*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Trầm Yên
……………………………………………………
Trên khán đài, đệ tử Nhàn Vân Thành hô to: “Diệu sư tỷ! Đánh bại tiểu tử sáng chói mắt người kia đi! Hắn quá thiếu đòn rồi!”
“Đúng vậy!”
“Sư tỷ dạy hắn làm người!”
Diệu Khinh Phong ngoảnh mặt làm ngơ, con ngươi lãnh đạm nhìn Ngu Tinh Hà.
Khuôn mặt nhỏ của Ngu Tinh Hà thoáng cái đỏ bừng, tư thế nghênh ngang vừa nãy biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là vẻ ngượng ngùng, hắn thẹn thùng nói: “Nàng, nàng chính là Diệu Khinh Phong sao?”
Mày đẹp của Diệu Khinh Phong nhíu lại, cánh tay run lên, trường kiếm trong tay ong ong từng đợt.
Ngu Tinh Hà đang định tiếp tục lẩm bẩm, đột nhiên cảm giác một luồng hơi lạnh thẳng tắp xộc lên từ sau lưng.
Cả người hắn run lên, nghi hoặc ngoảnh đầu lại nhìn lướt qua, trong nháy mắt thấy được một đôi mắt lạnh tựa băng sương.
Là sư tôn.
Ngu Tinh Hà: “……”
Khuỷu tay của Thẩm Cố Dung chống lên song cửa sổ, tay áo xanh thẫm thêu hoa văn trúc theo gió khẽ lay động. Vẻ mặt y lãnh đạm, dù cách rất xa nhưng Ngu Tinh Hà vẫn có thể xuyên thấu qua băng tiêu mỏng, nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của sư tôn hắn.
Sắc mặt Thẩm Cố Dung lãnh lệ, nghĩ thầm: [ Ngươi dám nhận thua thử xem? ]
Mục Trích: “……”
Khát vọng sống của Ngu Tinh Hà quấy phá, chợt cảm thấy nếu mình ném đi mặt mũi của Ly Nhân Phong, sư tôn nhất định sẽ xé xác hắn.
Hắn sợ hãi thu hồi tầm mắt, nắm chặt thanh kiếm trong tay hơi thi lễ: “Thỉnh chỉ giáo.”
Lúc này lông mày Diệu Khinh Phong mới giãn ra, cầm kiếm trực tiếp vọt lên.
Một lát sau, Thẩm Cố Dung thảm không nỡ nhìn nhắm mắt lại, nghiêng đầu hỏi Mục Trích: “Bao lâu rồi hắn chưa luyện kiếm?”
Mục Trích nhìn lướt qua Ngu Tinh Hà trên đài tỷ thí bị đánh đến chạy dọc sân, trong lòng cười nhạo một tiếng, trên mặt lại không thể hiện ra, hắn nhẹ giọng nói:
“Từ sau khi hắn nhập đạo, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, một lần luyện kiếm đều kêu mệt, có thể tu luyện đến Trúc Cơ đã là cực hạn.”
Thẩm Cố Dung: “Chưởng giáo mặc kệ hắn sao?”
Mục Trích nhíu mày: “Mấy năm nay Chưởng giáo bận đến chân không chạm đất, không có thời gian quan tâm đến hắn, mấy năm trước hắn lén trốn về nhà một chuyến, sau khi trở về còn bị thương……”
Nói tới đây, Mục Trích đột nhiên sửng sốt.
Từ sau khi ra khỏi Kiếm Trủng, Mục Trích vẫn luôn tự ép buộc bản thân không nghĩ nhiều về những ký ức không thuộc về hắn đó, chỉ coi nó như một ảo cảnh giả dối.
Nhưng hiện tại, không biết vì sao hắn đột nhiên nhớ lại cảnh trong kiếm hải Cửu Tức Kiếm, Ngu Tinh Hà hình như từng nói ra một câu “Quốc gia ta bị địch quốc tàn sát hết”……
Thẩm Cố Dung nhìn thấy Mục Trích đột nhiên rơi vào trầm tư, đang định hỏi lại, trên đài tỷ thí đã phân thắng bại.
