Người đó có lẽ đã chờ đợi khá lâu rồi, tuyết rơi lên y sam trên người đã thấm ướt, trên vai vẫn còn đóng một một lớp băng lạnh, người đó khom khom lưng, che lấy miệng liên tục ho khan, giống như một cành cây khô bất cứ lúc nào cũng có thể bị bẻ gãy, yếu đuối như thế.
Tiêu Dư An vài bước đi lên trước, âm thanh bởi vì kinh ngạc mà đứt đoạn: “Triệu công công, ngươi tại sao… … tại sao… … vẫn chưa đi.”
“Hoàng thượng a.” Giọng nói Triệu công công bể dâu khàn khàn: “Hoàng thượng đã không đi, lão nô làm sao có thể đi chứ?”
Tiêu Dư An trong phút chốc xúc động, vội vàng để Triệu công công mau vào Tẩm cung.
Triệu công công nhìn thấy quần áo trên người Tiêu Dư An mặc đến lộn xộn, vội vàng thay hắn đem quần áo chỉnh lại cho tốt, quần áo hoàng thượng ăn mặc rườm rà, Triệu công công cuối đầu, vẫn tận tâm giống như bình thường vậy, giống như hôm nay chỉ là ngày thường.
“Triệu công công… … ngươi sẽ trách ta chứ? Trách ta lúc đầu không nghe lời ngươi?” Tiêu Dư An hít sâu một hơi hỏi.
“Hoàng thượng, lão nô già rồi, quá già rồi, không nhớ mình đã từng nói qua những gì khiến cho hoàng thượng bận tâm như vậy.” Triệu công công cho hay.
Tiêu Dư An như mắc xương trong họng, ngập ngừng nửa ngày, nói không ra lời lại.
“Hoàng thượng, đợi chút người, thật sự phải… …” Triệu công công lời chưa nói xong, đột nhiên bắt đầu mãnh liệt ho khan, tiếng tiếng giống như phát ra từ trong lồng ngực nặng trĩu.
Tiêu Dư An vội vã đưa tay giúp hắn vỗ lưng, Triệu công công hoảng hốt không thôi, vội vàng ngăn chặn.
Tiêu Dư An đành chịu thu tay về, nhẹ tiếng nói: “Phải a, chỉ hy vọng địch binh Nam Yến quốc đừng làm bị thương bá tánh trong thành của ta, Triệu công công, ngươi vẫn là đi đi, nơi đây thật sự ở không được rồi.”
Lưng của Triệu công công đột nhiên càng khom hơn, hắn giống như đống lửa cháy hết trong trận mưa miên man, chỉ thừa lại một chút tro tàn không thể cháy lại, hắn run run rẩy rẩy mà nói: “Hoàng thượng, để lão nô giúp hoàng thượng buộc tóc một lần nữa đi, giống như lúc hoàng thượng còn nhỏ vậy.”
Tiêu Dư An gật gật đầu, tùy tay kéo qua một cái ghế gỗ ngồi xuống, Tẩm cung bừa bộn, Triệu công công rất không dễ dàng mới tìm được một sợi đai buộc tóc màu xám, hắn tỉ mỉ mà đem tóc của Tiêu Dư An buộc tốt, thở dài ra một hơi giống như là đã hoàn thành một việc gì lớn vậy, Triệu công công cúi người quỳ lạy, sau đó quay người đi ra khỏi Tẩm cung.
Hắn buông thõng thân thể, nghênh đón gió tuyết đi rồi đi, giữa trời đất, thân thể hắn hiện ra ốm yếu mỏng manh thế đó, hắn cứ như vậy một đường thẳng đi đến ngoài cung điện, rồi lại đi đến Tế thiên đàn, tiếng tiếng ho khan từ chín mươi chín bậc thềm đó trườn bò mà lên, gầu như muốn lấy đi mạng của người già này.
