, giọng điệu giống như cười như không.

“Diễn phim mà thôi, làm sao lại cho là thật chứ?”

Thần sắc Diệp Phạm không động: “Thật sao?”

Cô quay người rời đi, chuẩn bị bắt đầu quay phim. Hạ Hàn bật cười, trước đó anh trêu chọc Diệp Phạm, Diệp Phạm bây giờ nói như vậy, rõ ràng là cố ý.

Cô một chút thua thiệt cũng không muốn chịu.

A, thật đúng là không chịu thua.

Cảnh tiếp theo lập tức bắt đầu quay.

Ánh đèn, máy quay chuẩn bị sẵn sàng.

Thẩm Uyên nửa đường phát giác được không thích hợp, nhanh chóng chạy về Thẩm phủ. Đến Thẩm phủ, kinh thành đã bị đêm tối bao trùm.

Thẩm Uyên bước nhanh vào gian phòng của Dao Quang, nhìn bốn phía một chút, Dao Quang không ở đây.

Hắn lo lắng hỏi nha hoàn: “Công chúa đâu?”

Nha hoàn: “Hoàng Thượng triệu công chúa vào cung…”

Mỗi chữ mỗi câu, giống như búa tạ, rõ ràng rơi vào trong tai Thẩm Uyên. Thẩm Uyên trong lòng bất an, sợ hãi hướng hắn đè xuống.

Hoàng Thượng cố ý để hắn rời đi, chính là vì muốn gây bất lợi cho Dao Quang. Thẩm Uyên lập tức quay người, nhảy lên thân ngựa.

Hắn giục ngựa phi nhanh trong đêm băng lãnh, gió lạnh thổi qua mặt của hắn, đau đớn chầm chậm nổi lên.

Thẩm Uyên nhìn chăm chú lên phía trước, cau mày. Chỉ mong còn kịp.

Đến hoàng cung, Thẩm Uyên bước nhanh đi vào, hắn chỉ có một cái ý niệm trong đầu, nhất định phải cứu Dao Quang.

Bọn thị vệ trông thấy Thẩm Uyên, liếc nhau một cái, bọn hắn cùng tiến lên một loạt, chuẩn bị ngăn Thẩm Uyên lại.

“Thẩm tướng, ngài không thể…”

“Thẩm tướng…”

Thanh âm liên tiếp vang lên, Thẩm Uyên giống như chưa tỉnh, bước chân hắn không ngừng, trực tiếp đi vào.

Ánh mắt Thẩm Uyên quét đến một tên thái giám, hắn một tay nắm lại quần áo của thái giám, nghiêm nghị nói; “Công chúa đâu?”

Thái giám khổ sở nói: “Thẩm tướng, công chúa nàng…”

Một giây sau, Thẩm Uyên bỗng dưng bóp lấy cổ thái giám, hắn híp mắt, gia tăng lực đạo, từng chút từng chút nắm chặt, không lưu tình chút nào.

Thẩm Uyên giọng điệu lăng lệ, tựa như lưỡi đao sắc bén, ngưng kết hàn ý lạnh thấu xương.

Thanh âm của hắn cực thấp, yếu ớt vang lên: “Ta hỏi ngươi một lần nữa, công chúa đâu?”

Lúc này, một cái thái giám khác đi tới, hắn nhìn Thẩm Uyên, hít sâu một hơi: “Công chúa ở Tĩnh Tâm điện.”

Hoàng Thượng hạ lệnh, công chúa đã uống rượu độc, liền để Thẩm tướng gặp công chúa một lần cuối.

Thẩm Uyên buông lỏng tay, cũng không quay đầu lại rời đi. Đi tới Tĩnh Tâm điện, tâm Thẩm Uyên dần dần trầm xuống, càng đi vào, tâm của hắn càng hoảng.

Thẩm Uyên ngẩng đầu nhìn lại, phía trước đứng đó một bóng lưng quen thuộc, Dao Quang.

Dao Quang còn chưa chết.

Thẩm Uyên trong lòng vui mừng, hắn bước nhanh đến phía trước, nắm bả vai Dao Quang.

Còn chưa chạm đến, thân thể Dao Quang lung lay một cái, rơi xuống ở trong ngực của hắn.

Tâm Thẩm Uyên chấn động, hắn cúi đầu nhìn, sắc mặt Dao Quang tái nhợt đến cực điểm, khóe miệng còn lưu lại máu tươi. Sợ hãi bao trùm lấy Thẩm Uyên, hắn hai tay run run, lau đi máu tươi, thế nhưng sắc mặt Dao Quang càng ngày càng khó coi.

