Lâm Quỳnh ngồi trong lòng Phó Hành Vân, mở to đôi mắt tròn xoe như một chú thỏ, sau đó đứng dậy khỏi người anh, chu miệng lên, vừa ấm ức, vừa bất mãn nói: “Anh…. Anh không muốn có nó?!”
Tờ kết quả kia, Phó Hành Vân không dám xem lại lần hai, vừa nghĩ đến chuyện trong người Lâm Quỳnh có khối u thì lòng anh lại đau nhói, hoang mang, bất an.
Phó Hành Vân giơ tay nâng khuôn mặt đáng thương của đối phương lên, thảo nào dạo này lại ăn ít như vậy, cũng tự trách bản thân đã không sớm phát hiện ra đối phương không khỏe.
“Đừng sợ, tôi nhất định sẽ tìm cho em bác sĩ tốt nhất.”
Chân mày Lâm Quỳnh dựng ngược, hoang mang nói: “Tìm bác sĩ làm gì?”
“Cắt bỏ.”
Lâm Quỳnh không thể tin được lặp lại lần nữa, “Anh không muốn có nó?!”
Phó Hành Vân sửng sốt: “Lẽ nào phải giữ lại?”
“Nó cũng là máu thịt trên người em mà!”
Phó Hành Vân:….
Khối u cũng sinh ra cảm tình nữa hả.
Thấy đối phương không nói gì, Lâm Quỳnh cho rằng đối phương không cần con, đôi môi lập tức run rẩy, hai mắt ầng ậng nước, hung dữ nhìn Phó Hành Vân.
Thấy cậu đỏ mắt, Phó Hành Vân lập tức lúng cuống tay chân, yêu thương ôm cậu vào lòng, “Khó chịu phải không?”
Lâm Quỳnh quay đầu đi không thèm nhìn anh, Phó Hành Vân nhất thời cảm thấy mình như biến thành một lão đàn ông bắt nạt người ra xong rồi không chịu trách nhiệm vậy.
Thấy cậu không nói gì, Phó Hành Vân cũng sốt ruột đến mức không biết nên mở miệng thế nào, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn lo lắng.
Sau đó mở miệng hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
Lâm Quỳnh bĩu môi, “Bác sĩ nói đã một tháng rồi.”
Phó Hành Vân nghe xong liền thở phào, vậy chắc là chưa thành ác tính, “Tôi dời hết công việc sắp tới, ngày mai đưa em tới bệnh viện, hỏi bác sĩ xem có cách nào cắt bỏ thật an toàn không.”
Lâm Quỳnh nghe xong, lòng lạnh đi, “Em…. Em không muốn đi.”
Phó Hành Vân thấy cậu không chịu, biết nói nhẹ với đối phương không được, liền lạnh mặt: “Không được, mai bắt buộc phải đi.”
Lâm Quỳnh bị dọa sợ, sững sờ nhìn Phó Hành Vân, “Anh…. anh….”
“Anh không yêu em.”
Phó Hành Vân bị câu nói này dọa đến đờ người, nhíu mày, “Em nói gì vậy?!”
Lâm Quỳnh lấy tay áo lau nước mắt, “Nếu như anh yêu em thì anh đã cho em giữ lại nó rồi.”
“Lâm Quỳnh, tất cả những điều này là vì muốn tốt cho sức khỏe của em.”
Lâm Quỳnh vỗ ngực, “Em rất khỏe mạnh.”
“Không khỏe mạnh!”
Lâm Quỳnh lớn tiếng hỏi: “Em có chỗ nào không khỏe cơ chứ?!”
“Chỉ ăn một chén cơm.”
“….”
Hay lắm.
Phó Hành Vân nghiêm túc nhìn đối phương, “Sau này không được nói vậy nữa.”
Đối phương nói chuyện nghiêm khắc, Lâm Quỳnh rụt cổ, sau đó càng nghĩ càng thấy tủi thân, cậu yêu Phó Hành Vân, cho dù sau khi biết mình mang thai, trong lòng có sợ hãi nhưng vẫn muốn sinh đứa con này cho Phó Hành Vân.
