Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 98



Sau khi thì thầm bên tai, Lâm Quỳnh ngước mắt lên nhìn anh, “Có… Có được không?”

“Không làm đến cuối, chỉ là giúp anh thôi, dù sao em cũng không biết làm.”

Lời vừa rồi nói bên tai anh, ngay cả kiểm duyệt của Tấn Giang cũng không qua được, nên Lâm Quỳnh vừa nói xong, lập tức mặt đỏ tim đập.

Lúc này tim như đang dập beat vinahouse, đây là Dũng khí mà Lương Tịnh Như cho cậu đó.

Phó Hành Vân nhìn đối phương, giơ tay vuốt ve gò má cậu.

– –Kéo đèn—

Lúc này, trên weibo cũng đang dầu sôi lửa bỏng.

Là một nhân viên khách sạn tung tin, “Ông lớn các bạn nói đó, hôm nay đặt món ở khách sạn, gần như mỗi món mà tiểu yêu tinh bên cạnh đặt đều có giá trị bẳng cả tháng lương của tôi.”

“P/s: Bạn đời hợp pháp có thể tố cáo tiểu yêu tinh kia, bắt người ta phải nôn tiền ra!”

Nhưng bình luận bên dưới lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

“Hahahahaha Mau bơi vào đây đi mấy má, ở đây vẫn còn một người tối cổ nè.”

“Tối cổ muốn chết, mọi người cùng góp tiền cho chủ tus đóng tiền mạng nào, không cần cảm ơn, con người tôi ấy mà, rất tốt bụng, không nỡ nhìn người ta đáng thương như vậy.”

“Lâm Quỳnh, tôi quyên góp chính mình hahahahaha”

“Chủ tus có thể nào xóa bài không, không vì gì khác, tôi chỉ sợ Lâm Quỳnh đọc được lại tin thật, chạy đến đòi tiền thì khổ.”

“Hahahahah, Lâm Quỳnh: Còn có chuyện tốt vậy sao.”

Chủ tus phát hiện ra có gì đó không đúng, trả lời bên dưới, “Chuyện gì vậy, bây giờ không phải đang mắng tiểu yêu tinh sao?”

“Nhà chủ tus rớt mạng hả?”

“Đừng kêu tiểu yêu tinh nữa, người ta là chính thất đó.”

“Cuộc sống nào đâu dễ dàng, Lâm Quỳnh thở dài.”

“Cứu mạng, Lâm Quỳnh bị bôi nhọ mà vẫn hề hước là sao.”

“Năm ấy anh lấy việc nghĩa làm vui, anh nói cái anh có chính là tiền, bây giờ nghĩ lại, hóa ra là thật.”

“Tôi phát hiện ra Lâm Quỳnh lất ư là có chính kiến nha, thích tiền, lấy tiền làm mục tiêu luôn, đi kiếm một ông chồng nhiều tiền, ngưỡng mộ ghê.”

– _-

Sáng sớm hôm sau, Lâm Quỳnh vì phải tham gia sự kiện nên dậy từ rất sớm.

Mặc dù cậu dậy sớm, nhưng tối qua cậu ngủ trễ, đột nhiên ngồi dậy trên giường, bắt đầu suy tư về đời người.

Sau đó định rời giường đi rửa mặt, nhìn người đàn ông đang ngủ say sưa, không nhịn được mà ngắm lâu thêm một chút.

Sống mũi anh rất cao, gương mặt góc cạnh rõ ràng, trầm mình lâu trong thế giới tiền quyền, cho dù là lúc nhắm mắt ngủ vẫn toát lên dáng vẻ kiêu ngạo của một nhân vật lớn.

Lâm Quỳnh cứ ngồi ngây ngốc như vậy trên giường một lúc, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị đi làm.

Lâm Quỳnh tắm mát trong nhà tắm, khi ra ngoài, Phó Hành Vân vẫn chưa thức giấc, lúc này điện thoại trong túi reo lên, Lâm Quỳnh giật mình tắt đi.

Vương Trình: “….”