Quả nhiên Ngu Tinh Hà thua, nhưng tốt xấu cũng kiên cường gắng gượng hơn mười lăm phút, không đến nỗi bại quá thảm.
Ngu Tinh Hà đã xuống dưới đài tỷ thí, hắn hơi khom người, thế nhưng lại có chút khí độ nhẹ nhàng của một công tử.
“Đa tạ chỉ giáo.”
Diệu Khinh Phong cũng đáp lễ lại, một câu cũng không nói, đi từ trên đài xuống, dưới sự hoan hô nhiệt liệt của Nhàn Vân Thành, bước về phía khán đài.
Ngu Tinh Hà thu kiếm về, hướng về phía khán đài Ly Nhân Phong kêu: “Các sư huynh, Tinh Hà đã tận lực!”
Các sư huynh kêu: “Tinh Hà thể hiện không tồi!”
“Tinh Hà, đệ mặc bộ y phục này lên đã là thắng rồi!”
“Không sao! Chúng ta chỉ đang tích bại!”
(Tích bại: Chỉ sự tiếc nuối khi một người thua cuộc.)
Những người khác: “……”
Ngu Tinh Hà hẳn là bị người ta ấn xuống đánh, không hề có sức phản kháng chứ?
Thế mà Ly Nhân Phong các ngươi còn tính tích bại?
Các sư huynh Ly Nhân Phong mặc kệ, vui vui vẻ vẻ nghênh đón tiểu sư đệ “Tích bại” trở về khán đài.
Ôn Lưu Băng nói: “Trận đầu tiên, Diệu Khinh Phong Nhàn Vân Thành thắng.”
“Trận tiếp theo……”
Sau đó là hàng loạt trận tỷ thí giữa những đệ tử môn phái khác, cũng thường xuyên có đệ tử Ly Nhân Phong.
Tâm thái của Ly Nhân Phong cực tốt, chỉ cần thắng liền hoan hô như quán quân; nhưng nếu thua, chẳng quan tâm người đó chỉ lên đài một lúc đã bị đánh rót, bọn họ cũng xưng là “Tích bại”, sau khi an ủi xong lại tiếp tục vui tươi phấn khởi xem tình hình chiến đấu trên lôi đài, một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Đệ tử các môn phái khái xem đến tấm tắc bảo lạ.
Khó trách Ly Nhân Phong lại lánh đời như thế, bọn họ quả thật nên đi tu Phật.
Thẩm Cố Dung xem đến mơ màng sắp ngủ. Y uống hai ly rượu trộn lẫn mật hoa lê Mục Trích rót cho, buồn chán thu tầm mắt từ trên đài tỷ thí về.
Y quay đầu lại, khóe mắt đỏ lên, hàm hồ nói: “Sao ta lại nghe thấy bên ngoài có tiếng nói?”
Mục Trích nhàn nhạt nói: “Có lẽ sư tôn say rồi.”
Thẩm Cố Dung chỉ uống hai ly, nhưng tửu lượng y không tốt, nghe vậy cũng nửa tin nửa ngờ: “Phải không?”
Y đang muốn xoay người đi lấy rượu, eo lại mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống, Mục Trích lẹ mắt, nhanh chóng tiến lên quỳ một gối xuống đất, đỡ y ngã vào vòng tay của mình.
Thẩm Cố Dung vốn định ra tịch cư(1) ngủ một giấc, y mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, nói không chút để ý: “Ta muốn đi ngủ, trước khi lên đài con nhớ gọi ta một tiếng.”
Mục Trích đáp lời, nửa ôm y đặt lên tịch cư, lại cầm lấy áo choàng bên cạnh khoác lên người y.
(1) Tịch Cư:
Chờ tới khi Thẩm Cố Dung hô hấp đều đều ngủ say, Mục Trích mới lạnh mặt ra khỏi lầu các, nhìn Tuyết Mãn Trang đang nhảy nhót lung tung dưới lầu một muốn bay lên.