Dù sao thì lúc hai người thân mật với nhau, đối phương cũng hay nói câu này, mặc dù biết là để làm cậu xấu hổ, nhưng Lâm Quỳnh vẫn luôn thầm ghi nhớ trong lòng, cậu nghĩ, nếu đối phương thật sự muốn có con, đợi bọn họ có đu tư cách làm cha mẹ thì sé đi nhận nuôi một đứa.
Nhưng nào ngờ bây giờ cậu mang thai rồi, đối phương lại căn bản không muốn, chỉ có mình cậu tự vẽ nên tất cả, hơn nữa hôm nay khi đi đến khu bán đồ sơ sinh, cậu còn mua một con gấu bông nhỏ.
Lâm Quỳnh càng nghĩ càng tủi thân, bĩu môi, bắt đầu lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt nước mắt lăn dài.
Rõ ràng cậu không thích khóc, từ nhỏ đến lớn cũng không khóc đươc bao nhiêu lần, nhưng sau khi gặp Phó Hành Vân, dường như đã rơi hết nước mắt của cả hai đời cộng lại.
Thấy cậu bướng bỉnh né tránh, Phó Hành Vân giơ tay lên ôm tim, đối phương là thịt đầu tim của anh, nếu như là những yêu cầu vớ vẩn nào đó thì thôi đi, chuyện nguy hại đến sức khỏe cậu thì anh không thể nào đồng ý.
Nhưng thấy cậu không vui anh lại không nhịn được mà ôm lấy dỗ dành, cúi đầu liền nhìn thấy cậu đã rơi nước mắt.
Tim anh bỗng chốc đau nhói, ngón tay thon dài gạt đi nước mắt trên khuôn mặt non mềm, “Tủi thân rồi?”
Lâm Quỳnh bĩu môi, mắt đỏ, mũi cũng đỏ, gật gật đầu, cái đầu bông xù khẽ nhúc nhích, Phó Hành Vân nhìn mà lòng ngứa ngáy.
Phó Hành Vân ôm lấy cậu từ phía sau, cúi đầu dịu dàng hôn lên má cậu, “Lâm Quỳnh, tôi chỉ sợ mất em.”
Lâm Quỳnh nhìn anh, “Nhưng mà…. Nhưng mà ban đầu là anh nói muốn có con, bây giờ lại nói không muốn nữa.”
Phó Hành Vân ngây người, “Khối u không phải là con.”
Lâm Quỳnh cũng ngây người theo, “Không phải khối u.”
Nói rồi đứa giấy xét nghiệm máu của mình ra, “Cái trên hình siêu âm không phải khối u, là…. Là con mình đó.”
Lâm Quỳnh có thể cảm nhận được bàn tay đang ôm mình cứng đờ.
Phó Hành Vân cầm giấy xét nghiệm máu, đọc từng chữ trên phần kết quả.
Lâm Quỳnh, nam.
Bệnh trạng: Đang mang thai.
Sau đó nhìn người trong lòng, “Em có thai rồi?”
Lâm Quỳnh nuốt nước miếng gật đầu.
Nhìn biểu cảm trên mặt anh, cậu thăm dò hỏi: “Anh không muốn có nó sao?”
Phó Hành Vân suýt chút buột miệng, nếu như là Lâm Quỳnh sinh đương nhiên là anh muốn, nhưng tất cả phải xem đối phương có đồng ý hay không đã.
Anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em có muốn không?”
Lâm Quỳnh đỏ mặt, vừa rồi khóc nên giờ trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, xấu hổ nhìn Phó Hành Vân rồi nhỏ giọng nói: “Em muốn sinh con cho anh.”
….
Phó Hành Vân chỉ thấy tim mình đập thật mạnh, hầu kết khẽ động, “Lâm Quỳnh.”
Sau đó ôm chặt cậu vào lòng: “Cảm ơn em.”
Lâm Quỳnh sửng sốt, giơ tay lên xoa cái đầu chó của anh, cười ngốc nghếch, “Anh khách sao ghê.”