Cậu quay đầu he hé mắt nhìn người đang nằm trên giường, tiếng chuông điện thoại vừa rồi không nhỏ, sợ sẽ làm phiền anh nghỉ ngơi.

Thấy anh không nhúc nhích, bước đến nhìn anh, vẫn hệt như lúc cậu đi tắm, không có bất kì dấu hiệu thức giấc nào.

Lâm Quỳnh vuốt ngực, thở phào.

Sau đó định mở cửa ra, nhưng vừa cất bước, chân lại giống như bị dính chặt trên mặt đất vậy, không nhấc lên được.

Hai người vừa mới yêu đương chưa được 48 tiếng đồng hồ đã phải xa nhau, quả thực có chút không nỡ, sau đó Lâm Quỳnh quay người đi đến bên giường.

Cậu cúi người hôn lên mặt anh một cái.

Sau đó lại chạm thêm hai cái nữa, được rồi, có thể đi làm rồi.

Nhưng lần thứ hai rời đi vẫn vòng ngược trở lại, hôn một cái lên bên mặt còn lại của Phó Hành Vân.

Như vậy mới đối xứng.

Nhưng có lần hai chắc chắn sẽ có lần ba, Lâm Quỳnh không biết mình đã bước được bao xa, nhưng vẫn luyến tiếc mà vòng về.

Dụi dụi cọ cọ hồi lâu, mãi đến khi điện thoại lần nữa reo lên mới vội vội vàng vàng ra ngoài.

Cửa khép lại “cạch” một tiếng, lúc này anh cũng đồng thời mở mắt ra.

Lâm Quỳnh ra khỏi khách sạn liền nhìn thấy Vương Trình.

Câu đầu tiên Vương Trình nói khi nhìn thấy cậu là, “Sao không bắt máy?”

Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, “Vì yêu.”

“….”

Sau đó bổ sung thêm: “Lão baby của tôi đang ngủ.”

Mặt Vương Trình đầy bất lực, biết được lão biếи ŧɦái chính là Phó Hành Vân, suy nghĩ trong lòng hắn thay đổi rất lớn, “Không phải hai người đang tính chuyện li hôn sao?”

Lâm Quỳnh: “Đã làm lành rồi.”

Vương Trình nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

Lâm Quỳnh tò mò, “Anh muốn nói gì đó phải không?”

Vương Trình quay đầu đi, giọng nói cứng nhắc, “Không có.”

Lâm Quỳnh: “Nói đi.”

Vương Trình nuốt nước miếng, “Vậy cậu đừng có giận nhá.”

Lâm Quỳnh gật gật đầu.

“Trước đây tôi cứ tưởng cậu đang ở bên một lão biếи ŧɦái vừa già vừa xấu, không ai thích, cảm thấy cậu đạp chân vào vũng bùn, đánh mất thanh xuân, còn nghĩ cách cứu vớt cậu.”

Lâm Quỳnh: “Vậy sao anh không cứu vớt thành công vậy ta?”

Vương Trình: “Trong lòng cậu không tự rõ hả?”

“….”

Yêu tiền yêu đến điên cuồng.

Lâm Quỳnh rụt cổ, sau đó nói: “Anh nói tiếp, anh nói tiếp.”

“Khi cậu nói cậu muốn li hôn, tôi rất là vui, cảm thấy cậu cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ, được sống vì mình.”

“Nhưng từ hôm qua, sau khi biết được thân phận của ngài Phó, tất cả suy nghĩ của tôi đều đã thay đổi rồi.”

Lâm Quỳnh còn hùa theo, “Vậy anh có cảm tưởng gì?”

“Cảm thấy cậu không biết tốt xấu.”

“….”

Lâm Quỳnh cùng hắn đi đến phòng chờ sau cánh gà, vừa mở cửa ra đã thấy nhiếp ảnh gia vạm vỡ đang ngồi trên sô pha.

“Anh trai!”

Lâm Quỳnh quen miệng đáp lại: “Em gái.”

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ bước về phía Lâm Quỳnh, “Anh quá đáng lắm luôn ó.”

