Sau khi Ôn Lưu Băng tiếp quản Phong Lộ Thành, hắn cố ý phát thiệp mời sư tôn tới.
Làm trò trước mặt Mục Trích, Ôn Lưu Băng và Thẩm Cố Dung đứng sóng vai trên tường thành Phong Lộ, hắn vung tay lên, nói: “Sư tôn, đây giang sơn Tam Thủy đánh hạ vì ngài.”
Thẩm Cố Dung: “……”
Mục Trích: “……”
Thẩm Cố Dung nhìn đại đồ nhi nhà mình đầy kỳ lạ, nói: “Tam Thủy, ngươi có thể đánh thắng Mục sư đệ của ngươi không?”
Ôn Lưu Băng kỳ quái nói: “Sao sư tôn lại nói vậy? Con và Mục sư đệ huynh đệ tình thâm, lấy đâu ra chuyện đánh nhau?”
Thẩm Cố Dung cười đầy từ ái: “Bởi vì sư đệ tình thâm của ngươi muốn đánh ngươi.”
Vừa dứt lời, Mục Trích mặt trầm như nước đã một kiếm phá không lao tới.
Ôn Lưu Băng: “……”
Thành chủ Phong Lộ Thành vừa mới nhậm chức đã bị Mục Trích đánh chạy khắp thành.
Ngu Tinh Hà vốn dĩ đang ăn no chờ chết ở Ngu Châu thành, cuối cùng bị a tỷ hắn đánh ra khỏi thành, nói không rèn luyện thành một người vạm vỡ thì đừng hòng trở về.
Ngu Tinh Hà cố nén nước mắt, xách theo tay nải nhỏ tới đầu quân cho Ôn Lưu Băng, thề sống chết muốn trở thành một nam nhân chân chính bảo vệ a tỷ.
Ôn Lưu Băng thấy hắn phế vật như vậy, liền ném hắn tới Tru Tà rèn luyện.
Ngu Tinh Hà ngày ngày kêu cha gọi mẹ, nhưng một muốn câu rời khỏi cũng chưa kêu.
Ôn Lưu Băng rất vui mừng.
Nghe thấy sư tôn tới, Ngu Tinh Hà cố ý chạy đến, xoay vòng vòng quanh sư tôn, vui mừng hân hoan nói: “Sư tôn nhìn con nè! Tinh Hà đã đến Nguyên Anh rồi! Sư tôn, sư tôn sư tôn!”
Thẩm Cố Dung: “……”
Ở trong Kinh Thế Lục, mỗi lần tu vi Ngu Tinh Hà tăng lên cũng đều tới khoe khoang trước mặt mình, có điều lúc ấy Thẩm Cố Dung hoàn toàn không để ý tới hắn.
Sau khi Ngu Tinh Hà khoe xong, trong nháy mắt cũng nghĩ tới chuyện ở Kinh Thế Lục, sắc mặt hắn tái nhợt, cứng đờ tại chỗ lúc lâu, suýt nữa khóc thành tiếng.
“Con…… Con con chưa đến Nguyên Anh……” Ngu Tinh Hà vụng về muốn thu hồi lời nói của mình: “Tinh Hà kém lắm….. Sư tôn đừng nhìn con.”
Thẩm Cố Dung: “……”
Thẩm Cố Dung thở dài một hơi, xoa đầu hắn, nói: “Tinh Hà rất lợi hại.”
Ngu Tinh Hà ngẩn người, ngơ ngác nhìn Thẩm Cố Dung hồi lâu, mới “Oa” một tiếng, suýt nữa khóc ra tiếng —— vất vả lắm mới nhịn xuống được.
Ngu Tinh Hà nhìn trời, không muốn rơi nước mắt, ra vẻ lãnh khốc nói: “Tinh Hà sẽ nỗ lực hơn.”
Lời khích lệ hắn đợi hai đời, cuối cùng cũng đợi được.
Giống như nội tâm trống rỗng được lấp đầy, Ngu Tinh Hà vừa muốn khóc lại vừa xúc động, hận không thể tay không đi đánh hổ.
Thẩm Cố Dung cười bất đắc dĩ.
Mục Trích đánh xong Đại sư huynh, vừa quay lại liền nhìn thấy Ngu Tinh Hà đang khoe mẽ với sư tôn, mà trên mặt sư tôn cũng tràn đầy tươi cười, có vẻ được dỗ đến cực kỳ vui vẻ.
Mục Trích: “……”
Mục Trích lại lần nữa rút thanh kiếm vừa tra vào vỏ ra, bắt đầu đuổi giết Ngu Tinh Hà.
Ngu Tinh Hà: “A a a! Tiểu sư huynh tha mạng!!!”
Thẩm Cố Dung ở một bên xem đến mặt đầy ý cười.