Dao Quang ho khan vài tiếng, nàng lẳng lặng mà nhìn chăm chú Thẩm Uyên, nhàn nhạt nói: “Thẩm Uyên, ngươi biết không?”

Thẩm Uyên cúi đầu xuống, tới gần Dao Quang. Dao Quang dán Thẩm Uyên bên tai, thanh âm cực nhẹ chậm rãi vang lên, từng chút từng chút lọt vào trong tai Thẩm Uyên.

“Đời này việc làm ta hối hận nhất, chính là quen biết ngươi.” Khóe miệng Dao Quang hiện lên nụ cười châm chọc, ánh mắt của nàng có chút tan rã.

“Ta muốn ngươi, vĩnh viễn nhớ kỹ giờ khắc này, để cho ngươi hối hận cả đời.”

Dao Quang rũ tay xuống, nàng đã mất đi hô hấp.

Thẩm Uyên lặng lẽ ôm Dao Quang, hắn nắm chặt tay, thân ảnh trầm mặc. Thẩm Uyên mím chặt môi, đáy mắt là băng lãnh đau xót cùng hối hận.

“Cắt!”

Đạo diễn trên mặt mang ý cười, nhìn ra được ông đối với biểu hiện của Diệp Phạm cùng Hạ Hàn rất hài lòng.

Phần diễn của Diệp Phạm toàn bộ đã quay chụp hoàn tất, ngay từ đầu đạo diễn cũng không nghĩ tới Diệp Phạm sẽ biểu hiện được tốt như vậy.

Từ lúc bắt đầu quay bộ phim này đến bây giờ, diễn xuất của Diệp Phạm ngày càng tiến bộ, nhìn ra được Diệp Phạm vẫn đang một mực cố gắng.

Diễn viên cố gắng như vậy ở trong giới giải trí là khó có được nhất.

Cảnh quay kết thúc, Hạ Hàn lại rất trầm mặc, anh vẫn như cũ đắm chìm trong cảnh vừa rồi. Dao Quang chết rồi, trong lòng của anh nổi lên đau đớn nho nhỏ.

Có lẽ bởi vì người kia là Diệp Phạm, anh mới có thể có cảm giác sâu sắc như vậy, nhất thời khó mà thoát ra.

Diệp Phạm thoáng nhìn phản ứng của Hạ Hàn, biết anh còn đang suy nghĩ sự tình bên trong cảnh quay.

Diệp Phạm nhíu mày, nói một câu rất nhẹ: “Hạ Hàn, anh nhập vai quá sâu.”

Hạ Hàn lấy lại tinh thần, anh khôi phục thần sắc. Hạ Hàn không nhanh không chậm nói một câu: “Là do diễn xuất của em lại tiến bộ.”

Diệp Phạm nhàn nhạt nói: “Cũng giống nhau thôi.”

Hai người mỗi người nói một câu, không ai nhường ai.

Mỗi chữ mỗi câu, đều giấu giếm thâm ý.

Vai diễn của Diệp Phạm kết thúc, người của đoàn làm phim chụp chung mấy tấm ảnh cùng Diệp Phạm, sau đó bọn họ đem ảnh chụp đưa đến trên mạng, chúc mừng Diệp Phạm đã hoàn thành vai diễn.

Những phân đoạn trong « Thẩm tướng » có quan hệ cùng Dao Quang, Diệp Phạm toàn bộ đều đã quay chụp xong.

Nhưng cô không có thời gian nghỉ ngơi, sáng mai cô lập tức lại đi quay chương trình truyền hình thực tế, lần này cô sẽ rời nhà ba ngày, ở lại trong ký túc xá tiết mục tổ cung cấp.

Diệp Phạm bắt đầu đóng gói hành lý, Đô Đô nhu thuận giống như trước đó, chạy đông chạy tây, giúp cô cầm đồ tới.

Diệp Phạm ngồi xổm ở trước rương hành lý nhìn qua, xem có hay không quên đồ vật gì.

Đô Đô không vui vẻ, bé bĩu môi, đi đến bên ngườiDiệp Phạm.

Đô Đô từ phía sau ôm lấy cổ Diệp Phạm, đầu ngón tay mũm mĩm nắm cùng một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mềm dán tại trên lưng Diệp Phạm.

