Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 57: Một cha một con, đứng ở nơi đó



Diệp Phạm lấy lại bình tĩnh, đem cảm xúc vừa rồi đè xuống.

Ánh mắt của Hạ Hàn dừng lại ở trên người Diệp Phạm, anh cười như không cười nhìn Diệp Phạm.

Áo khoác của Hạ Hàn mở ra, lộ ra áo sơmi màu đậm bên trong. Thần sắc anh nhàn nhạt, mặc vào loại quần áo có màu sắc như vậy càng lộ ra khí chất lạnh lẽo của anh.

Đối diện với con mắt của Hạ Hàn, Diệp Phạm luôn cảm thấy Hạ Hàn sẽ phát giác ra điều gì.

Nhưng cô biết đây chẳng qua chỉ là ảo giác của cô.

Khóe miệng Hạ Hàn hiện lên một ý cười mơ hồ, anh vỗ nhẹ ghế sa lon.

“Không định lại đây ngồi sao?”

Anh làm ra những động tác này một cách tự nhiên, giống như hiện tại anh không phải là một người khách. Diệp Phạm vừa muốn đi qua, nhìn thấy Hạ Hàn như vậy, bước chân dừng một chút.

Hạ Hàn là đem nơi này xem như nhà của anh sao? Mà Đô Đô cũng không có phát hiện cái gì không đúng, giống như ngày thường, vẫn như cũ đi theo Hạ Hàn. Hạ Hàn làm cái gì, bé liền làm theo cái đó.

Đô Đô nhìn Hạ Hàn vỗ vỗ ghế sô pha, bé cũng học theo. Bé duỗi ra tay mập mạp, vỗ mấy lần vị trí giữa bé cùng Hạ Hàn.

“Mẹ, lại đây ngồi.”

Diệp Phạm ở trong lòng thở dài một hơi, đây rốt cuộc tính tình huống gì. Diệp Phạm cất bước đi tới bên cạnh ghế sô pha. Cô không ngồi ở đây bên cạnh hai người, cô lựa chọn ngồi ở trên ghế sa lon phía đối diện.

“Đô Đô tới đây.” Diệp Phạm hướng Đô Đô vẫy vẫy tay, để Đô Đô đi tới.

Đô Đô kiên trì không ngừng mà lấy tay đặt ở giữa bé cùng Hạ Hàn. Bé nãi thanh nãi khí nhấn mạnh: “Mẹ tới.”

Diệp Phạm hướng Đô Đô giang hai tay: “Đô Đô đến bên mẹ bên này.”

Đô Đô cũng hướng Diệp Phạm vươn ra cánh tay, làm ra tư thế muốn ôm. “Mẹ tới đây ôm con.”

Đô Đô đung đưa bắp chân: “Mẹ ôm, muốn ôm.” Đô Đô chính là muốn cho mẹ ngồi ở giữa bé cùng thúc thúc. Diệp Phạm thật sự không muốn tiếp nhận, cô chỉ là ngủ một chút lấy lại sức, con trai liền bị người ta lừa gạt đi. Trong quá trình Diệp Phạm cùng Đô Đô giằng co, Hạ Hàn một mực đưa ánh mắt đặt ở trên thân Diệp Phạm. Ở trước mặt Đô Đô, Diệp Phạm sẽ bộc lộ ra tâm tình của mình.

Thân thể Hạ Hàn hơi nghiêng về phía trước, khoảng cách giữa hai ghế sô pha rất gần, anh hơi duỗi tay liền có thể đến chỗ Diệp Phạm. Tay Diệp Phạm vẫn đang duy trì tư thế lúc trước, Hạ Hàn lập tức cầm tay của cô. Một giây sau, anh đem Diệp Phạm nhẹ nhàng kéo một cái.

Hạ Hàn khống chế lực đạo rất tốt, Diệp Phạm vừa vặn ngồi ở giữa Hạ Hàn cùng Đô Đô. Ngay sau đó, động tác của Hạ Hàn ôn nhu ở sau đầu Diệp Phạm vuốt vuốt.

“Đừng cùng đứa bé so đo.”

Nghe vào, Diệp Phạm giống như một bà mẹ cố tình gây sự, mà Hạ Hàn lại bất đắc dĩ bao dung cho sự tùy hứng của cô. Diệp Phạm hồi phục tinh thần lại, liền lập tức muốn từ trên ghế salon đứng lên.

Hạ Hàn dùng cái tay trống không kia đè lại bả vai của Diệp Phạm. Giọng điệu của anh bất đắc dĩ, lại mang theo cưng chiều.