Các đồ đệ của y thật là đoàn kết hữu ái, hỗ trợ lẫn nhau.
Quá hòa thuận.
Mục Trích hoàn toàn không muốn đợi thêm ở Phong Lộ Thành nữa. Đánh xong người này còn phải đánh người khác, thời thời khắc khắc đề phòng người tới gần sư tôn hắn, không biết có bao nhiêu mệt mỏi, tuy rằng biết Ôn Lưu Băng và Ngu Tinh Hà không có tình cảm ái mộ như mình, nhưng tình cảm ỷ lại của con cái với cha mẹ kia cũng khiến hắn ghen đỏ mắt.
Nhưng Thẩm Cố Dung dường như lại rất vui vẻ, Mục Trích không có biện pháp, đành phải tâm bất cam tình bất nguyện bồi Thẩm Cố Dung vui chơi ở Phong Lộ Thành, nhìn ngắm giang sơn Ôn Lưu Băng đánh hạ cho mình.
Từ khi còn bé Thẩm Cố Dung đã cực kỳ thích náo nhiệt, nhưng bởi vì trăm năm khổ tu, hiện tại ở trong phố xá sầm uất một lúc đã đau đầu không chịu nổi, Mục Trích thấy thế đành phải dẫn y trở về chỗ ở Ôn Lưu Băng đã chuẩn bị tốt ở Phong Lộ Thành.
Ôn Lưu Băng xảo quyệt sắp xếp hai phòng riêng cho hai người.
Mục Trích thấy thế trong lòng càng buồn hơn, sa sầm mặt đi theo Thẩm Cố Dung vào phòng, không thèm xem căn phòng bên cạnh.
Thẩm Cố Dung bên ngoài vẫn luôn là Thánh quân thanh lãnh trời quang trăng sáng, nhưng về đến địa bàn lại lập tức thả lỏng, vừa vào cửa y liền cởi áo choàng xuống, cũng mặc kệ Mục Trích đằng sau có bắt được hay không, tiện tay ném đi, tư thế rất tiêu sái.
Mục Trích sớm đã có chuẩn bị, chuẩn xác bắt lấy áo choàng một cách nhuần nhuyễn.
Thẩm Cố Dung vươn vai, lại cởi áo ngoài ra, cởi nguyên một đường, Mục Trích cũng một đường theo sau nhặt y phục.
Chờ tới nội thất, trên người Thẩm Cố Dung đã chỉ còn một bộ bạch y đơn bạc, lỏng lẻo ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của y, giống như khó lòng giữ chặt lấy.
Phong Lộ Thành vừa qua giữa hè, gió thu se dịu, ban đêm vẫn hơi lạnh, nhưng vì trong phòng Thẩm Cố Dung đã chuẩn bị viêm thạch, dù là Thẩm Cố Dung sợ lạnh cũng cảm thấy hơi nóng.
Mục Trích không dao động, cầm quần áo gấp gọn đặt một bên, thấy trên thái dương Thẩm Cố Dung rỉ ra chút mồ hôi, bấm tay mở một cánh cửa sổ ra.
Một luồng gió đêm rót vào từ ngoài cửa sổ. Thẩm Cố Dung vốn đang chuẩn bị ngủ, ngồi trên giường nghiêng đầu, liếc thấy trăng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, thoáng sửng sốt, mới hỏi: “Hôm nay là dịp nào?”
Mục Trích suy nghĩ, nói: “Hình như là tết Trung Thu.”
Mười lăm tháng tám là ngày đoàn viên, tết Trung Thu của phàm thế, Thẩm Cố Dung ngồi trên giường hồi lâu, trong mắt hiếm khi xuất hiện chút khổ sở.
Mục Trích không thể nhìn y như vậy, nhẹ nhàng sáp tới, cẩn thận hôn lên trán y.
Lúc này Thẩm Cố Dung mới khôi phục tinh thần, hơi ngẩng đầu cắn nhẹ lên môi Mục Trích, hàm hồ nói: “Có muốn uống rượu?”
Mục Trích ngẩn ra, biết được tửu lượng không lớn hơn hạt mè là bao của sư tôn hắn, hỏi kỳ quái: “Ngài uống?”
Thẩm Cố Dung gật đầu.
Y mặc lại y phục đã gấp gọn một bên, dẫn theo Mục Trích nhảy lên nóc nhà, lấy một chiếc bàn nhỏ cùng bình rượu và chén rượu từ trong nhẫn trữ vật ra.
Mục Trích nhíu mày, Thẩm Cố Dung vừa uống say liền thích nói mê sảng, giống hệt một đứa trẻ khó kháng cự được.
Vốn hắn muốn ngăn cản, nhưng thấy Thẩm Cố Dung dường như thật sự rất khổ sở, Mục Trích đành phải cho phép.
