Từ xưa thiên tai lao dân thương quốc, ngay cả thịnh thế cũng chịu không nổi, huống hồ là một quốc gia sắp sửa xao động bất an.
Trận hạn hán xảy ra bất ngờ đã làm cho Tiêu Dư An không kịp trở tay.
Càng khiến Tiêu Dư An không biết phải làm sao là: Trong nguyên tác, Bắc quốc chưa từng trải qua sự việc này.
Tuy nói bởi vì hành động trước kia của Tiêu Dư An, tình tiết nguyên tác đã thay đổi không ít, nhưng mà tất cả thay đổi đều là có nguyên nhân, có sự thúc đẩy.
Mà trận thiên tai hiện giờ, là là không thể dự tính, không có cách nào dự liệu.
Trải qua một trận thiên tai này, tất cả sự nỗ lức của Tiêu Dư An trước đây đều sắp hóa thành nói suông.
Dưới sự quái gở của gió mây, Tiêu Dư An âm ỷ nghe thấy ý trời không thể trái, đó là âm thanh lã lướt của Bắc quốc chửi rủa hắn đã thá Án Hà Thanh đi, sơn hà cùng quốc gia toàn bộ đè trên vai Tiêu Dư An, lại một lần nữa đè đến hắn thở không kịp.
Nhưng mà!!!
Lịch sử của chủ nghĩa duy vật trải qua con đường phát triển dài đằng đẳng, cuối cùng cũng từ thuyết vô thần nông cạn phát triển đến vật chất quyết định ý thức!!!
Thân là một thanh niên bốn tốt đã từng cống hiến xã hội chủ nghĩa, làm sao có thể bị số mệnh đánh bại dễ như trở bàn tay?!
Tiêu Dư An đại biểu chủ nghĩa Marx* đã hướng ông trời cho một động tác tay bất nhã, và sau đó bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị phát chẩn cứu tế.
(*Chủ nghĩa Marx (马克思主义) là hệ thống học thuyết triết học, lịch sử và kinh tế chính trị dựa trên các tác phẩm của Karl Marx (1818–1883) và Friedrich Engels (1820–1895), search google để biết thêm chi tiết =))))
Nhưng mà không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu.
Quốc khố bởi vì trước đó quân vương Bắc quốc hoàng đường vô độ, vốn đã không được đầy đủ, giờ đây làm cạn kho lương, chỉ vì cứu tế bá tánh, nhưng trong lúc trận trận phân phát, toàn bộ đều lưu lạc hết vào trong bụng của tham quan.
Tiêu Dư An cực khổ bắt tay vào cứu tế bá tánh nhiều tuần, dân tị nạn không giảm trái lại còn tăng, còn dần dần ập vào trong hoàng thành.
Quả thật là ĐMM viết lớn thêm in đậm a!!!
Tiêu Dư An giận đến nỗi lệnh Lý Vô Định điều tra chuyện này, kết quả vừa tra, liên lụy đến vài tên lão thần hai đời chức cao trọng vọng!
Vài tên lão thần nơm nớp lo sợ quỳ trên triều đường, vài chục tên đại thần cùng họ quỳ cùng một chỗ, nhất thời toàn là âm thanh cầu tình.
Tiêu Dư An vốn là đã vất vả quá độ, giờ đây càng là phiền đến nỗi hai mắt choáng váng.
Lý Vô Định chắp đấm đứng trên triều đình, ăn nói mạnh mẽ, đúng mức, thoả đáng mà nói: “Hoàng thượng, thưởng phạt phân minh mới có thể đổi lại trời sáng nước trong, từ xưa có câu: thiên tử phạm pháp với thứ dân đồng tội, không đào nơi cây cối mục nát, thì sẽ càng nát càng nhiều! Quan lại không tham, mới có thể cường quốc!”