Triệu công công đứng ở trên Tế thiên đàn, rồi sau đó thành kính mà đầu rạp xuống đất, cung cung kính kính mà đem đầu cúi ở trên đất, hắn nói: “Ta Triệu Mỗ, nhập cung hơn bốn mươi năm, hầu hạ ba đời quân vương, nhận được hoàng ân, đời này cảm kích, nguyện bên dưới hoàng tuyền, có thể hầu hạ tiên đế tiên hoàng lần nữa, nay, biết trời cúng tế cần có vật tế sống, nhưng cầu ông trời có thể nghe lão nô một câu, không cầu tiểu hoàng thượng kiếp này vinh hoa phú quý lần nữa, chỉ cầu hắn có thể an khang một đời, không đại sầu, không đại bệnh, lão nô nguyện ý lấy thân cúng tế.”
Nói xong, Triệu công công chậm rãi đứng dậy, đầu gối của hắn bởi vì lạnh giá phát run mà kêu, hắn đứng ở trên Tế thiên đàn, nghênh đón gió tuyết, sau đó hoàn toàn không do dự từ trên đàn nhảy xuống dưới.
Giây phút máu tươi thanh đỏ rơi lên trên cỏ dại, đai buộc tóc trên đầu của Tiêu Dư An đột nhiên đứt ra.
Tiêu Dư An một đầu thanh tơ tất cả rơi xuống, hắn ngẩn người vài giây, cúi người nhặt lên đai buộc tóc màu xám, cùng với cây trâm tóc đỏ thẫm và cây trâm tóc bạch ngọc bỏ cùng một nơi, rồi cẩn thận dè dặt mà bỏ vào bên trong quần áo sát người, sau đó hai tay bưng quốc tỉ và bản đồ Bắc quốc một bước một bước hướng bên ngoài hoàng thành đi đến.
Gió tuyết của Bắc quốc, thê lương mà gào khóc, bắc tuyết dồn dập, hoàng thành ngàn hộ gia đình, không thấy một bóng người, trước cửa hộ hộ dựng lên cờ trắng, hết như một toà tử thành lặng im ngàn năm.
Tiêu Dư An giẫm lên trên tuyết chậm rãi hướng cổng thành đi tới, hắn chỉ mặc bạch y đơn mỏng, gió lạnh thấu xương, từng chút từng chút vô tình mà đem đi nhiệt độ trên cơ thể hắn, Tiêu Dư An thở nhẹ một hơi, cổ họng khô khan đau rát, tứ chi dần dần tê đi.
Nhưng mà hắn không thể ngừng lại.
Không biết từ nơi nào truyền đến trận trận tiếng khóc thút thít nức nở, tiếng khóc thê thê lương lương đó một đường đem Tiêu Dư An đưa tiễn đến cửa cổng thành.
Tiêu Dư An đứng dưới cổng thành xám đậm, đưa mắt nhìn xa.
Nơi xa, là quân đội Nam Yến quốc đại khái đã có thể nhìn thấy hình dáng, quân đội lồng lộng, hùng dũng ẩn ở trong gió tuyết, đường nét lúc ẩn lúc hiện dường như chỉ là một cơn ác mộng của Bắc quốc, Tiêu Dư An thở ra một hơi sương trắng, cúi đầu xuống, từng cái từng cái chậm rãi phủi đi tuyết tích trên quốc tỉ trong tay, sau đó lần nữa hướng quân đội Nam Yến quốc đi tới.
Quốc gia bốn mươi năm trở lại, ba ngàn dặm địa sơn hà. Mỗi một bước của Tiêu Dư An, đống tuyết bị giẫm đạp dưới chân đều phát ra tiếng sột soạt nhẹ, đó là gào khóc bi thương của các tướng sĩ đã từng vì Bắc quốc tắm máu giết giặc, chết trên sa trường, nói cho hắn biết sự không cam tâm và sự bi thương chảy hết nước mắt và máu của bọn họ.
Tiêu Dư An đi đến trước quân đội Nam Yến quốc, hai tay giương cao quốc tỉ và bản đồ, lấy thế quỳ xuống.
Trong phút chốc hai đầu gối hắn chạm đất, Tiêu Dư An nghe thấy tiếng Bắc quốc đang ở sau lưng hắn sụp đổ, giống như tiếng của tuyết rơi không hơi không tiếng.
Tiêu Dư An quỳ lạy trên đất, hít một hơi sâu, dùng hết toàn bộ sức lực hét: “Nay, tội nhân vong quốc, miễn quan khứ miện, chờ đợi xử lý, trao qua quốc tỉ bản đồ, đừng làm bị thương một người bá tánh trong thành của ta.”
