Tiệc rượu kết thúc, tương đàm rất vui, Tiêu Dư An sai người khiến mình an tâm nhất Hồng Tụ dẫn Tiêu Bình Dương cùng những sứ giả khác đi đạo xung quanh hoàng thành Bắc quốc.
Bắc quốc vẫn còn đọng lại tuyết, ở Tây Thục quốc, căn bản không thấy được loại mỹ cảnh tuyết bộc trắng xóa như vậy, một đám cô nương bị lạnh đến nổi hai gò má ửng đỏ, nhưng lại phấn khởi không thôi.
Tiêu Bình Dương đưa tay nắm lấy tuyết trên cành cây, tuyết trắng trên tay nàng dần dần trong suốt, phong cách kiến trúc của Bắc quốc cũng hơi hơi khác so với Tây Thục quốc, cung điện của Bắc quốc hiện ra càng thêm hùng vĩ, nơi nơi chạm khắc cửu long và kim ô.
Nhưng thứ đó cũng giống như bông tuyết, khiến cho Tiêu Bình Dương cảm thấy rất thú vị, nàng ngẩng đầu nhìn quanh, ánh mắt rơi lên một gác lầu.
Tiêu Bình Dương chỉ nơi đó hỏi: “Đó là nơi nào?”
Hồng Tụ xui theo ánh mắt của nàng nhìn lên, giải thích: “A, đó là Ngọc hoa lầu, qua vài ngày hoàng thượng sinh thần, sẽ ở nơi đó chiêu đãi bách quan.”
Tiêu Bình Dương cảm thấy hứng thú vô cùng: “Đã là nơi quân vương Bắc quốc tổ chức sinh thần, có phải là một nơi có gì đó đặc biệt không?
Hồng Tụ nói: “Trung tâm gác lầu, có một cái hồ sen.”
“Hồ sen? Ở những ngày trời đông tuyết phủ thế này, chẳng lẽ không phải là một cảnh tượng cây héo lá rụng sao?”
Hồng Tụ che môi nhẹ cười: “Không phải là hoa thật, là sen do vàng điêu khắc thành, cực kỳ tinh xảo, sống động như thật, chính giữa hồ sen, có một khối Bạch ngọc đài, ở khắp trên dưới đất nước này, chỉ có công chúa Vĩnh Ninh một người có thể ở trên Bạch ngọc đài nhảy múa.”
Tiêu Bình Dương gật gật đầu, lại hỏi: “Có thể đi xem xem không?”
Hồng Tụ hơi do dự, nhưng vẫn dẫn một nhóm người Tiêu Bình Dương đi đến.
Tuy nói qua vài ngày nữa mới là sinh thần, nhưng mà Ngọc hoa lầu đã bày đèn kết hoa, cực kỳ vui mừng, không ít nô bộc ở bên ngoài Ngọc hoa lầu quét dọn, trong gác lầu lại yên tĩnh không tiếng. Rường cột chạm trổ (ví với nhà cửa hoa lệ), gác lầu đốt lên lớp lớp khói hương quý giá, xà gỗ mái cong, một tầng tinh xảo hơn một tầng.
Và ở tầng thứ năm, hồ Kim liên bạch ngọc.
Hồng Tụ hậu tri hậu giác phản ứng qua lại gác lầu yên tĩnh như vậy, nhất định có dị dạng sau đó, đã muộn rồi, một nhóm người vừa bước vào tầng thứ năm, một vị nữ tử thân mặc y sam thúy lục, thân hình cực kỳ vạm vỡ gọi lớn một tiếng: “Này!”
Một đám người dọa tới hồn bay phách lạc, lại thấy cô ta ỏng ẹo thân thể, đỏ mặt dữ tợn mắng: “Các ngươi làm gì vậy ~ ~ không có người nói với các ngươi công chúa Vĩnh Ninh ở đây luyện múa sao ~ ~ đáng ghét ghét, đều mau ra ngoài hết đi a ~ ~ ~”
Hồng Tụ vội vàng quỳ lạy nhận lỗi, dẫn các sứ giả vội vã muốn ra khỏi gác lầu.
Nhưng Tiêu Bình Dương lại như là không nghe thấy vậy, ánh mắt vượt qua Thùy Nhi, chằm chằm mà nhìn hướng trong gác lầu.
Giao trì to lớn, kim liên thấm sương, ca múa thăng bình, trên ngọc đài, một vị nữ tử thân mặc váy thuần trắng xoăn vân vung múa tay áo, nụ cười ngất ngây, dáng múa phơi phới, tay trắng vừa giương, chính là thế gian phồn hoa ba ngàn.