“Lý Vô Định! Ngươi nói ngông cuồng.” đột nhiên có nhiều tên đại thần đứng dậy, tức giận phản bác, “Năm đó tiên hoàng tiên đế lập quốc an bang phủ xã tắc, những vị lão thần này ai nấy không phải là cống hiến cực khổ, có ân với thiên hạ? Ngay cả tiên đế cũng đối với họ kính trọng ba phần, ngươi hôm nay lạnh nhạt bạc tình như vậy, còn xứng đáng xưng nhân nghĩa?”
Lý Vô Định cười lạnh: “Nhân nghĩa? Người thân chìm trong vũng bùn tanh hôi cũng xứng nói nhân nghĩa? Trừng phạt cái ác mới có thể giương cao cái thiện, trị quốc chi đạo, vốn chính là trị gian! Các ngươi vậy mà còn có mặt mũi vì bọn họ cầu tình?”
“Ngươi bạc tình bạc nghĩa, một sai yểm đức, ta có tình có nghĩa, đương nhiên phải cầu!”
“Phụt —-” Tiêu Dư An suốt từ nãy đến giờ chưa nói chuyện đột nhiên cười lạnh một tiếng, “Ồn ào xong chưa?”
Vài người trên triều đường vội vàng quỳ xuống, không mở miệng thêm.
Tiêu Dư An đứng dậy, nhìn chằm chằm những người bên dưới, một câu một ngừng, ánh mắt lạnh buốt: “Các ngươi vì bọn họ cầu tình, vậy ai đến thay những bá tánh thảm thương đang chết đói cầu tình? Ai đến thay những bá tánh bị nhà tan cửa nát cầu tình? Lúc các ngươi cửa son rượu thịt để ôi, có từng một khác nghĩ qua trước cửa phủ đệ các ngươi vẫn còn có xương trắng nằm đó? Và còn các đám cầu tình đó, đừng nghĩ rằng ta không biết các ngươi là đang thay ai cầu tình, các ngươi rõ ràng đang vì chính mình cầu tình! Ta không để Lý Vô Định tiếp tục điều tra xuống dưới, không có nghĩa là ta cái gì cũng không biết.”
Cái đám lão thần đó làm sao cũng không nghĩ tới, hoàng thượng đã từng nghe gió là gió nghe mưa là mưa, vậy mà thật sự sẽ phạt nặng bọn họ.
Có người hối hận lòng sợ khóc lóc kể lể, có người nhìn thấy một tấm lòng son của chính mình.
Lý Vô Định ngẩng đầu dậy, nhìn lên trên dáng dấp thẳng tắp triều đình, đôi tay chắp đấm từ từ nắm chặt.
Hắn từng đi theo Tôn lão tướng quân chinh chiến, chí lớn cao ngất trời, nhưng dần dần mà thất vọng với sự tửu trì nhục lâm* của tiên đế, thất vọng với sự dâm loạn vô độ của quân vương thiếu niên, thất vọng với sự khẩu Phật tâm xà của mãn triều trên dưới.
(*Tửu trì nhục lâm (酒池肉林): Chỉ cuộc sống xa hoa lãng phí.)
Hắn từng vô số lần mơ thấy quê nhà, mơ thấy thân xác bởi vì đói chết của những đứa trẻ còi xương như cây tăm phát đen, hắn còn từng vô sớ lần mơ thấy sa trường, mơ thấy từng lưỡi từng lưỡi đao sắc đâm xuyên ngực các huynh đệ của hắn, hắn cả đầu đầy mồ hôi mà tỉnh lại, vừa xoay người lại phải đối mặt với một quốc gia quân vương hoang dâm, gian thần lộng quyền.
Thế là Lý Vô Định không ngừng mà để tay lên ngực tự hỏi, đối với một quốc gia bá tánh đau khổ, sự hy sinh của các tướng sĩ thật sự xứng đáng sao?!
Và giờ đây, cái phần đã từng là niềm tin báo quốc từ đáy lòng, vậy mà bắt đầu mờ ảo cháy lên lần nữa.