Lâm Quỳnh đột nhiên cũng thấy chột dạ, trước đây đối phương nói với cậu mình cô đơn buồn khổ, cần lắm một anh công, nhưng may mà có một người cũng cô đơn là cậu bầu bạn nên mới không thấy lạc lõng, nhưng bây giờ mình lại bỏ rơi đối phương để chạy theo tình yêu.

Cậu có tội!

Cậu là tội đồ.

Sau đó mở miệng nói: “Xin lỗi, trước giờ luôn giấu anh.”

“Sao anh lại đối xử với Phó tổng như vậy?”

Hai người gần như nói cùng một lúc.

Lâm Quỳnh sửng sốt, “Gì cơ?”

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ thấy cậu vẫn chưa hiểu thì càng giận hơn, lặp lại một lần nữa: “Sao anh lại đối xử với Phó tổng như vậy?”

“Đến cả một cái dánh phận cũng không thèm cho anh ấy!”

Nói rồi lấy điện thoại ra, trên màn hình là một bảng bình chọn, tên của cẩu nam nhân nhà cậu đứng ngay đầu bảng.

Lâm Quỳnh phát ra âm thanh của sự nghi hoặc, “Này là cái gì?”

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ, “Bảng xếp hạng nam thần của cộng đồng á.”

Lâm Quỳnh: “Cộng đồng gì?”

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ: “Cộng đồng thụ.”

“….”

Nói rồi bắt đầu đau lòng, “Cậu vậy mà lại dám làm tổn thương Phó tổng.”

Nói rồi hít vào lấy hơi, “Vậy, anh ấy thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ chớp mắt hai cái, “Cái đó đó.”

Lâm Quỳnh đã hiểu ý của đối phương, nhớ lại lời nói hàm hồ và hành động qua loa của mình tối qua.

– _-

Khi quay về đã là bảy giờ tối, vừa tan làm, Lâm Quỳnh chỉ muốn làm một chú bướm yêu hoa, vỗ cánh bay về khách sạn.

Vừa mở cửa đã không chờ được nữa, hét lên: “Hành Vân!”

Vừa nước mắt lên liền nhìn thấy anh đang đứng cách đó không xa, “Em về rồi đây.”

Phó Hành Vân giơ tay đón lấy cậu, hai người ôm lấy, cảm nhận hơi ấm của nhau.

Cậu tiện thể báo lịch trình của mình cho đối phương, “Vương Trình tính rồi, nói là phải một tuần mới xong hết được.”

Phía công ty của Phó Hành Vân còn có việc, điều này nói lên rằng hai người sẽ không được gặp nhau một tuần.

Lâm Quỳnh cũng cảm nhận được sự hụt hẫng của đối phương, sau đó thì thầm bên tai anh: “Lần sau gặp nhau chúng ta sẽ làm đến cùng.”

Phó Hành Vân nghe xong liền sững người.

Lâm Quỳnh nhìn anh, ưỡn ngực, “Trước lúc đó, em sẽ cố gắng học tập thật tốt.”

Sáng sớm hôm sau, Lâm Quỳnh bị ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mắt, theo quán tính mà tìm cái gì đó che mắt lại, nhưng cuối cùng lại không tìm thấy gì cả, chỉ có thể từ từ thức dậy.

Sau đó quay đầu qua nhìn.

Anh máu nóng nên đắp chăn chỉ có một nửa, Lâm Quỳnh nhìn từng đường cơ bắp trên bờ ngực săn chắc, cường tráng của anh, nhất thời nhìn lâu thêm vài phút.

Sau đó hất đầu đầy cao quý.

Chẳng qua chỉ là thứ mua vui cho cậu mà thôi.

Vén chăn ra, xuống giường, định đi rửa mặt.

Lâm Quỳnh đi tới phòng tắm.

Ngay sau đó bên tai vang lên tiếng bước chân, anh ở trần đi vào, trên người mang theo sự biếng nhác vì phải dậy sớm.