“Mẹ, mẹ phải nhớ kỹ nhanh về nhà với con.”

Đô Đô đè thấp nãi âm nhỏ, ở bên tai Diệp Phạm nhỏ giọng nói thầm.

Diệp Phạm cười, chuẩn bị đem nắp rương hành lý khép lại. Cô nghiêng đầu một chút: “Buổi sáng ngày mai Lý mẹ sẽ mang Đô Đô đi tới nhà thúc thúc.”

Đô Đô nghe xong, cảm xúc đang sa sút lập tức bay cao lên.

“A a a, mẹ tuyệt nhất.”

Đô Đô nhếch môi cười, còn hướng đến trên mặt Diệp Phạm hôn một cái mềm nhũn. Trước đó Diệp Phạm rất ít khi cùng Đô Đô ra ngoài, chỉ cần thời điểm Diệp Phạm rời nhà, Đô Đô sẽ một mực sa sút.

Hiện tại Đô Đô cùng Tiểu Tiểu, Hạ Hàn ở chung lâu về sau, tính tình của bé trở nên sáng sủa rất nhiều.

Diệp Phạm phát giác Đô Đô biến hoá rất rõ ràng. Biến hóa như thế đối với Đô Đô mà nói, cũng là việc tốt.

Bởi vì sự kiên trì Đô Đô, Diệp Phạm không cách nào tránh khỏi cùng Hạ Hàn lui tới. Nếu đã vậy Diệp Phạm cũng lựa chọn tiếp nhận, về sau cô sẽ không tận lực cùng Hạ Hàn tránh đi.

Đô Đô ôm cổ Diệp Phạm làm nũng, thân thể nhỏ của bé uốn éo uốn éo.

“Vậy Đô Đô lại có thể tìm thúc thúc bọn họ chơi.” Xem ra Đô Đô thật sự rất thích Hạ Hàn.

Trong lòng Diệp Phạm có chút khó chịu, cô đem Đô Đô ôm đến phía trước.

“Đô Đô, con thật sự rất thích thúc thúc sao?”

Đô Đô liên tục gật đầu: “Siêu cấp thích, thích lớn như vậy.” Đô Đô làm một động tác, trên không trung vẽ ra một cái vòng tròn lớn. Động tác này bé chỉ đối với Diệp Phạm làm qua.

Diệp Phạm nhịn không được ghen: “Có bao nhiêu thích, Đô Đô càng thích thúc thúc, hay là càng thích mẹ?”

Nghe được lời Diệp Phạm, thần sắc Đô Đô lập tức trở nên nghiêm túc. Bé dùng tay nhỏ bưng lấy mặt Diệp Phạm, dùng thanh âm mềm nhũn nói.

“Đô Đô thích mẹ nhất nhất nhất.”

Đô Đô cường điệu nhiều lần, ở bên tai Diệp Phạm nói mãi không thôi. Diệp Phạm không thể không thừa nhận, Đô Đô làm cho tâm tình của cô trong nháy mắt khá hơn.

Cô đem Đô Đô ôm thật chặt.

“Mẹ nếu có thể đem Bảo Bảo cũng mang đến thì tốt.”

Diệp Phạm nghĩ, nếu như có thể đem Đô Đô đi khắp nơi giấu đi thì tốt rồi. Động tác kế tiếp của Đô Đô đem Diệp Phạm chọc cười. Đô Đô ngồi ở trong rương hành lý chỗ còn trống không chưa khép lại cái nắp.

“Mẹ đem Đô Đô đặt ở trong rương.”

Đô Đô ôm mình chân co lên, trở thành một đoàn nhỏ, thật sự giống một quả cầu tròn vo.

Diệp Phạm cười ra tiếng, đem Đô Đô từ trong rương ôm ra, hôn đến mấy lần.

Sau khi rời nhà, Diệp Phạm ngồi vào trong xe của công ty. Người đại diện cùng trợ lý sẽ đưa cô đi tới địa điểm ghi hình tiết mục. Mỗi lần quay sẽ kéo dài ba ngày, Đới Cận Sơn cùng đoàn đội sẽ chú ý động tĩnh của dư luận, Diệp Phạm chỉ cần chuyên chú tập trung vào tiết mục là được.

Ô tô đi đến địa điểm ghi hình của tiết mục.

Tiết mục tổ « Kế hoạch Cự Tinh » thuê một căn biệt thự, tất cả thí sinh đều sẽ ở tại trong biệt thự.

