Tiêu Dư An đang cố gắng giảm bớt đi cảm giác tồn tại của mình.
Án Hà Thanh và một vị tướng quân trung niên nói chuyện, sắc mặt cực tệ. Tiêu Dư An biết rõ thể loại nam chính giống như Án Hà Thanh hào quang nhân vật chính lớn hơn trời, một khi không vui, xui xẻo khẳng định là cái loại phản diện pháo hôi như hắn.
Chưa kể, nguyên tác sau khi Án Hà Thanh công phá Bắc quốc, thì nhãn hiệu đã thêm ‘sảng văn’ hai từ.
Sảng văn a các bạn!!!
Sảng văn còn gọi là toàn thế giới ta điêu nhất đi đến đâu chém tới đó thuận gió thuận dòng thê thiếp thành đàn văn a!!!
Những lúc thế này, còn dám ở gần nam chính tâm trạng không tốt lắc qua lắc lại, thì đó chính là nhị bách ngũ (đồ ngu)!
Tiêu Dư An cúi đầu xuống, tránh cùng Án Hà Thanh tiếp xúc ánh mắt, từ từ mà hướng ra sau ngựa của một tên tướng sĩ Nam Yến quốc bên cạnh di chuyển, cố gắng giấu đi bóng dáng của mình.
Dựa theo nguyên tác, mình làm sao được cũng phải đến trước Tẩm cung mới bị Án Hà Thanh gọt, bây giờ có thể tạm sống một lúc được một lúc.
Ngựa cưỡi của tướng sĩ Nam Yến quốc bị Tiêu Dư An hơi hơi quấy nhiễu được, móng ngựa không kiên nhẫn mà đạp đất, tướng sĩ Nam Yến quốc nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy Tiêu Dư An không an phận mà đi lại, nắm lấy chuôi kiếm chọc hắn: “Làm cái gì đó! Thành thật chút!!”
Thế là Tiêu Dư An lại bị chọc ra ngoại rồi: “… …”
Anh bạn này!!!
Đều là vai phụ với nhau! Thì không thể cho chút ấm áp cho chút yêu sao?! Ta cũng đã thảm như vậy rồi! Ngươi còn đổ dầu vào lửa!
Thật là lòng người không chân thành! Thói đời nhật hạ! Đạo đức tiêu vong!
Tiêu Dư An cẩn thận tỉ mỉ mà hướng về Án Hà Thanh nhìn một cái, chỉ thấy hắn cấp bước mà tới, sắc mặt so với trước đó càng thêm u ám, trong lòng Tiêu Dư An lộp bộp một cái, than thầm muốn
Tướng sĩ Nam Yến quốc nhìn thấy Án Hà Thanh đi tới, vội vàng lật người xuống ngựa hành lễ: “Án hoàng tử.”
Án Hà Thanh lạnh như băng mà lướt qua hắn, làm cho tướng sĩ hết sức lo sợ.
Tiêu Dư An vội vàng cúi đầu, vài bước lùi về sau, hướng về nơi tối mà trốn.
Ngươi nhìn ngươi nhìn! Ngươi nếu như lúc nãy không chọc ta, thì Án Hà Thanh sẽ không bởi vì nhìn thấy phản diện mà tức giận! Ngươi cũng không cần vô cớ chịu tức! Có biết rằng chỉ cần ai ai cũng tặng ra một chút yêu, thì thế giới sẽ biến thành nhân gian tươi đẹp a!
Tiêu Dư An vẫn còn đang ở trong lòng nói lảm nhảm, đột nhiên một tiếng leng keng kiếm sắc ra khỏi vỏ vang lên, Tiêu Dư An trong lòng hoảng sợ, bất ngờ ngẩng đầu dậy, nhìn thấy Án Hà Thanh đã đem bội kiếm bên eo rút ra, lưỡi kiếm ánh bạc chói mắt, khiến Tiêu Dư An toàn thân rợn tóc gáy.
Yểu thọ la, nói tốt là ở trước Tẩm cung mới chém mà! Có thể đi tình tiết nguyên tác được không vậy! Phản diện có lời trăng trối a! Phản diện cũng cần được yêu thương a! Tuy rằng ngươi là nam chính, nhưng mà cũng không thể nói chém là chém nha? Phản diện không cần mặt mũi sao!
Kiếm quang rơi xuống, Tiêu Dư An hít khí nhắm mắt, bản năng rất muốn lùi về sau, nhưng đôi chân đông cứng căn bản không nghe sai bảo, hắn chỉ có thể ngu người ngay tại chỗ, chờ đợi đau đớn xảy đến.