Mặc dù chuyện này xảy ra không giống lẽ thường, nhưng chỉ cần là Lâm Quỳnh thì Phó Hành Vân hoàn toàn có thể chấp nhận, anh yêu cậu, yêu mọi thứ thuộc về cậu.
Hôm sau, Phó Hành Vân liền cùng Lâm Quỳnh đến bệnh viện khám tổng quát.
Phó Hành Vân mặt mày nghiêm túc, “Chắc chắn là không nguy hại đến sức khỏe chứ?”
“Tình trạng sức khỏe của Lâm tiên sinh hiện tại rất tốt, đây là trường hợp sản phu khỏe mạnh nhất mà tôi gặp trong năm nay đó.”
(sạn phụ là phụ nữ mang thai, sản phu là đàn ông nhe)
Phó Hành Vân: “Năm nay bác đã gặp mấy sản phu rồi?”
“Một.”
“….”
Bác sĩ nhìn ra sự lo lắng của Phó Hành Vân, mở miệng nói: “Cậu yên tâm, vợ và con cậu đều rất khỏe mạnh, không cần quá mức lo lắng hay nghĩ ngợi.”
Nói rồi một lần nữa đưa sổ tay mẹ bầu cho đối phương, “Mỗi ngày một lần, cơ thể khỏe mạnh.”
Phó Hành Vân tùy ý lật ra, đập vào mắt là:
23. Ba tháng đầu thai kì, không được làm chuyện phòng the.
Phó Hành Vân:….
Từ bệnh viện đi ra, Phó Hành Vân nắm lấy tay Lâm Quỳnh chầm chậm bước đi, từng bước từng bước như gấu túi vậy.
Nhìn hai bạn nhỏ có thể nói là chạy như bay ngang qua người họ, Lâm Quỳnh hỏi: “Có phải chúng ta đi chậm quá rồi không?”
Phó Hành Vân: “Ở đây không giới hạn tốc độ.”
“….”
Lâm Quỳnh nhìn điệu bộ nghiêm túc của anh, sau đó dụi dụi vào anh như heo ủi cải thảo, “Ba ơi, anh có vui không?”
Đôi chân đang bước đi của anh bỗng dừng lại.
Cậu nghi hoặc nhìn qua, chỉ thấy đối phương đang đứng đó đỏ mặt.
Mặc dù từng thấy đối phương đỏ mặt nhưng Lâm Quỳnh vui vẻ không biết mệt đi chọc ghẹo đối phương, “Không vui hả, ba ơi?”
Phó Hành Vân nghe xong, hít sâu một hơi, dùng anh mắt đầy nguy hiểm nhìn Lâm Quỳnh, sau đó giơ tay lên xoa xoa chiếc bụng còn đang bằng phẳng của cậu, “Lần nầy là nó cứu em đó nhé.”
Lâm Quỳnh đắc y như heo con, hừm hừm mấy tiếng.
Sau khi biết Lâm Quỳnh mang thai, Phó Hành Vân liền bắt đầu làm tiệc tại nhà, mỗi ngày đều ở bên Lâm Quỳnh.
Lâm Quỳnh vốn tưởng rằng bản thân sẽ xuất hiện tình trạng nghén ăn như những người khác, nhưng sáu tháng chớp mắt trôi qua, trừ lúc ban đầu hơi thích nghi không kịp ra thì không có phản ứng gì nữa cả.
Ngược lại, Phó Hành Vân lại thường xuyên thay đổi khẩu vị, ăn không ngon.
Lâm Quỳnh biết đối phương quá lo lắng cho mình, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, suy cho cùng thì kiếm đâu ra được một người vì lo lắng cho bạn đời của mình mà tâm phiền ý loạn đến thế chứ.
Nhưng thời gian mang thai, hai người không phải là không có những trận cãi vã nho nhỏ.
Ba tháng đầu thai kì, Lâm Quỳnh hay thức dậy giữa đêm vì khó chịu, một hai lần còn được, quá nhiều lần đối với một người hay ăn lười làm như Lâm Quỳnh mà nói quả thật là một cơ ác mộng.
