Tiêu Bình Dương đem công chúa Vĩnh Ninh ôm chặt vào trong lòng, chắn lấy tầm mắt của nàng, sau đó lạnh lùng mà đem kiếm bạc từ trong ngực binh sĩ ốm rút ra, máu bắn tung toé, nhưng lại không có một chút nhuộm lên công chúa Vĩnh Ninh.
Công chúa Vĩnh Ninh không thể tưởng tượng nổi mà trợn tròn hai mắt, nước mắt từ góc mắt nàng rơi ra, toàn thân nàng run rẩy nhưng lại không phải bởi vì sợ hãi, nàng mạnh mẽ nắm lấy tay áo của Tiêu Bình Dương, giống như vừa buông lỏng tay thì người ở trước mặt này sẽ biến mất không thấy: “Bình Dương? Bình… … Bình Dương?”
“Xin lỗi ta đến trễ rồi, xin lỗi xin lỗi.” Tiêu Bình Dương lau sạch máu trên tay, đưa tay an ủi mà vuốt vuốt tóc của công chúa Vĩnh Ninh.
Rõ ràng lúc mất nước không có hoảng hốt, lúc một mình chờ đợi không có sợ hãi, lúc bị người khác khinh nhục không có hoang mang, nhưng mà tại sao khư khư đến lúc bị người an ủi, tất cả oan ức lại đột nhiên sung lên cổ họng, đè ở đáy lòng vậy chứ?
Công chúa Vĩnh Ninh không biết, nàng chôn mình trong lòng Tiêu Bình Dương, bắt đầu gào lên khóc lớn, giống như muốn đem tất cả những thứ đè nén đều khóc ra hết, đến lúc lau khô nước mắt, lại là cái vị cô nương ngây thơ trong sáng vung vẫy tay áo khiêu vũ.
Đợi đến lúc tâm trạng hơi hơi bình phục, công chúa Vĩnh Ninh chùi chùi hai mắt đỏ ửng, vừa thút thít vừa đánh nấc vì khóc hỏi: “Bình, Bình Dương, ngươi, ngươi tại sao lại ở đây?”
“Tin tức Bắc quốc và Nam Yến quốc chiến tranh truyền đến Tây Thục quốc, nhưng mà Tây Thục quốc cùng Nam Yến quốc và Bắc quốc giao hữu, cho nên không tiện ra quân, nên ta đã tự mình qua đây.”
“Ngươi, ngươi, ngươi là một mình qua đây ư?”
“Không phải, tuy rằng Tây Thục quốc không thể phái binh, có điều ta có tiểu đội của mình, nhưng mà ta lo lắng đem binh vào cung sẽ dẫn đến hai nước tranh chấp, cho nên bây giờ là một mình vào cung đến tìm ngươi, nói lại ta ở thành ngoài trạm dịch, còn gặp phải hai người, ta nhanh chóng mang ngươi ra ngoài.” Vừa nói Tiêu Bình Dương dắt lấy tay công chúa Vĩnh Ninh, muốn hướng điện ngoài mà đi, bỗng nhiên lại mãnh liệt mà ngừng lại bước chân.
Án Hà Thanh đứng ở trước của Tẩm cung, ánh mắt đưa qua đưa lại ở giữa hai người và thi thể trên mặt đất, cuối cùng rơi lên trên người Tiêu Bình Dương.
Tiêu Bình Dương rút ra kiếm bạc ở bên eo, bảo vệ ở đằng trước công chúa Vĩnh Ninh, nàng cắn nhẹ môi dưới, dường như đang suy nghĩ cách nói chuyện.
Án Hà Thanh bình tĩnh mà đem ánh mắt di chuyển lên trên vàng ngọc trong ngực của thi thể và y sam bị xé rách của công chúa Vĩnh Ninh trên đất, không qua vài mắt, đã ở trong lòng đại khái đoán ra ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Tiêu Bình Dương đè xuống hoang mang trong lòng, bình tĩnh mà nói: “Binh sĩ nước ta… …”
“Nam Yến quốc ta không có binh sĩ không tuân thủ quân quy.” Án Hà Thanh lãnh đạm mà cắt lời nàng, vừa quay người rời đi vừa tiếp tục nói, “Nếu muốn xuất cung, phía tây không có binh lính canh gác.”