Tuyết Mãn Trang nhìn thấy y, nổi giận nói: “Sao lại là ngươi? Người xấu cầm gậy đánh uyên ương.”
Mục Trích mặt không cảm xúc hành lễ với hắn, nói: “Yêu chủ muốn ta dẫn Thiếu chủ lên lầu.”
Tuyết Mãn Trang nghe vậy, hừ một tiếng, nói: “Ta mới không cần gặp cha ta đâu, chắc chắn ông ta lại muốn ngăn cản ta đi tìm mỹ nhân!”
Mục Trích thấy hắn còn muốn bay lên lầu, nhưng bị kết giới hắn thiết lập ngăn trở về, không nhịn được tiến lên, cung kính nói: “Mạo phạm.”
Nói xong, hắn xách gáy Tuyết Mãn Trang, ép buộc hắn hóa thành nguyên hình, nhìn như cung kính, thật ra lại là cưỡng chế nâng hắn lên lầu các.
Trên lầu các, Yêu chủ một thân hoa phục miết chén ngọc trong tay, bên khóe môi là nụ cười không hài lòng, thong thả ung dung nhìn chằm chằm lôi đài ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói:
“Ly Nhân Phong quả thực có không ít nhân tài mới xuất hiện, Hề Chưởng giáo thật biết cách dạy dỗ.”
Hề Cô Hành mặt không cảm xúc.
Mới vừa rồi đệ tử Ly Nhân Phong thua nhiều hơn thắng, ngược lại đệ tử Yêu tộc lại thắng không ít trận, lời này của Yêu chủ quả là âm dương quái khí trần trụi, nhưng cố tình trên mặt hắn lại tràn đầy vẻ chân thành, tựa như thật lòng khen ngợi.
Hề Cô Hành nghĩ thầm: Không biết còn tưởng ông không phải phượng hoàng, mà chính là một con cáo già tu luyện ngàn năm.
Hắn ngoài cười nhưng trong không cười: “Các đệ tử vui chơi thôi, không cần để ý thắng thua.”
Phong Quân Phong Lộ Thành cũng cười, lộ ra núm đồng tiền như hoa: “Thật ra ta rất chờ mong đệ tử tên Mục Trích kia, nghe nói khi săn man thú, hắn còn săn được một con thú đầu đàn đã kết đan, đúng là thiếu niên anh hùng.”
Hề Cô Hành vừa rồi còn nói không để bụng chuyện thắng thua nghe vậy, mặt không cảm xúc nghĩ thầm: Chờ Mục Trích ra rồi, sẽ ‘giết’ sạch toàn quân các ngươi.
Đúng lúc này, Mục Trích nâng Tuyết Mãn Trang tiến đến: “Chưởng giáo.”
Ánh mắt Hề Cô Hành hơi khuếch đại.
Mục Trích, tới đúng lúc lắm, rút kiếm ra.
Mục Trích vốn dĩ muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt của Hề Cô Hành nhìn đến sửng sốt, chần chờ một lát, Tuyết Mãn Trang trong lòng bàn tay hắn đã không chịu khống chế mà chui ra, hự hự bay ra bên ngoài.
Yêu chủ vốn đang ngồi uống rượu bằng tư thế ưu nhã, liếc thấy Tuyết Mãn Trang, sắc mặt lập tức thay đổi.
Hắn vẫy tay một cái, Tuyết Mãn Trang vất vả lắm mới bay ra được khoảng cách vài bước lập tức bị hắn mạnh mẽ gọi về, “Chíp” một tiếng, cắm mặt vào lòng bàn tay Yêu chủ.
Yêu chủ niết hắn trong lòng bàn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con lại gây rắc rối cho ta!”
Tuyết Mãn Trang: “Chíp chíp! Chíp chíp!”