Bất kể là phòng luyện tập, phòng tập thể thao, hay là phòng ăn, hết thảy các thứ cần thiết đều có thể ở các phòng bên cạnh tìm thấy.

Tất cả mọi người ở tại cùng một nơi, liền có nghĩa là nhất định sẽ có phân tranh xuất hiện. Tiết mục tổ vì chế tạo bạo điểm, thậm chí sẽ sắp đặt một chút, cố ý gây nên tranh chấp giữa họ.

Vô luận tiếp đó sẽ phát sinh chuyện gì, Diệp Phạm chỉ cần tích cực đối mặt là được. Diệp Phạm xuống xe, lôi rương hành lý đi vào biệt thự. Cô mới vừa vào cửa, đã thấy thợ quay phim ở một bên đang quay chụp.

Đây là một cái biệt thự ba tầng.

Tầng thứ nhất có diện tích sử dụng lớn nhất, tổ A ở chỗ này, cứ thế mà suy ra. Tổ B ở tầng hai, tổ C ở tầng ba.

Diệp Phạm tìm tới gian phòng của mình, đem quần áo cùng vật phẩm đều sắp xếp xong xuôi, sau đó đợi trong phòng. Một lát sau, có người gõ cửa phòng Diệp Phạm.

Người đến là Tống Mạn, cô ấy cười rất ấm cùng thân thiết: “Diệp Phạm.”

“Tống Mạn.” Diệp Phạm cũng hướng về phía cô ấy lộ ra nụ cười.

Thời điểm ở Ảnh Thị Thành, hai người bọn họ đã từng là diễn viên quần chúng cùng một chỗ ở trong đoàn làm phim chạy khắp nơi.

Về sau, Diệp Phạm ngoài ý muốn được chọn diễn vai Cẩm Đàm, một đêm thành danh, cũng không tiếp tục làm diễn viên quần chúng nhỏ như lúc trước.

Tống Mạn không có ý tìm Diệp Phạm, lo lắng cô thành danh rồi sẽ ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa hai người. Hiện tại xem ra, Diệp Phạm thái độ một chút cũng không đổi.

Họ ở cùng một chỗ ôn chuyện, trò chuyện đến những việc ở đoàn làm phim lúc ấy.

Tống Mạn: “Cô muốn uống cái gì? Tiết mục tổ chuẩn bị rất nhiều đồ.”

“Vậy chúng ta cùng đi xem xem.” Diệp Phạm và Tống Mạn cùng nhau đi ra khỏi phòng, đến trong phòng khách.

Thí sinh của« Kế hoạch Cự Tinh » hầu như đều đã tới đông đủ. Bọn họ ngồi trong phòng khách, câu được câu không trò chuyện.

Người đến trễ nhất là Thường Tố, cô ấy ngày hôm nay muốn quay nốt phim, cho nên đến trễ.

Lúc này, màn hình TV sáng lên, một phong thư của tiết mục tổ truyền lại cho mọi người.

【 Người chủ trì Tề Thuật sẽ tới biệt thự, tuyên bố nhiệm vụ trận tranh tài tiếp theo 】

Phong thư này đem bầu không khí bình tĩnh vừa rồi đánh vỡ, tâm tình của mọi người lập tức trở nên khẩn trương lên.

Đặng Sơ: “Nhanh như vậy? Tôi còn tưởng rằng ngày mai mới tuyên bố nhiệm vụ.”

Nhạc Thược cười: “Kịch bản của tiết mục tổ làm sao lại để cô đoán được? Đừng quên, đây chính là tiết mục chọn ra vai chính a.”

“Mọi người cảm thấy, lần tranh tài này…” Tống Mạn nói, “Sẽ so cái gì?”

Nửa giờ sau, thanh âm của Tề Thuật tại cửa ra vào vang lên.

“Các vị thí sinh, mấy ngày nay ở nhà nghỉ ngơi thế nào?”

Mọi người hướng cửa bên kia nhìn lại, Tề Thuật hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nụ cười vẫn rất rực rỡ như cũ.

Các thí sinh đứng lên, Tề Thuật đi đến giữa phòng khách, đối mặt với bọn họ.

Tề Thuật quét mắt một chút: “Ở chỗ này, có ai đã từng học qua vũ đạo?”

Tiếng trả lời thưa thớt vang lên.

Tề Thuật mỉm cười: “Người học qua vũ đạo nâng tay lên.”