“Đừng bướng bỉnh nữa.”

Đô Đô không hổ là tiểu tùy tùng của Hạ Hàn, bé đứng lên, trực tiếp ngồi ở trên đùi Diệp Phạm. Cả người bé ỷ lại ở trong ngực Diệp Phạm.

“Mẹ, mẹ có đói bụng không? Đô Đô đói bụng.”

Đô Đô ở trong ngực Diệp Phạm ngửa đầu lên, con mắt giống như nho đen nhìn chằm chằm Diệp Phạm. Diệp Phạm bị thân thể mũm mĩm của Đô Đô đè xuống, bất đắc dĩ thỏa hiệp.

“Vậy mẹ mang Bảo Bảo đi ăn cơm.”

Lúc này, Hạ Hàn đứng dậy: “Anh chuẩn bị phải đi rồi, cần phải đi quay quảng cáo, tuyên truyền phim.”

Diệp Phạm nghĩ thầm, Hạ Hàn vậy mà tuyệt không khẩn trương, có quảng cáo mà còn lưu lại ở nhà cô lâu như vậy.

Hạ Hàn: “Cho anh mượn Đô Đô một chút, anh muốn cùng Đô Đô nói chuyện.”

Diệp Phạm trơ mắt nhìn Hạ Hàn đem Đô Đô ôm đi, bọn họ đi đến chỗ cửa trước, hai người tụ cùng một chỗ, nhẹ giọng nói thì thầm. Càng làm cho Diệp Phạm bất đắc dĩ chính là, ở vị trí này của cô, căn bản không nghe rõ được đoạn đối thoại của bọn họ.

Mấu chốt là cô cũng không thể trắng trợn đi qua nghe lén.

Đô Đô dán tại bên tai Hạ Hàn: “Thúc thúc, người còn phải cố gắng a.”

Vừa rồi Hạ Hàn hỏi Đô Đô, có nguyện ý hay không để anh trở thành ba của Đô Đô. Đối với vấn đề của Hạ Hàn, Đô Đô mặc dù do dự một chút, nhưng vẫn đáp ứng. Đô Đô rất thích thúc thúc này, cho nên bé cũng hi vọng mẹ có thể thích thúc thúc.

Mà Hạ Hàn lại nói cho Đô Đô biết, chỉ cần anh đến với Diệp Phạm, Đô Đô liền có thể mỗi ngày đều nhìn thấy anh. Mỗi ngày sau này, Hạ Hàn đều sẽ luôn đối tốt với Đô Đô cùng Diệp Phạm.

Hạ Hàn sờ lên đầu Đô Đô: “Thúc thúc sẽ cố gắng.”

Hạ Hàn ngồi dậy, chuẩn bị rời đi. Trước khi quay người, ánh mắt Hạ Hàn ở lướt qua người Diệp Phạm, đáy mắt của anh cất giấu thâm ý, làm cho Diệp Phạm cảm thấy hoảng hốt. Hạ Hàn vừa ra khỏi cửa, Diệp Phạm lập tức ôm lấy Đô Đô, cô muốn biết Đô Đô cùng Hạ Hàn đến cùng là đã nói cái gì.

“Đô Đô nói cho mẹ, con cùng Hạ thúc thúc vừa rồi nói cái gì được không?”

Thanh âm của Diệp Phạm rất dịu dàng, tựa như là một sói xám già dỗ dành lừa gạt trẻ nhỏ. Đô Đô lắc đầu, bé che miệng, thanh âm rầu rĩ.

“Đây là bí mật của con cùng thúc thúc, không thể nói cho mẹ.”

Diệp Phạm: “…”

Hạ Hàn, anh đến cùng dạy con trai tôi cái gì?

Một nhiếp ảnh gia phát ra một tin trên Weibo, người nhiếp ảnh gia này thường xuyên ở trên Weibo đăng hình ảnh đẹp, lần này, anh ta đăng lên một tấm hình.

Trên tấm ảnh, ánh nắng tươi sáng, một cô gái đứng ở nơi đó, dùng sách chặn nửa gương mặt bên dưới, chỉ lộ ra một đôi mắt. Nhìn qua tựa hồ là có người đang trộm chụp cô ấy, cô ấy mới xấu hổ dùng sách che lại khuôn mặt của mình.

Tia sáng cùng góc độ điều chỉnh đến vừa vặn, đặc biệt còn làm nổi bật lên đôi mắt của cô gái này.

Một lát sau, một chủ blog nổi danh cũng đăng tin Weibo này lên, còn nói một câu: “Rất muốn gặp nữ sinh xinh đẹp này.”