[ Cha ơi, mỹ nhân! ]
Yêu chủ: “……”
Mục Trích nhàn nhạt nói: “Đại hội Xiển Vi ngư long hỗn tạp, Thiếu chủ trọng thương còn chưa khỏi, một mình ra ngoài sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm, còn thỉnh Yêu chủ suy nghĩ tới an nguy của Thiếu chủ.”
Nói ngắn gọn: Bớt thả hắn ra ngoài nhảy nhót đi.
Yêu chủ bóp chặt mỏ phượng hoàng của Tuyết Mãn Trang, lấp kín cái miệng chíp chíp của hắn, nở nụ cười miễn cưỡng: “Đúng là như thế.”
Mặt mũi cả đời của Yêu chủ đều bị nhi tử ngốc nghếch này của hắn làm mất hết!
Hề Cô Hành xem đến thần thanh khí sảng, còn ngồi một bên uống rượu ăn điểm tâm, trong lòng lại khen: Không hổ là Mục Trích.
Hề Cô Hành rất hài lòng.
Mục Trích vô tình liếc thấy ánh mắt của Hề Cô Hành, bất chợt hơi run, cảm giác có chút quái dị.
Hắn khom mình hành lễ, đứng dậy đi vào phòng trong.
Trong phòng, Thẩm Cố Dung đang cuộn tròn trong áo choàng, chỉ để lộ ra nửa cái đầu, phát quan được cài lên đã nghiêng lệch, mái tóc bạc hỗn độn xõa trên tịch cư.
Mục Trích nhẹ tay nhẹ chân đi tới, dễ dàng gỡ xuống phát quan giúp y, để y có thể ngủ thoải mái chút.
Tựa hồ nhận thấy xung quanh có người, Thẩm Cố Dung ậm ờ rên rỉ một tiếng, giơ tay quơ một cái, chuẩn xác túm chặt tay Mục Trích.
Mục Trích sửng sốt, theo bản năng muốn rụt tay về.
Nhưng hắn vừa động đậy, Thẩm Cố Dung đột nhiên run giọng nói: “Đừng……”
Thẩm Cố Dung nắm chặt tay hắn, lẩm bẩm nói: “Đừng, ta sợ hãi.”
Mục Trích ngẩn ngơ nhìn y.
Không biết Thẩm Cố Dung nằm mơ thấy ác mộng gì, cứ mãi nắm chặt tay Mục Trích, băng tiêu đã lỏng lẻo rớt xuống, từ khóe mắt chậm rãi chảy ra một giọt lệ trong suốt.
“Ta đã sợ như vậy, sao ngươi có thể đi?”
Y lại quay ngược về nói “Ta sợ” “Ngươi đừng đi”, hơn nữa cảm xúc càng ngày càng nôn nóng, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bừng tỉnh.
Mục Trích vội nắm lấy tay y, giơ tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng y, nhẹ giọng trấn an: “Không sợ, không phải sợ hãi.”
Thẩm Cố Dung nức nở một tiếng, không biết lại mơ thấy cái gì, cả người run lên, y đột nhiên hít hà một hơi, bất chợt mở mắt.
Đôi mắt vốn nhạt màu kia chợt thấu triệt, chỉ trong chớp mắt, Mục Trích suýt nữa cho rằng y có thể nhìn thấy.
Có điều rất nhanh sau đó, sự thấu triệt kia tan đi, lại lần nữa trở nên tan rã thất thần, một tầng hơi nước dâng lên quanh hốc mắt, y nhẹ nhàng chớp mắt, giọt lệ chậm rãi rơi xuống từ khóe mắt.
Thẩm Cố Dung che ngực, thở dốc vài hơi, lúc này mới hơi khôi phục tinh thần.
“Mục Trích?”
Giọng nói của y chứa sự run rẩy chưa tan hết, Mục Trích như vừa mộng mới tỉnh, vội tiến lên đeo lại băng tiêu cho Thẩm Cố Dung: “Con đây, sư tôn.”
Thẩm Cố Dung ngồi dậy, xoa mi tâm, nhíu mày nói: “Bây giờ là giờ nào?”