Trong những thí sinh ở đây, có rất nhiều người đều giơ tay lên. Họ từ nhỏ đã có thiên phú nghệ thuật, vũ đạo ca hát đều là có ngọn nguồn.

Chỉ có hai người không nhấc tay. Một người trong đó là người mới, mà một người khác là Diệp Phạm.

Diệp Phạm đối với âm nhạc có cảm nhận rất mạnh mẽ, cô căn bản ở trong thế giới trước là nhạc sĩ, tinh thông nhiều loại nhạc khí, cũng học qua ca hát.

Sau khi đến thế giới này, thân phận của cô là diễn viên.

Vì để bù kinh nghiệm còn thiếu hụt, Diệp Phạm bỏ ra cố gắng quyết tâm so với người khác càng nhiều hơn, cô xem các tài liệu về biểu diễn, suy nghĩ nội tâm nhân vật, quan sát video của các diễn viên nổi tiếng, dùng những kinh nghiệm học hỏi được để nhập vai càng nhanh hơn.

Nhưng về vũ đạo, cô lại nửa điểm cũng chưa từng dính qua.

Ánh mắt Tề Thuật lướt qua Diệp Phạm, sau đó đi qua.

“Mọi người đều biết, Hồ Mạn Quân am hiểu ca khúc trữ tình, cũng sẽ hát vũ khúc.” Tề Thuật nói, “Muốn diễn Hồ Mạn Quân, kỹ xảo ca múa nhất định không thể kém.”

“Cho nên, một tuần này sẽ tranh tài vũ đạo. Mọi người có một tuần lễ để chuẩn bị, ở giữa có một ngày nghỉ, có thể lựa chọn trở về hoặc có thể lựa chọn lưu lại để luyện tập.”

“Đến lúc đó biểu hiện của mọi người có thể hay không làm cho ban giám khảo hài lòng, liền nhìn hiện trường trực tiếp đêm chủ nhật tới.”

Sau khi Tề Thuật tuyên bố xong, nói lần này vũ đạo sẽ do dân mạng chọn ra, chờ sau đó liền sẽ thông báo cho các thí sinh sau.

Cách đó không xa, có phòng luyện tập, có phòng tập thể thao, còn có những vũ đạo lão sư chuyên nghiệp nhất chờ bọn họ.

Phòng luyện tập mở cửa 24 giờ, mỗi người đều có thể tùy thời tùy chỗ đi vào luyện tập.

Sau khi Tề Thuật rời đi, đám tuyển thủ bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

Thẩm Lạc Lạc phát sầu: “Dân mạng sẽ chọn những điệu gì đây?”

Nếu như loại hình vũ khúc cùng phong cách của cô hoàn toàn trái ngược, vậy liền rất phiền toái nha.

Máy quay còn đang quay, Nhạc Thược duỗi cái lưng mệt mỏi, dáng vẻ ưu nhã: “Ai biết được.”

Vì tiết mục này, cô hôm qua quay nốt phim đến ba giờ sáng, ngủ không được bao lâu lại tới, hiện tại còn sớm, trở về phòng ngủ ngủ một giấc đi.

Nhạc Thược trước khi đi, nhìn Diệp Phạm một chút.

Diệp Phạm thế mà không có học qua khiêu vũ, thật làm cho cô ta cảm thấy ngoài ý muốn. Chính cô ta từ nhỏ có múa ba-lê, kiến thức cơ bản chưa từng bị mai một qua, vũ đạo là điểm mạnh của cô ta, căn bản không có gì phải sợ.

Diệp Phạm hoàn toàn không có căn bản về vũ đạo, ở trong trận đấu chính thức, có thể thành công sao?

Nhạc Thược cười khẽ một tiếng, chậm rãi đi lên ký túc xá lầu hai của tổ B.

Buổi sáng, sau khi Diệp Phạm xuất phát, Lý mẹ đem Đô Đô mang đến nhà Trình Bình.

“Bà bà, bà bà.”

Người còn chưa có vào, thanh âm nãi thanh nãi khí của Đô Đô liền tới trước.

Trình Bình từ sớm đã ở trong nhà đợi Đô Đô. Đô Đô vừa vào cửa, Trình Bình liền đem Đô Đô bế lên, rất vui mừng.

Trước đó Diệp Phạm cùng Trình Bình giải thích qua, cô cũng cùng Trình Bình nói xin lỗi.