Rất nhanh, phía dưới đã có bình luận.

“Nữ sinh này rất đẹp ài, đây chính là Nữ Thần vườn trường trong lòng ta a, cũng muốn biết!”

“Đôi mắt này làm sao cảm giác có chút quen thuộc, đúng rồi, giống như Diệp Phạm a, chợt nhìn thật là có chút không nhận ra được.”

“Ta đã tìm được Weibo của mỹ nữ này, @Tâm Tâm Tâm yêu nhất là cười, mọi người mau đi vây xem vẻ đẹp của cô ấy a.”

Tin Weibo này chỉ đăng lên trong thời gian thật ngắn, dần dần đã được chia sẻ lên đến hơn mười nghìn. Không lâu sau, diễn đàn bát quái trứ danh xuất hiện một cái đầu đề.

Tiêu đề là 【 Ngày hôm nay nhìn thấy một tiểu tỷ tỷ rất đẹp, mọi người cảm thấy người nổi tiếng trên mạng này có xinh đẹp không? 】

Chủ blog: Trong lúc vô tình ở trên Weibo trông thấy một hình ảnh, cảm thấy cô gái nổi tiếng trên mạng này cũng thật đẹp mắt, hiện tại tin Weibo kia lượng chia sẻ đã vượt qua mười nghìn. Phát cho mọi người xem, mọi người cảm thấy dung mạo của cô ấy thế nào?

Mấy phút đồng hồ sau, phía dưới liền xuất hiện mấy bình luận.

“Chủ blog ta phục ngươi, cô gái này nhìn qua rất thanh thuần, nhất là cặp mắt kia, chậc chậc, thật đẹp.”

“Biết tên thật của cô gái này rồi, cô ấy gọi Thạch Nhị, là hoa khôi của trường  nghệ thuật nào đó, ta đã gặp qua người thật, cùng ảnh chụp không hề thua kém!”

“Nữ Thần a, thật là có mấy phần hương vị của Diệp Phạm.”

Kỳ thật từ lúc nhiếp ảnh gia kia bắt đầu đăng Weibo, lại đến chủ blog phát Weibo, diễn đàn phát ra đầu đề, từ đầu tới cuối đều là một trận tạo nhiệt. Bọn họ chỉ có một cái mục đích, dựa vào Diệp Phạm để tạo scandal, trực tiếp lợi dụng mánh khóe về con mắt đẹp nhất, triệt để muốn làm cho Thạch Nhị nổi lên.

Bình luận cơ hồ đều nhất trí khen ngợi, nhưng, người tiến vào nhiều, dưới tin cũng có một chút thanh âm bất đồng.

“Lầu trên đều là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt, Thạch Nhị giống Diệp Phạm? Còn có con mắt đẹp nhất? Muốn dính vào Diệp Phạm để nổi, ha ha.”

“Ta đã nhìn qua Weibo của cô gái kia, các ảnh chụp khác của cô ta đều rất bình thường, tấm ảnh này là đã chỉnh sửa qua.”

“Các ngươi không biết mỗi người dưới ánh mặt trời, đều sẽ so với bình thường đẹp lên rất nhiều hay sao? Có bản lĩnh thì tung ảnh chụp bị ngược sáng ra đây.”

Nhưng là, thuỷ quân của Thạch Nhị một mực khống chế tiết tấu, cuối cùng, câu trả lời bên dưới đầu đề có lượng like nhiều nhất là: “Con mắt của cô ấy thật sự rất giống Diệp Phạm.”

Đới Cận Sơn đã biết chuyện này, anh rất tức giận, ý đồ của người này hết sức rõ ràng, cô ta để mắt tới Diệp Phạm, muốn lợi dụng Diệp Phạm để nổi tiếng. Từ những bình luận kia của thuỷ quân kia cũng có thể thấy được, bọn họ đơn giản vây quanh mấy chủ đề.

Đôi mắt đẹp nhất, tiểu Diệp Phạm.

Đới Cận Sơn nhìn qua những ảnh khác của Thạch Nhị, cô ta cùng Diệp Phạm nửa điểm cũng không so được bằng. Thạch Nhị cứ như vậy gắn cho mình danh hiệu “Tiểu Diệp Phạm”, còn mặt dày vô sỉ xưng có đôi mắt đẹp nhất, thật đúng là buồn cười.

Lúc này nếu như bọn họ đáp lại chuyện này, ngược lại sẽ tăng nhiệt độ cho Thạch Nhị, chẳng bằng trước hết để cho chuyện này lắng xuống, qua một đoạn thời gian lại nói. Nhưng mà, điều này không có nghĩa là Đới Cận Sơn không hề làm gì.