“Báo, Tiết tướng quân, Án hoàng tử, quân vương Bắc quốc một mình đến cầu hàng!”
Trong quân lều, Án Hà Thanh và Tiết Nghiêm đang bàn bạc công việc công thành cuối cùng, đột nhiên nghe phó tướng đến báo.
Đồng tử Án Hà Thanh co rút, đến áo lông cũng không thèm mặc, đứng dậy hướng bên ngoài quân lều vội vã mà đi, đột nhiên một bàn tay nặng nề đè lấy vai của hắn.
“Hà Thanh.” Giọng nói Tiết Nghiêm điềm tĩnh uy nghiêm.
Án Hà Thanh ngừng lại bước chân, nhưng mà không có quay người.
Đáy lòng Tiết Nghiêm ánh lên kinh ngạc, lông mày chặt chẽ cau lại, lờ mờ nắm bắt được cái thứ cảm xúc ẩn giấu đi của Án Hà Thanh, hắn đối với phó tướng nói: “Ngươi lui ra trước.”
Phó tướng chắp tay rời đi, trong quân lêu chỉ còn lại hai người Án Hà Thanh và Tiết Nghiêm.
“Hà Thanh, ta hỏi ngươi một câu, cây sáo ngọc ngươi cực kỳ yêu quý đó, có phải là quân vương Bắc quốc tặng?” Tiết Nghiêm không những không có buôn vai Án Hà Thanh ra, trái lại càng dùng lực thêm nữa.
Án Hà Thanh trầm mặc nửa buổi, đáp: “Đúng.”
Tiết Nghiêm cắn răng xuống ánh mắt cực âm, Án Hà Thanh là hài tử mà hắn coi lớn, lời không cần nói nhiều, hắn sớm đã nắm rõ trong lòng.
Trầm mặc giống như tấm lưới vô hình, chặt chẽ quấn quanh hai người, rất lâu, Tiết Nghiêm thu tay về nói: “Ngươi chờ ở đây đừng động, ta trước tiên đi xem xem Bắc quốc có gian xảo gì không.”
“Thúc phụ, ta với người cùng nhau… …” Án Hà Thanh quay người qua, ánh mắt cứng rắn, ngữ khí kiên định.
“Hà Thanh.” Tiết Nghiêm đột nhiên ra tiếng cắt lời Án Hà Thanh, hắn vén rèm quân lều lên, tuyết bị gió thổi vào, hò hét mà đem đi ấm áp trong quân lều, Tiết Nghiêm nghiêng người qua nhìn Án Hà Thanh, “Ngươi là hoàng tử Nam Yến quốc, không phải cấm luyến của Bắc quốc.”
Đôi ngươi của Án Hà Thanh bỗng tối đen trở xuống, hắn cúi đầu, mặt mũi ẩn giấu trong nơi sâu tối tăm, nhìn không thấy một tia ánh sáng.
Tiết Nghiêm không có bởi vì thái độ của Án Hà Thanh thay đổi mà ngậm miệng, hắn đem lời nói luyện thành con dao sắt nhọn, vô tình mà đem vết thương của Án Hà Thanh cắt sâu, hắn cứ muốn Án Hà Thanh nhớ rằng, nhớ rằng ở trước mặt thù hận nước nhà, tình yêu nam nữ đằm thắm căn bản không đáng để nhắc một lấy lần: “Hà Thanh, ngươi là đại biểu cho tướng sĩ Nam Yến quốc, đại biểu cho bá tánh đã từng bị Bắc quốc làm cho nhà tan cửa nát, dưới chân ngươi có chôn thi hài của phụ thân mẫu thân ngươi, trên đầu người đội là oan hồn tộc người của ngươi. Không lẽ, năm đó thảm cảnh Nam Yến quốc vong quốc đã bị người quẳn ra sau não rồi sao?”
Nói xong, Tiết Nghiêm vén rèm mà đi, gió bắc bi thương, tàn nhẫn vô tình.
–
Tác giả có điều muốn nói
Án ca là sủng thê cuồng ma, đừng lo lắng.