Tiêu Bình Dương chưa từng nghĩ Án Hà Thanh sẽ dễ dàng như vậy mà thả bọn họ hai người rời đi, ngẩn người qua sau đó thu về kiếm bạc: “Đa tạ.”
“Đợi một chút!” Công chúa Vĩnh Ninh đột nhiên từ sau lưng Tiêu Bình Dương vài bước đi ra, gọi lại Án Hà Thanh.
Bước chân Án Hà Thanh tạm ngừng, nghiêng người nhìn nàng.
“Hoàng thượng ca ca huynh ấy, huynh ấy làm sao rồi?” Công chúa Vĩnh Ninh bởi vì lo sợ nghe thấy tin dữ mà lồng ngực nhấp nhô mãnh liệt, nhưng nếu như không hỏi rõ ràng lại vô cùng lo lắng sốt ruột.
Con ngươi Án Hà Thanh hơi nguội lạnh, hắn ở nguyên vị trí đứng lặng vài giây, trầm mặc mà quay người rời đi.
Hắn không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì ở trong lòng hắn, Tiêu Dư An và quân vương Bắc quốc từ trước đến giờ đều không phải là cùng một người, mà hoàng thượng ca ca trong miệng công chúa Vĩnh Ninh, lại không chỉ đơn giản là chỉ Tiêu Dư An.
Công chúa Vĩnh Ninh bất an mà cùng Tiêu Bình Dương nhìn nhau một cái, Tiêu Bình Dương nắm chặt lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng, chúng ta xuất cung trước.”
Tiêu Dư An vốn tưởng rằng mình sẽ bị ném vào trong địa lao lạnh lẽo, kết quả lúc tỉnh lại phải hiện mình ở trên giường của Tẩm cung, đây khiến hắn trong một thời gian có chút lờ mờ.
Lờ mờ xong sau đó, Tiêu Dư An phát hiện mình tứ chi vô lực, toàn thân thiêu đốt, cổ họng khô ráp, hắn đưa tay sờ sờ trán, quả thật nóng hổi —- hắn phát sốt rồi.
Năm hạn xui xẻo, gần đây thủy nghịch a thủy nghịch*.
(*Thủy nghịch còn gọi lả sao thủy đi ngược dẫn đến sự xui xẻo)
Nếu như có cơ hội thấy quân vương thiếu niên Bắc quốc, Tiêu Dư An lập thề chính mình nhất định phải túm lấy cổ áo hắn, vừa lắc vừa hét: Rèn luyện thân thể a đại huynh đệ, người còn là công a! Nhược công là sẽ không có tiền đồ a! không có tiền đồ a!
Nhưng mà nói lại mình đã rét đến hơn nửa ngày, tốt xấu chỉ là phát sốt, không có rét ra bệnh tật.
Tiêu Dư An chống đỡ thân thể ngồi tựa ở trên giường, cánh tay truyền đến cơn đau rứt tim nứt phổi, Tiêu Dư An giơ lên cánh tay nhìn một cái, thấy nơi mà mình dùng dao găm cắt có quấn lên vải trắng sạch sẽ.
Án Hà Thanh đây là… … hết giận rồi?
Tiêu Dư An nhè nhẹ giật mi.
Bỏ đi, tâm tư của nam chính ngươi đừng đoán.
Tiêu Dư An sốt đến đầu óc phát đau từ từ đi xuống giường, vịn lấy bàn muốn cho mình rót một ly nước uống, hắn vừa mới rót đầy ly sứ nhỏ, cửa Tẩm cung đột nhiên bị người hung hăng mà đạp ra, một đại hán mình hổ thân gấu xuất hiện ở ngoài cửa.
Đại hán trước tiên là đối với Tiêu Dư An lộ ra một thần sắc mặt cười lòng không cười, rồi sau đó đưa tay đóng lại cửa, rồi mối từ từ thong thả mà đi đến trước mặt Tiêu Dư An hỏi: “Ngươi đang làm cái gì?”
Đối với cái thể loại này lựa chọn cách giả mù, Tiêu Dư An vẫn là có thể duy trì kiên nhẫn a: “Uống nước.”
“Oh, uống nước a.” Đại hán ngữ điệu lạ lùng mà kéo dài lời nói, đột nhiên một đấm đánh lên trên bụng của Tiêu Dư An.