Công chúa Vĩnh Ninh nghe thấy ồn ào, kỳ lạ mà nhảy xuống Bạch ngọc đài, vài bước đi đến, bước chân uyển chuyển, hệt như yến bay.
“Công chúa Vĩnh Ninh, nô tỳ không biết người đang ở đây luyện múa, kính mời công chúa tha tội.” Hồng Tụ quỳ lạy trên đất.
“Không sao, mau đứng dậy.” công chúa Vĩnh Ninh vẫy vẫy tay áo, ánh mắt rơi lên thân Tiêu Bình Dương, nàng kỳ lạ mà hỏi: “Các vị tỷ tỷ này là?”
“Hồi công chúa, là sứ giả đến từ Tây Thục quốc.” Hồng Tụ nói.
“Tây Thục quốc?” công chúa Vĩnh Ninh lẩm bẩm, sau đó vui tươi cười một cái, “Ngươi cũng là công chúa sao?”
Tiêu Bình Dương nói: “Đúng vậy.”
“Là đang tham quan hoàng thành sao?”
Công chúa Vĩnh Ninh đột nhiên nắm lấy hai tay Tiêu Bình Dương, giơ ở trước ngực, hoàn toàn không che giấu sự vui sướng của chính mình: “Ta dẫn ngươi đi tham quan nha!”
Tiêu Bình Dương ngẩng người ngay tại chỗ, sau đó liền hỏi nhỏ: “Ngươi không phải đang luyện múa sao?”
“À không sao, đó là điệu múa chuẩn bị cho sinh thần hoàng thượng ca ca, ta đã rất quen thuộc rồi.” công chúa Vĩnh Ninh kéo lên vạt váy, “Ta đi thay y phục, đợi ta một chút a.” vừa nói vừa chạy vào trong phòng trong của gác lầu.
Một nhóm người Tây Thục quốc đưa mắt nhìn nhau, có người nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Công chúa rất nhiệt tình a”
Thúy Nhi thở ra một hơi: “Các vị cô nương có chỗ không biết, trong cung của chúng tôi rất ít nử tử cùng tuổi và cùng địa vị với công chúa, công chúa thiếu bạn cùng chơi, cho nên nhìn thấy các vị, đương nhiên là sẽ thích thú không thôi.”
Tiêu Bình Dương gật gật đầu, ánh mắt thâm sâu, vậy mà âm ỷ ẩn giẩu một tia ôn nhu.
Trong Tẩm cung, cống phẩm của Tây Thục quốc được sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề thành hai hàng, Tiêu Dư An cả mặt biểu cảm thần bí như kiểu ta muốn cho ngươi xem bảo bối, cùng Án Hà Thanh một cái rương một cái rương mà tìm kiếm.
“Phải là sẽ có chứ?” Tiêu Dư An vượt qua những cái rương đựng đủ loại vải lụa, đồ cổ quý hiếm, tìm kiếm tứ phía.
Án Hà Thanh theo ngày sau người Tiêu Dư An, có hơi bối rối, đang muốn hỏi Tiêu Dư An đang tìm kiếm vật gì, Tiêu Dư An đột nhiên dừng lại, mặt đầy thích thú: “Chính là cái này!” trước mắt là một cái băng giám (đồ đựng đá thời cổ) bị đóng kín hoàn toàn bằng sáp, chạm tay mát lạnh.
Tiêu Dư An đẩy rồi đẩy, thấy nắp không nhúc nhích tí nào, hỏi Án Hà Thanh: “Ngươi mở ra được không?”
Án Hà Thanh rút kiếm, cắt ra sáp đóng kín ở miệng, đem kiếm cắm vào trong khe hở của băng giám, dùng lực đẩy ra, trong băng giám đựng ba tầng hộp sứ, cái lớn bao bọc cái nhỏ, khe hở của tầng thứ ba và tầng thứ hai toàn là nước đá đã tan rã, chỉ có tầng thứ nhất vẫn còn một chút băng trôi.
Tiêu Dư An mở ta tầng thứ nhất trong cùng nhất, con ngươi nổi lên ý cười dìu dàng: “A, quả nhiên.”
Án Hà Thanh chăm chú nhìn, trong hộp có rất nhiều quả đỏ, vảy lốm đốm nhô ra, rất kỳ dị: “Đây là cái gì?”
Tiêu Dư An cầm lên một quả, lột da xong, lộ ra thịt quả trắng như tuyết, Tiêu Dư An ra vẻ muốn bỏ vào trong miệng, bị Án Hà Thanh một cái bắt lấy cổ tay, cản lại động tác.