Thẩm Cố Dung lấy ra một bình rượu hoa quế không biết từ đâu tới, rót hai chén, đưa cho Mục Trích một chén, con ngươi khẽ đảo, nói: “Tới.”
Tửu lượng Mục Trích rất tốt, nhấp một ngụm.
Rượu hoa quế ngọt ngào, cũng không giống rượu lắm, ngược lại càng giống mật hoa hơn.
Hai người ngươi một ly ta một ly uống hết vò rượu hoa quế kia, lại ngắm trăng thêm một lúc. Cuối cùng Thẩm Cố Dung quả nhiên say như dự đoán của Mục Trích.
—— Ngay cả rượu ngọt cũng say được, Mục Trích quả thực rất muốn thở dài.
Thẩm Cố Dung ôm cổ Mục Trích, nghiêng đầu nhìn trăng tròn nơi chân trời, trong mắt đều là hơi nước, y lẩm bẩm nói: “Mục Trích, ta nhớ cha mẹ và huynh trưởng ta.”
Đầu quả tim Mục Trích tê rần, nhẹ nhàng ôm y, vỗ về sau lưng y, dịu dàng nói: “Nhớ bọn họ vậy đi thăm bọn họ thôi.”
Thẩm Cố Dung đột nhiên nức nở một tiếng: “Bọn họ không nhớ rõ ta, bọn họ không gọi ta là Cố Dung nữa, tất cả đều gọi ta là tiểu thiếp, còn cười ta, hu hu……”
Mục Trích: “……”
Tuy rằng biết rất đau lòng, nhưng Mục Trích lại vẫn có chút buồn cười.
Mục Trích ôm Thẩm Cố Dung như ôm đứa nhỏ ngồi lên đùi, nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành y: “Mục Trích sẽ luôn ở bên cạnh sư tôn, vĩnh viễn không rời xa ngài.”
Thẩm Cố Dung thoáng sửng sốt, mới tựa đầu lên cổ hắn nhỏ giọng nói thầm: “Nam nhân họ Mục muốn lừa ta về làm tiểu thiếp, ta nói ta không muốn, hắn không thể ép buộc ta, ngày mai ta phải đi tìm huynh trưởng cáo trạng, ngươi chờ cho ta, huynh trưởng ta lợi hại lắm.”
Mục Trích: “……”
Mục Trích suýt nữa cười ra tiếng.
Thẩm Cố Dung một khi say rượu liền thích nói mê sảng, hết nức nở rồi đến làm thuyết thư, lâu lâu còn giãy giụa khiến Mục Trích mấy lần khó giữ được y, cuối cùng ầm ĩ tới tận đêm khuya Mục Trích với ôm được y về.
Thẩm Cố Dung vừa dính người lên giường lập tức chui tọt vào trong chăn, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ còn nghe được tiếng hít thở vững vàng.
Mục Trích nhìn y một lúc lâu, khi đang chuẩn bị đả tọa minh tưởng bên cạnh, chợt nghe thấy Thẩm Cố Dung gọi một tiếng.
“Mục Trích.”
Mục Trích nghiêng đầu nhìn y.
Không biết từ khi nào Thẩm Cố Dung đã nâng tay lên, lúc này đang túm ống tay áo hắn, có lẽ y vẫn còn chìm trong giấc mộng, mày chau lại, giống như đang nằm mơ ác mộng.
Lòng Mục Trích mềm nhũn, nắm tay Thẩm Cố Dung đặt vào lòng bàn tay mình, dịu giọng nói: “Ta ở đây.”
Thẩm Cố Dung yên lặng một lúc, lại lẩm bẩm nói: “Ngươi ở đâu vậy?”
Mục Trích ngẩn ra, nhìn vẻ mặt dường như cực kỳ khó chịu của Thẩm Cố Dung, đột nhiên không ngăn được mình muốn biết y mơ thấy cái gì.
Mục Trích do dự mãi, cuối cùng vẫn đưa thần thức vào thức hải Thẩm Cố Dung, xâm nhập vào cảnh trong mơ của y.
Nếu là tu sĩ bình thường, kể cả cảnh trong mơ cũng có rào cản, không cho người ngoại lai tiến vào, nhưng Thẩm Cố Dung lại tin tưởng Mục Trích vô điều kiện, không hề ngăn cản, mặc cho hắn tiến vào giấc mơ sâu trong thức hải.
Sau khi sương trắng tan đi, Mục Trích tiến vào cảnh trong mơ.
Ngẩng đầu nhìn lên, đó là Hồi Đường Thành phồn hoa khắp thành.
Vẫn là Tiết Hoa Đăng Thẩm Cố Dung mãi mãi không quên được.
Ở trong biển người, thiếu niên Thẩm Cố Dung tóc đen hồng y, đang dựa ngồi lưng lên bờ sông chống cằm, có vẻ cực kỳ buồn rầu.