Phó Hành Vân rủ mắt nhìn cậu, ánh mắt này dường như là một hành động vô thức, nhưng lại khiến Lâm Quỳnh mặt đỏ tim đập.

Ngoại hình của Phó Hành Vân đẹp đến mức khó nói nên lời.

Khi anh đi ngang qua còn cúi đầu hôn lên má cậu một cái, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà vào phòng tắm mát.

Đợi Lâm Quỳnh sửa soạn xong hết, Vương Trình cũng gọi điện thoại đến.

“Sửa soạn xong chưa?”

Lâm Quỳnh nhìn vali đầy ăm ắp, “Hòm hòm rồi.”

Vương Trình: “Tới giờ tôi sẽ đến đón cậu.”

Sau đó Lâm Quỳnh đưa mắt nhìn phòng tắm, ánh mắt đầy luyến tiếc, hai người mặt dù đã kết hôn hơn một năm, thời gian bên nhau không hề ít, nhưng nếu như tính từ lúc hai người cùng có tình cảm, chính thức yêu nhau thì còn chưa được mấy ngày.

Cậu mím mím môi lên tiếng hỏi: “Đây là chuyến bay trễ nhất có thể rồi hả?”

Vương Trình không biết Lâm Quỳnh đang nghĩ gì, trực tiếp trả lời: “Phải, chiều nay là chuyến bay trễ nhất.”

Lâm Quỳnh đưa mắt nhìn đồng hồ, khi hai người thức dậy đã là giữa trưa rồi.

Đúng là hôn quân không muốn lên triều sớm mà.

Vương Trình hỏi ngược lại, “Sao vậy?”

Lâm Quỳnh lắc đầu, “Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi.”

Vương Trình: “Cậu tưởng tôi sẽ tin?”

Lâm Quỳnh: “Không thì sao?”

Hai người nói chuyện thêm một lúc rồi cúp máy, Vương Trình nhìn điện thoại đã cúp, thở phào.

Nghĩ thầm bây giờ Lâm Quỳnh chắc chắn đang ở bên lão baby của cậu, nhớ lại cuộc đối thoại trước đây, hắn thấy mình không nên tạo sự tồn tại trước mặt anh vẫn hơn.

Phó Hành Vân từ nhà tắm đi ra, “Hôm nay bay?”

Lâm Quỳnh gật đầu, sự kiện ở đây đã kết thúc, phải bay đến thành phố khác.

Phó Hành Vân từ trong túi áo tây trang lấy ra chiếc thẻ vàng mà Lâm Quỳnh đã để lại khi rời đi.

Ban đầu, Lâm Quỳnh đi rất dứt khoát, khi đi, ngoài quần áo ra thì không mang gì cả, chiếc thẻ vàng quý báu thường ngày thì để trên bàn trà, trứng bồ câu mà chỉ cần không phải đi làm là luôn đeo trên tay cũng đặt gọn trong hộp nhẫn.

Nói buông là buông, nhẫn tâm ở mức độ không hề tầm thường.

Lúc đó, chỉ nhìn thôi cũng khiến tim đau nhói.

“Cầm lấy.”

Lâm Quỳnh sửng sốt, “Em không cần.”

Phó Hành Vân nhìn cậu, mở miệng: “Trao đổi.”

Lâm Quỳnh có chút khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy ngay sau đó anh móc thẻ lương của cậu ra, cái này là do Lâm Quỳnh lấy ra vào hôm kia.

“Cái này thuộc về anh.”

Đặt thẻ vàng vào trong tay cậu, “Cái này thuộc về em.”

Số dư của hai chiếc thẻ này căn bản không thể nào so sánh, cho dù thẻ vàng có thể sinh con được thì cũng sẽ không sinh ra một đứa trẻ nghèo nàn như chiếc thẻ của cậu.

Tiền trong thẻ cậu còn không bằng 1% của thẻ vàng nữa.

Lâm Quỳnh nhìn anh, “Anh chắc chưa?”

Phó Hành Vân gật đầu.

Lâm Quỳnh: “Vậy anh tiêu tiền tiết kiềm chút nha.”

“….”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.