“Hửm?” Tiêu Dư An khó hiểu.
“Lỡ như có độc.” Án Hà Thanh cau mày.
“Phù —” Tiêu Dư An cười giễu cợt một tiếng, đem quả đưa cho Án Hà Thanh, “Vậy ngươi giúp ta thử độc?”
Án Hà Thanh hơi ngơ ra, liền ngay sau đó đẻm quả đút vào trong miệng, quả vào trong miệng rất ngọt, mát lạnh trơn vào cổ họng.
“Có ngon không?” Tiêu Dư An hỏi, “Ôi! Ngươi nhớ nhả hột ran ha!! Cái viên màu đen ở chính giữa á, nhả ra!”
Án Hà Thanh nhả ra hột đen, nín thở cảm nhận, rất lâu nói: “Chắc là không có độc.”
Tiêu Dư An cười ra tiếng: “Ta biết không có độc, ta làm sao có thể để ngươi thử độc, đây gọi là lệ chi (trái vải), là đặc sản của Tây Thục quốc.”
Cũng là một trong những món ăn yếu thích của Án Hà Thanh trong nguyên tác, trong nguyên tác, mỗi khi lệ chi chín mộng, Án Hà Thanh đều sẽ đi đến Tây Thục quốc, vừa trêu gái vừa ăn lệ chi, cuộc sống thoải mái.
Tiêu Dư An suy nghĩ đặc sản nổi tiếng như vậy, sứ giả Tây Thục quốc chắc sẽ xem như cống phẩm, quả nhiên bị hắn đoán trúng rồi.
“Đúng rồi, ngươi biết một bài thơ cổ không?” Tiêu Dư An cầm lên một quả lệ chi, nắm ở trong bàn tay dụi chơi, hắn nhìn Án Hà Thanh, ý cười tràn đầy, du dương chậm rãi mà niệm, “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, Vô nhân tri thị lệ chi lai*.”
(*Một người một ngựa phi nhanh đến, thấy được nụ cười của Dương quý phi. Người ngoài nhìn vào thấy người ngựa phi nhanh, cho rằng đó là văn thư quan trọng cần gửi đi gấp, ai nghĩ rằng đó là quả vải tươi phương nam mang đến tặng cho nàng.)
Án Hà Thanh nhìm chằm chằm Tiêu Dư An, nửa buổi, hắn đột nhiên căng căng khóe miệng, lộ ra một nụ cười cực kỳ cứng đờ.
Tiêu Dư An ngu người, nhìn trân nghẹn lời, lệ chi trên tay xém chút nữa lăn xuống đất, phản ứng qua lại rồi sau đó, hắn run lẩy bẩy mà đưa tay ra, run rẩy mà chỉ hướng băng giám: “Đều là của ngươi đó!”
Kinh hoàng!!!
Nam chính xung mã văn vậy mà lại bởi vì có thể ăn lệ chi hoàn toàn không ngần ngại bán đi nhan sắc!!
Nam mặc nữ lệ a!! Độc giả đều khóc rồi a!! Các vợ lớn nhỏ đều khóc đến mù rồi a!!! Không khóc không phải là người Trái Đất a!!!
Án Hà Thanh một chút cũng không cảm thấy vui vẻ, hắn khôi phục biểu tình lạnh nhạt, ngữ khí lãnh đạm: “Quá nhiều rồi.”
“Không sao, thời tiết Bắc quốc để được, chỉ là một ngày đừng ăn quá nhiều, lên hỏa.” Tiêu Dư An bị dọa đến nổi đem băng giám hướng bên người Án Hà Thanh đẩy rồi đẩy.
Án Hà Thanh thở ra một hơi: “Cảm ơn.”
Tiêu Dư An vỗ vỗ Án Hà Thanh: “Không cần khách sáo.” Nam chính cũng đã bán xuẩn rồi, vài quả lệ chi thì có là gì.
Giải quyết xong lệ chi, Tiêu Dư An hiếu kỳ mà nhìn ngó những lệ vật khác, lần này Tây Thục quốc đem theo thành ý mà đến, cống lệ lung linh đẹp mắt, khiến người ta hoa mắt rối ren, ánh mắt Tiêu Dư An thoáng qua từng rương từng rương châu báu vải lụa, đột nhiên ngừng lại, đưa tay từ trong rương cầm lên một cây trâm cài đỏ khắc chu sa, ngắm nhìn một chút, nắm vào trong lòng bàn tay cất kỹ: “Còn lại đều đưa đến Vĩnh Ninh điện đi.”