Mục Trích rót cho y một ly nước: “Vừa qua buổi trưa.”
Thẩm Cố Dung nhận lấy, uống một ngụm, suy nghĩ rồi hỏi: “Không phải con chuẩn bị lên đài sao?”
Mục Trích nhìn đài tỷ thí ngoài cửa sổ, hình như sắp đến lượt hắn, liền gật gật đầu.
Thẩm Cố Dung nói: “Vậy con đi đi thôi.”
Mục Trích thấy sắc mặt y không còn khó coi như trước, lúc này mới gật đầu thưa vâng, cầm Cửu Tức Kiếm rời đi.
Ra khỏi lầu các, Cửu Tức nói: “Có phải sư tôn ngươi có tâm ma hay không?”
Bước chân Mục Trích chợt ngừng, nhíu mày nói: “Cái gì?”
“Mấy năm nay ta đã thấy qua tâm ma của rất nhiều người, chỉ cần người nào có lòng hối hận, đau đớn thống khổ vì một việc nào đó, ta liền có thể kích phát tâm ma của bọn họ dễ như trở bàn tay.” Cửu Tức nói: “Loại người như sư tôn ngươi, chỉ cần vào thức hải của ta, không cần ta dẫn dắt, chính y cũng có thể tự bức mình nhập ma.”
Vẻ mặt Mục Trích hung ác, lạnh lùng nói: “Nói hươu nói vượn!”
Cửu Tức hơi tủi thân: “Ta nói không sai mà, ta không cần tới gần y đã có thể cảm giác được tâm ma trên người y……”
Mục Trích mím môi, hạ thấp giọng: “Đừng nói bậy.”
Cửu Tức vô cùng bướng bỉnh, chỉ tin bản thân chứ không tin người khác, hắn hừ một tiếng, nói: “Nhiều ngày qua ta đã nghe nói về chuyện của sư tôn ngươi, y dừng lại ở Đại Thừa Kỳ nhiều năm như vậy, Tam giới đều nói y nửa bước thành Thánh, chỉ thiếu một cơ duyên là có thể phi thăng thành Thánh. Nhưng từ góc nhìn của ta, tám phần là y vì tâm ma nên mới không cách nào phi thăng. Một khi tâm ma không bị diệt trừ, y liền đừng mong thành Thánh.”
Mục Trích có chút ngẩn ngơ nghĩ thầm, sư tôn hắn tuy ngoài mặt băng lãnh, nhưng trên thực tế lại là một người có tính tình hoạt bát không theo lẽ thường, lấy đâu ra tâm ma?
Thanh kiếm này nói mê sảng gì thế?
Khi hắn đang miên man suy nghĩ, lúc này trên đài tỷ thí đằng xa, Ôn Lưu Băng nói: “Trận thứ mười bảy, Mục Trích Ly Nhân Phong đối chiến Túc Phương Ý Phong Lộ Thành.”
Lúc này Mục Trích mới thu dọn tâm tư rối bời, mặt không cảm xúc xách kiếm bước lên đài tỷ thí.
Phong Lộ Thành ném đi một mạng người ở Ly Nhân Phong, mỗi lần nhìn thấy người Ly Nhân Phong sẽ luôn la hét ầm ĩ kêu bọn họ cút xuống.
Nhưng khi nhìn thấy Mục Trích đi lên, bọn họ lại không dám ồn áo, chỉ có mấy người gan lớn kiêu ngạo vẫn kêu: “Sư muội, trận này nhất định phải thắng nhé!”
Đối chiến với Mục Trích chính là một nữ tu, vận khí của nàng không tốt lắm, trận đầu tiên đã đối đầu với Mục Trích.
Có điều Túc Phương Ý cũng không cảm thấy nhụt chí tuyệt vọng, nàng lên đài tỷ thí không chút sợ hãi, sạch sẽ lưu loát ôm quyền chắp tay, anh khí mười phần.
“Mục Trích, nghe danh đã lâu, thỉnh chỉ giáo.”