Phòng làm việc của Diệp Phạm lập tức đăng một tin Weibo. Phía trên là ảnh chụp lúc Diệp Phạm tranh tài. Diệp Phạm mặc một bộ váy dài lam nhạt, cô hơi khẽ nâng tay lên, tay áo rủ xuống, dáng người yểu điệu. Ánh sáng chiếu vào trên mặt Diệp Phạm, lúc sáng lúc tối.

Trên gương mặt, tia sáng rất ảm đạm, duy chỉ có đôi mắt, tia sáng so với địa phương khác, thì sáng hơn rất nhiều. Càng thêm nổi bật lên cặp mắt kia của Diệp Phạm, đen nhánh trong trẻo, giống như ẩn giấu ngàn vạn suy nghĩ, đẹp vô cùng.

Phòng làm việc nhân thời điểm Diệp Phạm tranh tài, đều cho người chụp ảnh Diệp Phạm, bọn họ trong lúc vô tình chụp được tấm ảnh này, bây giờ vừa vặn mượn cơ hội này xuất ra.

Trên Weibo còn phát biểu một câu thật đơn giản.

“Về sau Diệp Phạm sẽ càng mang đến nhiều màn biểu diễn đặc sắc cho mọi người.”

Mà đối với Thạch Nhị người giả vờ cọ xát để nổi lên, một câu đều không nhắc tới. Làm như thế, đã có thể chứng minh Diệp Phạm làm việc bận rộn, căn bản không có thời gian phản ứng tới những người muốn cọ xát kia, không có đem chút thủ đoạn này của bọn họ để vào mắt. Đồng thời còn để lộ ra một chút ý tứ, một cái tên giả mạo muốn dính tới chính chủ, cũng phải có bản lĩnh này mới được.

Đều là một đôi mắt, Diệp Phạm rất đẹp, mà Thạch Nhị, còn không bằng một phần trăm so với DIệp Phạm.

Fan hâm mộ của Diệp Phạm cấp tốc bình luận.

“Phúc lợi cho fan hâm mộ a, thế mà lại giấu ảnh đẹp của tiểu tỷ tỷ, a a a!”

“Diệp Phạm nhất định phải bảo trì tâm tình tốt, đừng phản ứng với những cái người giả vờ giả vịt cọ xát kia, người kia sẽ bị ép đến ngay cả cặn cũng không còn.”

“Thạch Nhị làm sao có mặt mũi mà nói mình là tiểu Diệp Phạm đâu, đã được sự đồng ý của Diệp Phạm sao? Đã nhận được đồng ý của fan hâm mộ chúng ta sao?”

Tất cả bình luận đều là đối với Thạch Nhị chỉ trích, an ủi Diệp Phạm, để Diệp Phạm không cần để ý đám người kia. Đới Cận Sơn trông thấy sự tình phát triển như thế, liền rất hài lòng. Cái người nổi tiếng trên mạng Thạch Nhị này phía sau có chống lưng, scandal hiện tại nhất định là vì cô ta để chuẩn bị về sau sẽ xuất đạo.

“Đôi mắt đẹp nhất”.

“Tiểu Diệp Phạm”.

Thạch Nhị muốn dựa vào lấy phương thức giống như vậy để thành danh, nhưng không có thực lực, ở giới giải trí sẽ đứng không vững. Tất cả chỉ dựa vào tạo scandal để tăng độ hot, chỉ có thể giống như phù dung sớm nở tối tàn, nhanh chóng bị quên lãng. Dù không biết kế tiếp theo của cô ta là gì, nhưng đoàn đội của Diệp Phạm cũng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng.

Đới Cận Sơn đem lời mời của Đêm hội Weibo nói cho Diệp Phạm, đây là chuyện gấp gáp nhất của đoàn đội trước mắt. Bởi vì Diệp Phạm lúc trước tham gia tranh tài ở « Kế hoạch Cự Tinh », cho nên thời gian của bọn họ cũng không nhiều. Chọn xong lễ phục, cũng trang điểm cho phù hợp, những điều này nhất định phải làm xong trong vòng một ngày.

Những đoàn đội của các nữ minh tinh khác đều đã làm tốt khâu chuẩn bị. Huống chi hiện tại tiết mục này tỉ lệ người xem liên tục tăng lên, tiết mục này đã trở thành một  hiện tượng quốc dân độ nóng cực cao. Lần này Diệp Phạm đi thảm đỏ, không thể không bị truyền thông so sánh cùng với những nữ minh tinh khác.