Nhưng mà hắn đợi trái đợi phải, cũng không cảm thấy được sự đau đớn trong dự tính, trái lại đôi tay bị dây thừng buộc chặt phút chốc lỏng ra.
Tiêu Dư An từ từ mở mắt ta, nhìn thấy dây thừng bị kiếm chém thành hai nửa, đáng thương mà rơi trên đất tuyết.
Án Hà Thanh đem kiếm thu về vỏ, ánh mắt đặt trên cổ tay Tiêu Dư An bị dây thừng cạ ra vết máu, hắn ra sức mà kìm xuống đau lòng và tự trách trong đáy mắt sau đó, hướng Tiêu Dư An đưa tay ra, muốn đem Tiêu Dư An kéo về phía mình.
Tiêu Dư An bị dọa đến dồn sức lùi ra sau vài bước, loạng loạng choạng choạng, xém chút nữa ngã.
Tay của Án Hà Thanh cứng ở trên không trung.
Hắn biết, hắn rõ ràng biết.
Biết mất nước đối với một vị quân vương mà nói, là sự sỉ nhục và căm hận lớn cở nào.
Bắc quốc đã từng khiến hắn lĩnh hội được như thế nào là khổ, như thế nào là thủ, như thế nào là oán, hắn đã từng hận Bắc quốc nhiều bao nhiêu, vậy giờ đây Tiêu Dư An thì nhất định hận hắn bấy nhiêu.
Nhưng mà hắn có dư địa lựa chọn sao?
Hắn không có.
Từ giây phút thiết kỵ Bắc quốc đạp vào cương thổ Nam Yến quốc, từ phút chốc tiên đế Bắc quốc tàn sát bá tánh hoàng thành Nam Yến quốc, từ khoảnh khắc Nam Yến quốc thây phơi khắp đồng, máu chảy trôi chày, Nam Yến quốc không thiếu nhất, chính là tướng sĩ căm hận Bắc quốc.
Tất cả nguyên nhân tội lỗi, đều ở lúc quân vương Bắc quốc công đánh Nam Yến quốc chôn xuống, nhất thời quyết định, đem hai nước toàn bộ đẩy vào vực thẳm xao động.
Cho dù hắn không đến, Tiết Nghiêm cũng sẽ cùng với những tướng quân khác dẫn quân công đánh Bắc quốc, năm đó tướng sĩ thoi thóp hơi tàn còn sống sót ở Nam Yến quốc, toàn bộ đều là người từ trong biển máu, đống xương, tan thi mà bò ra, ai ai không từ thủ đoạn chỉ vì công phá Bắc quốc báo thù rửa hận, chỉ vì để Bắc quốc nếm trải đau khổ đã từng của họ, trận chiến này của Nam Yến quốc và Bắc quốc căn bản không thể tránh khỏi.
Nếu như hắn không đến, nếu mà Bắc quốc bị công phá, vậy kết cục của Tiêu Dư An sẽ như thế nào, Án Hà Thanh căn bản không dám nghĩ.
Cho dù vẫn chưa biết trận chiến này cuối cùng sẽ ai thắng ai thua, nhưng mà Án Hà Thanh không dám đặt cược, hắn không sợ loạn táng mộ hoang, không sợ đao kiếm vô tình, không sợ giày vò lăng nhục, nhưng khăng khăng đến những lúc như thế này, hắn vậy mà trở nên nhát gan như vậy.
Án Hà Thanh ngẩng đầu dậy, nhìn thấy cảnh sắc cung điện đối với hắn mà nói quen thuộc lại xa lạ, gió thổi tàn tuyết, giữa trời đất toàn là quá khứ không thể trở về.
Tiêu Dư An tưởng rằng Án Hà Thanh muốn đánh hắn.
Không thể trách Tiêu Dư An có loại ý nghĩ lạ lùng này, chủ yếu là bởi vì trong nguyên tác Án Hà Thanh chính là đối xử với quân vương thiếu niên như vậy.
Nhưng mà quân vương thiếu niên Bắc quốc là bị bắt ở trước cửa Tẩm cung, địa điểm bất đồng khiến cho Tiêu Dư An cảm thấy có điểm kỳ lạ: Chẳng lẽ tình tiết lại im hơi lặng tiếng mà bị thay đổi rồi? Hắn đang tự hỏi tại sao địa điểm không giống nhau, thì thấy Án Hà Thanh thu tay trở về nói: “Ngươi đừng sợ, ta không đụng ngươi, ngươi tự mình đi, chúng ta đến Tẩm cung của ngươi.”
–
Tác giả có điều muốn nói
Nói ra các bạn có thể không tin, đây là một bài phản chiến tranh văn. [Cả câu gạch đi]