Thẩm Cố Dung ở trên lầu các lười biếng dựa vào song cửa sổ nhìn xuống, thấy cảnh này lập tức hứng thú hẳn.
Y thật muốn xem xem, đối diện với một nữ tu xinh đẹp như hoa, đồ nhi này của y liệu có giống nhóc con không có tiền đồ Ngu Tinh Hà kia không, chưa đánh đã bị sắc đẹp làm mềm nửa người.
Y đang chờ mong, nhưng chỉ trong chớp mắt, khán đài dưới đài tỷ thí lập tức vang lên hàng loạt tiếng kinh hô.
“A ——”
Thẩm Cố Dung tập trung nhìn kỹ, liền phát hiện chỉ trong một chiêu, Túc Phương Ý đã bị đánh từ trên đài tỷ thí xuống.
Thẩm Cố Dung: “…….”
Xung quanh một trận tĩnh mịch, ngay cả Hề Cô Hành cũng không nghĩ tới Mục Trích sẽ sạch sẽ lưu loát như vậy, thoắt cái đã đánh Túc Phương Ý xuống.
Túc Phương Ý là một người xuất sắc trong số các đệ tử Phong Lộ Thành, cũng là nữ tu hiếm hoi trong Tam giới, nếu nàng gặp những người khác ngoài Mục Trích, chỉ cần dựa vào tám phần tu vi cũng có thể trực tiếp nghiền áp phần lớn đối thủ.
Nhưng tạo hóa trêu người, khí vận Thiên Đạo cũng là một loại tu luyện của tu sĩ.
Túc Phương Ý chống kiếm đứng dậy, dù rằng đã chuẩn bị từ sớm, nhưng nàng không hề nghĩ tới mình lại thua một cách chật vật như vậy.
Đây cũng là trận tỷ thí kết thúc trong Đại hội Xiển Vi lần này.
Hai má nàng ửng đỏ, tay nắm chặt chuôi kiếm, ngay cả khớp xương cũng trắng bệch.
Người Phong Lộ Thành đã sớm im như thóc, ngay cả người reo hò lúc trước cũng không dám nói gì.
Khán đài bốn phía yên ắng lạ thường.
Mục Trích dưới khung cảnh tĩnh lặng này, mặt không đổi sắc ôm quyền hành lễ: “Đa tạ chỉ giáo.”
Túc Phương Ý còn tưởng hắn cố tình nhục nhã mình, suýt nữa khóc thành tiếng, nhưng vẫn mạnh mẽ nhịn xuống, ôm quyền thi lễ: “Đa tạ….. Chỉ giáo.”
Dứt lời liền quay về khán đài Phong Lộ Thành.
Người Phong Lộ Thành lập tức đi tới đón, vội trấn an nàng.
“Mục Trích kia là một con quái vật, tu vi cực kỳ cường hãn, sư muội không cần để ý.”
“Đúng vậy, ta nghe nói tu vi của hắn đã sắp đạt đến Nguyên Anh, bại trước hắn không mất mặt.”
Túc Phương Ý cắn chặt môi, hai mắt rưng rưng nhìn về phía Mục Trích đang ra khỏi đài tỷ thí cách đó không xa: “Ta sẽ thắng được hắn.”
Mọi người sửng sốt.
Túc Phương Ý giơ tay trực tiếp lau sạch nước mắt còn đọng trên khóe mắt, nắm tay thành đấm, lạnh lùng nói: “Hắn có thể làm được, ta cũng có thể.”
Người khác vội nói: “Sư muội còn nhỏ, nhất định có thể nhanh chóng vượt qua hắn.”
Mấy người đang nói, bên Ly Nhân Phong đằng kia cũng vang lên tiếng gọi ầm ĩ.
Sắc mặt người Phong Lộ Thành khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất định là bọn họ đang diễu võ dương oai…..”
Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng Ngu Tinh Hà: “Mục Trích! Huynh đúng là đồ đầu gỗ không hiểu phong tình!”
Mục Trích dừng bên khán đài, nhíu mày: “Cái gì?”