Mỗi ngày khó chịu dậy giữa đêm, sẽ tức giận một cách vô cớ, nhưng lại không muốn trút lên Phó Hành Vân, chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Cũng may anh kịp thời phát hiện, buổi tối ngồi bên giường đau lòng ôm lấy Lâm Quỳnh.
“Khó chịu hả?”
Lâm Quỳnh bĩu môi, sự tủi thân trong lòng bùng phát, “Tại anh hết.”
Nói rồi quay qua nhìn anh, lải nhải: “Tại anh hết, ban đầu em đã bảo anh đừng bắn vào mà anh không chịu, còn mắt em giữ trong đó ngủ cả đêm.”
Phó Hành Vân nhìn cậu, cười nói: “Tại tôi hết.”
Lâm Quỳnh không vui, “Anh còn cười, em muốn li hôn với anh, lấy một nửa tài sản của anh cao bay xa chạy.”
“Vậy không phải là em lỗ rồi sao?”
Lâm Quỳnh:?
Phó Hành Vân nghiêm túc, “Chỉ cần không li hôn, tất cả tiền của tôi đều là của em.”
Lâm Quỳnh:….
Tên chó má này, tôi liều với anh!!!!
– _-
Tháng thứ năm của thai kì, bụng đã lộ rõ, những bộ đồ rộng cho giai đoạn đầu thai kì mà Lâm Quỳnh thường mặc đã không còn vừa nữa.
Mặc dù có lúc sẽ mặc quần áo rộng của Phó Hành Vân, nhưng cảm thấy mua thêm một ít vẫn tốt hơn.
Phó Hành Vân sau khi biết được, không nói gì mà ra ngoài mua cho đối phương ngay.
Lâm Quỳnh thấy anh đứng ở lối ra vào cửa, đáng thương vô vàn: “Tiên sinh, có thể mua về cho bạn đời của anh một que kem không?”
Phó Hành Vân biết bản thân không chịu nổi ánh mắt của Lâm Quỳnh, quay đầu đi, “Không được.”
Nói rồi sợ đối phương làm nũng, vội vàng ra ngoài, trong lòng cũng thấy thương cậu không ăn được cái này, không ăn được cái kia.
Đến khi qua tại, trong tay là một đống túi to túi nhỏ.
Lâm Quỳnh giật mình, “Sao mua nhiều vậy.”
“Thấy cái nào hợp với em thì mua thôi.”
Hai người về phòng ngủ, Phó Hành Vân bắt đầu thay đồ, Lâm Quỳnh bên cạnh tò mò mở túi giấy ra, rất nhiều màu sắc, nhưng chưa biết thế nào.
Lâm Quỳnh lấy đại một bộ, lập tức sững người tại chỗ, “Phó… Phó Hành Vân!”
Anh quay đầu lại, “Sao vậy?”
Lâm Quỳnh đỏ mặt, xách cái váy trong tay lên, “Anh mua cái gì đây hả?!”
Phó Hành Vân rất là hài lòng nhìn đống quần áo đó, “Em mặc rất hợp.”
Rộng rãi, tiện lợi.
Lâm Quỳnh thấy đối phương không trả lời đúng câu hỏi, hỏi lần nữa: “Tại sao anh lại mua mấy cái này?!”
Phó Hành Vân: “Không phải em bảo tôi đi mua sao?”
Lâm Quỳnh trợn tròn mắt, cậu bảo đối phương đi mua quần áo rộng, nhưng đâu có bảo đối phương đi mua váy.
Còn chưa đợi cậu mở miệng phản bác, ngay sau đó chỉ thấy anh móc thẻ lương mà ban đầu Lâm Quỳnh đã đưa cho anh ra, “Em bảo tôi cầm lấy nó mua thứ mà mình thích.”
“….”
Lâm Quỳnh nhất thời chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, ngậm bồ hòn làm ngọt.
Lâm Quỳnh nhìn váy trong đống túi giấy, đại trượng phu thà chết chứ không chịu khuất phục.
Đống váy vóc này ai thích người đó mặc, cậu tuyệt đối không mặc!
Ba ngày sau.
Lâm Quỳnh mặc váy lượn trong nhà.
Tuyệt vời~
Đại trượng phu biết co biết duỗi.