Nhưng Diệp Phạm không có nói rõ nguyên nhân cụ thể.

Trình Bình phỏng đoán, Diệp Phạm làm như vậy hẳn là cùng Hạ Hàn có quan hệ. Dù sao chuyện này bắt đầu từ lúc Diệp Phạm nhìn thấy Hạ Hàn ở đây.

Nhưng bây giờ không biết Hạ Hàn đã làm những gì, Diệp Phạm lại thả lỏng. Trình Bình muốn tác hợp hai người này, nhưng bà cũng sẽ không quá miễn cưỡng.

Bởi vì tâm ý của Diệp Phạm cùng Hạ Hàn mới là trọng yếu nhất. Chính là phải xem bọn họ có hay không có duyên phận.

“Bà bà, Đô Đô rất nhớ người a.” Đô Đô ngoan ngoãn ngồi ở trong ngực Trình Bình, bé ngửa đầu nhìn Trình Bình.

“Bà bà, chị Tiểu Tiểu đâu?”

Trình Bình sờ sờ đầu Đô Đô, bà ấm giọng thì thầm nói.

“Chị Tiểu Tiểu của con đi học.”

Mắt Đô Đô sáng lên: “Mẹ nói Đô Đô lại lớn hơn một chút, cũng có thể đi học.”

Trình Bình cười ôm lấy Đô Đô đi phòng bếp.

“Ngày hôm nay bà chuẩn bị cho con một ít điểm tâm.”

Đô Đô gặm bánh bích quy, bé gặp được đồ ăn ngon cũng không quên hỏi.

“Bà bà, thúc thúc lúc nào về nhà?”

Trình Bình: “Thúc thúc ở bên ngoài làm việc, buổi tối sẽ tới nhìn Đô Đô.”

Cho dù Hạ Hàn cùng Diệp Phạm tham gia cùng một cái chương trình truyền hình thực tế, nhưng Diệp Phạm cần lưu tại trong túc xá, không thể trở về nhà.

Còn Hạ Hàn lại là giám khảo hướng dẫn, anh hiện tại còn chưa cần qua đó quay.

Hạ Hàn đang ở Ảnh Thị Thành quay phần diễn của mình trong « Thẩm tướng », đằng sau các cảnh quay của nam chính càng thêm nặng nề.

Đô Đô ở nhà Trình Bình ăn cơm trưa, ngủ trưa. Mặt trời sắp hạ xuống, hoàng hôn nhuộm đỏ cả nửa bầu trời.

Đô Đô cả ngày đều chờ đợi Hạ Hàn trở về, bởi vì bé có chuyện phi thường trọng yếu muốn hỏi Hạ Hàn.

Bầu trời dần dần tối, bóng đêm xuyên qua cửa sổ. Đô Đô ngồi ở trên ghế sa lon, đung đưa bắp chân, cái đầu nhỏ của bé liên tiếp nhìn về phía cổng.

Bé đang chờ Hạ Hàn về nhà.

Lúc ban ngày, Hạ Hàn đã cùng Trình Bình gọi điện thoại nói chuyện qua. Anh biết Đô Đô ở nhà Trình Bình, cảnh vừa quay xong, anh liền lập tức lái xe tiến về nhà của Trình Bình.

“Thúc thúc.”

Hạ Hàn đẩy cửa đi vào, một cái thân thể mập mạp nhỏ liền từ trên ghế salon nhảy xuống.

Đô Đô hướng phía Hạ Hàn chạy nhanh tới.

Đô Đô ngửa đầu: “Đô Đô chờ đã lâu rồi.”

Hạ Hàn ngồi xổm xuống, cùng Đô Đô nói chuyện: “Thật không tốt, để Đô Đô đợi lâu.”Một giây sau, Đô Đô nhô cái đầu nhỏ nhìn nhìn khắp các nơi trong phòng. Trông bé lén lén lút lút, tựa như một con chuột Hamster nhỏ.

Đô Đô vòng tay nhỏ tựa ở bên tai Hạ Hàn.

“Thúc thúc, con có việc muốn hỏi người.” Đô Đô mang bộ dáng thần thần bí bí.

Hạ Hàn phối hợp thấp giọng: “Đô Đô muốn hỏi cái gì?”

Con mắt tròn của Đô Đô nhìn chằm chằm Hạ Hàn, bé nói rõ từng chữ.

“Thúc thúc, người thích mẹ của con sao?”.

~~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.