Giữa sông thả đầy đèn hoa sen đỏ tươi, Thẩm Cố Dung nhìn từng ngọn đèn trôi qua mình, nhờ hoa đăng của người khác bắt đầu tự ước nguyện cho mình.
Mục Trích nghe được y lẩm bẩm nói: “Hy vọng ta sớm tìm được đường về nhà.”
Mục Trích sửng sốt, có chút không biết nên khóc hay cười.
Xem ra là lạc đường, khó trách lại hỏi hắn đang ở đâu.
Hắn chậm rãi đi tới, ngồi xuống bậc thang bên cạnh Thẩm Cố Dung, nghiêng đầu nhìn y.
Thẩm Cố Dung nghe thấy tiếng động, mở mắt, hơi nghiêng đầu mê man nhìn người xa lạ trước mặt.
Mục Trích nhẹ giọng hỏi y: “Người không tìm thấy đường về nhà sao?”
Thẩm Cố Dung gật đầu, hỏi: “Ngươi tới giúp ta ư?”
Mục Trích cười nói: “Đúng vậy.”
Thẩm Cố Dung nhỏ giọng “A” một tiếng, nói thầm: “Thì ra mượn hoa đăng của người khác ước nguyện cũng có thể thành sự thật nha.”
Mục Trích: “……”
Mục Trích cảm thấy rất bất đắc dĩ, không biết rốt cuộc sư tôn hắn nằm mơ kiểu gì mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.
Hắn vươn tay về phía Thẩm Cố Dung: “Tới đây, ta dẫn người về nhà.”
Thẩm Cố Dung ngờ vực nhìn hắn một lúc lâu, mới nói: “Ngươi biết nhà ta ở đâu sao?”
Mục Trích nói: “Ta biết.”
Tòa nhà lớn nhất Hồi Đường Thành chính là Thẩm gia, ngay sát bên cạnh là tư thục.
Thẩm Cố Dung nhìn hắn hồi lâu, mới đưa tay cho hắn.
Mục Trích nhẹ nhàng nắm lấy tay y, đỡ y lên.
Hồi Đường Thành sáng rực hoa đăng, Thẩm Cố Dung nắm tay Mục Trích đi qua từng đợt hoa đăng, mỗi bước đi qua, đèn một bên sẽ nhẹ nhàng tắt, hóa thành bóng đêm thong thả cắn nuốt con đường phía sau.
Mục Trích quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy hoa đăng bị dập tắt từng chiếc, giống như những đóa hoa tàn, cũng giống như đau đớn dần dần phai nhạt.
Thẩm Cố Dung nắm tay Mục Trích, đi từng bước qua phố Hoa Đăng dài, theo ánh hoa đăng tắt, thiếu niên non nớt Thẩm Cố Dung cũng dần dần lớn lên.
Mục Trích nhìn khuôn mặt y từ tràn trề phấn chấn trở thành tâm như tro tàn;
Nhìn thân hình cao gầy của y dần dần gầy yếu đến tựa như một bộ xương khô;
Nhìn y một đêm tóc bạc, đoạn tình tuyệt ái;
Nhìn y như thiêu thân lao vào lửa, nhảy vào biển lửa;
Nhìn y nhận hết đau khổ, chết thảm tại băng nguyên.
Mãi đến cuối cùng, bọn họ băng qua phố hoa đăng, bước chân nhẹ nhàng dừng trên con đường lát đá xanh, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Ngọn hoa đăng cuối cùng lặng lẽ tắt.
Hoa đăng làm bạn với Thẩm Cố Dung trong ác mộng trăm năm cuối cùng cũng hóa thành bột mịn, tan biến từng chút sau lưng y.
Thẩm Cố Dung một đầu tóc bạc, trên mặt đầy nước mắt.
Y tùy cho Mục Trích nắm tay, dẫn mình đi qua ác mộng đã giằng co suốt trăm năm này.
Thẩm Cố Dung vẫn nắm tay Mục Trích, y nhẹ nhàng cọ lên gương mặt mình, con ngươi hơi đảo, như trở về thuở thiếu niên, nhiệt tình ngập tràn sức sống.
“Đa tạ ngươi đưa ta về nhà.”
Mục Trích ngẩn ngơ nhìn y.
Phố hoa đăng tan biến, mà nơi vốn dĩ là Thẩm gia ở Hồi Đường Thành kia, hiện tại đã biến thành Đại trạch Đào Châu.
—— Chỗ ở của Thẩm Cố Dung và Mục Trích.
Thẩm Cố Dung kéo tay Mục Trích, nhẹ nhàng nhảy lên bậc thang, ngoảnh đầu nhìn lại, cười nói: “Tới rồi, chúng ta về nhà.”
Mục Trích nhìn y thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, nắm chặt tay y.
Đại trạch vô cùng vô tận, năm tháng còn dài.