Đới Cận Sơn mang theo Diệp Phạm đi tới một chỗ. Nhà thiết kế này là bạn của anh ta, chuyên môn thiết kế lễ phục cùng trang dung cho minh tinh. Thời gian quá gấp, nhờ các nhãn hàng cao cấp thì đã không còn kịp nữa rồi.

Nhà thiết kế này ở trong nước có danh khí rất cao, cô ấy nổi danh là do có thể sử dụng tạo hình hoàn toàn thay đổi khí tràng của một minh tinh.

“Mấy chiếc váy này, cô cũng thử nhìn một chút.” Nhà thiết kế chỉ chỉ mấy món lễ phục, “Tôi trước tiên xuống lầu một chuyến, tìm cho cô dây chuyền cùng khuyên tai để phối hợp.”

Sau khi nói xong, nhà thiết kế liền rời khỏi nơi này. Nữ trợ lý hỏi: “Có cần tôi hỗ trợ thay đồ không?”

Diệp Phạm lắc đầu: “Cô chờ tôi ở bên ngoài là được.”

“Được, nếu như có chuyện liền gọi tôi.”

Diệp Phạm cầm trong đó một bộ váy dài, đi vào phòng thay đồ. Đây là một chiếc váy dài màu đỏ đậm, làm nổi bật lên tia vũ mị, lại không quá diễm lệ, vừa đúng thể hiện ra hương vị nữ nhân.

Ánh mắt của nhà thiết kế rất tốt, cô ấy hiểu rõ làm thế nào để một minh tinh không bị mất đi khí chất ban đầu, lại đồng thời mang theo khí chất mới lạ. Diệp Phạm thay đổi váy, từ gian phòng thay đồ đi ra, lại phát giác bên ngoài trống không.

Kỳ quái, vì cái gì người ở nơi này đều không thấy đâu?

Người đại diện Đới Cận Sơn có việc rời đi, nhà thiết kế vừa rồi xuống lầu cầm dây chuyền, hiện tại ngay cả trợ lý cũng không ở đây. Bọn họ đều đi nơi nào rồi?

Diệp Phạm không hề nghĩ nhiều, cô đứng ở trước gương, một bên cân nhắc cái váy này có thích hợp hay không, một bên đợi họ trở về. Mái tóc dài của cô hất lên, chiếc váy màu đỏ này có thiết kế lộ lưng, khó khăn lắm lộ ra xương hồ điệp của cô.

Chỉ chốc lát sau, Diệp Phạm nghe được tiếng bước chân. Cô tưởng rằng nhà thiết kế trở về, liền quay người hướng phía sau nhìn, lại giật mình ngay tại chỗ.

Có hai người đi tới, mặc quần áo giống nhau, bọn họ dừng bước, ánh mắt rơi vào trên thân Diệp Phạm.

Là Hạ Hàn cùng Đô Đô.

Một cha một con, đứng ở nơi đó.

Hạ Hàn mặc vào một bộ âu phục cắt may vô cùng vừa vặn, trên ống tay áo sơmi là những chiếc nút tinh xảo.

Đô Đô cũng mặc một bộ tây trang nhỏ, nơ nhỏ quy củ thắt trên cổ áo, đáng yêu cực kỳ.

Kiểu dáng gần như nhau, phối màu giống nhau, quả thực chính là đồ cha con. Không biết Hạ Hàn từ lúc nào đem Đô Đô tới, còn có bộ đồ âu phục cha con này là chuyện gì xảy ra?

Ánh mắt của bọn họ đều rất chuyên chú, bên môi đều cong lên, hiện lên ý cười. Giống như là hai cha con một nhà này đang chờ thành viên còn lại trong gia đình là người mẹ xuất hiện. Sau đó, bọn họ một nhà ba người lại ở chỗ này chụp một tấm ảnh gia đình.

Diệp Phạm ngẩn người.

Không hiểu tại sao trong đầu lại hiện lên ý nghĩ này, thực sự quá kì quái. Cô lắc đầu, nhanh đem ý nghĩ đó ném sau ót. Không được không được, ý nghĩ này ngàn vạn lần không thể có. Nhưng là ngay cả Diệp Phạm cũng phát hiện ra một việc.

Mới đầu, cái nhà này rõ ràng chỉ có cô cùng Đô Đô hai người.

Từ khi nào thì bắt đầu, cô không tự chủ được đã quen thuộc với sự tồn tại của Hạ Hàn?.

~~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.