Ngu Tinh Hà rầm rì nói: “Huynh không thể giả vờ một chút à? Ít nhất phải đánh với người ta hai chiêu chứ? Cứ vậy mà một kiếm quét người ta xuống dưới…..”
“Trên đài tỷ thí còn cho phép châm chước?” Mục Trích lạnh lùng nói: “Thua chính là thua, thắng chính là thắng. Vừa rồi ngươi bị người ta quét xuống, họ có châm chước cho ngươi không?”
Ngu Tinh Hà căng mặt lên: “Nhưng nếu huynh làm vậy sẽ không tìm được đạo lữ đâu!”
Mục Trích liếc hắn một cái, nói đúng sự thật: “Ta cũng không tìm nàng làm đạo lữ.”
Túc Phương Ý: “…….”
Túc Phương Ý lại lần nữa cầm chuôi kiếm, tức giận đến nghiến răng.
Ngu Tinh Hà có vẻ bị kiểu hành động chú định không thể có đạo lữ này của Mục Trích dọa sợ, hoàn toàn không biết nói thêm gì, hắn nói khô không khốc: “A…… Nhưng mà….. Huynh, nàng…….”
Mục Trích nhíu mày: “Nếu ngươi có thể đem thời gian ngắm nữ tu dùng để luyện kiếm thì lần này cũng sẽ không bị người ta đánh bại dễ dàng như vậy.”
Ngu Tinh Hà: “…….”
Ngu Tinh Hà hoàn toàn nghèo nàn từ ngữ, hắn trừng Mục Trích một cái.
“Huynh cứ chờ xem, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ không có nữ tu nào muốn gả cho loại đầu gỗ như huynh!”
Mục Trích cười nhạo một tiếng, căn bản không để lời này trong lòng.
Mục Trích nhất kiếm kinh nhân, nếu là bình thường, người trên khán đài đã sớm vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, nhưng lần này không ai hoan hô nổi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Túc Phương Ý đứng lên, dưới ánh mắt của mọi người nhìn về phía Mục Trích, cao giọng nói: “Mục Trích, bốn năm sau gặp lại ở Bí cảnh Cô Hồng, ta chắc chắn sẽ chiến thắng ngươi.”
Mục Trích nhíu mày: “Ngươi là?”
Túc Phương Ý: “…….”
Túc Phương Ý suýt nữa rút kiếm, nàng nổi giận nói: “Họ Mục! Ngươi khinh người quá đáng!”
Lần này nàng hiểu lầm Mục Trích.
Mục Trích từ khi lên đài tỷ thí, tâm tư vẫn luôn đặt trên giọt lệ kia của Thẩm Cố Dung cùng tâm ma trong lời Cửu Tức nói, hắn một lòng một dạ chỉ muốn đánh xong nhanh rồi về gặp sư tôn, hoàn toàn không nhớ rõ đối thủ trông như thế nào.
Các sư huynh Ly Nhân Phong thấy vậy cũng không nhịn được, kéo tay áo Mục Trích, nhỏ giọng nói: “Mục sư đệ, đừng gây thù chuốc oán quá nhiều, Túc Phương Ý này có không ít người theo đuổi, không muốn bị người ta trùm bao tải đánh thì bớt nói một chút đi.”
Mục Trích mới bất giác hiểu ra Túc Phương Ý chính là người vừa rồi hắn dùng một kiếm quét xuống, bị hắn vô tình nhục nhã, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, gật đầu nói: “Được, ta luôn kính cẩn chờ đợi”
Túc Phương Ý hừ một tiếng, lúc này sắc mặt mới đẹp hơn chút, nàng đang muốn tiếp tục buông lời hung ác, Ôn Lưu băng bên cạnh lại không kiên nhẫn: “Phiền quá, đứng nói nhảm nhiều như vậy nữa —— trận tiếp theo.”
Túc Phương Ý: “……”
Mọi người: “……”
Ly Nhân Phong các ngươi…… Đều nói chuyện như vậy sao?