Quý Khinh Chu gật đầu, cùng Sở Thành khiêu vũ.
Trước đây hai người chưa từng khiêu vũ cùng với nhau, ấy thế mà giờ đây cả hai lại phối hợp ăn ý đến lạ. Sở Thành nắm tay cậu, ôm eo cậu khẽ nói, “Em nhìn này.”
Quý Khinh Chu theo ánh mắt anh cúi đầu nhìn xuống, cậu thấy được từng bước nhảy của cả hai đều tiến lui một cách đồng nhịp, kế đó chợt nghe Sở Thành hỏi, “Trước giờ chúng ta chưa từng khiêu vũ cùng với nhau, đúng không?”
“Ừm.”
“Vậy mà bây giờ chúng ta lại phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý.” Sở Thành ngẩng đầu nhìn cậu, “Thật ra cuộc sống cũng giống như khiêu vũ vậy, chỉ cần chúng ta vẫn luôn duy trì sự ăn ý như vầy, vẫn luôn thấu hiểu nhau, vẫn luôn bao dung cho nhau, anh tiến một bước, em lui một bước, em tiến thêm một bước, anh sẽ lui đi một bước, nếu vậy thì, chúng ta sẽ càng có thể nhảy được điệu nhảy hoàn mỹ nhất.”
Quý Khinh Chu cười cười, “Anh cũng biết mượn cảnh trữ tình quá ha.”
“Bởi vì anh có lòng tin vào tương lai của cả hai chúng ta.”
Quý Khinh Chu nhìn anh, Sở Thành nháy mắt với cậu, Quý Khinh Chu bật cười, cậu nhìn bước chân tiến lùi cùng nhịp của cả hai, lại ngẩng đầu lên nhìn người đang khiêu vũ với cậu ở trước mặt, bỗng nhiên cậu dừng bước, dưới sự ngỡ ngàng của Sở Thành, ôm chầm lấy anh.
“Sở Thành,” Quý Khinh Chu dịu dàng mở lời, ngữ điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng đồng thời cũng mang theo tính nghiêm túc, cậu nói, “Em không phải là một người thích ảo tưởng về tương lai. Đối với em, hiện tại luôn luôn quan trọng hơn cả tương lai, nếu em có khát khao, có tin tưởng về một tương lai, vậy tuyệt đối đây không phải là tương lai đáng để em chờ mong, mà là vì tương lai này có anh, nên em mới chờ mong hy vọng.”
Cậu chuyển mắt nhìn về phía hàng cây xanh ở cách đó không xa, nhẹ nhàng khẳng định, “Em yêu anh, cho nên so với tất cả anh rất quan trọng đối với em, cho nên em mới muốn có được một tương lai với anh. Cho nên, em mới có tin tưởng vào tương lai của cả hai chúng ta, không phải em tin tưởng vào tương lai, mà là em tin tưởng vào anh.”
Sở Thành hơi tách ra kéo giãn khoảng cách giữa hai người, anh nhìn ánh mắt hàm chứa biết bao tình yêu của cậu, cúi đầu đặt một nụ hôn lên đôi mắt ấy.
“Anh cam đoan với em, cả đời này, anh đều chỉ thuộc về em. Anh là của em.” Sở Thành nỉ non, hôn lấy bờ môi cậu.
Quý Khinh Chu ôm anh, nhẹ nhàng đáp trả, “Em cũng vậy.”
Hai người ngủ lại ở đây một đêm, Quý Khinh Chu hỏi Sở Thành, “Lúc chúng ta tiến vào đây, có hai con đường, con đường còn lại có cảnh sắc thế nào vậy anh?”
“Là một giáo đường,” Sở Thành nói, “Một đường cầu hôn, một đường kết hôn.”
Quý Khinh Chu hiểu rồi.
Sở Thành ôm cậu, anh dịu dàng nói, “Nếu em muốn, chúng ta sẽ định ngày lành, sau đó có thể tới nơi này tổ chức hôn lễ.”
Quý Khinh Chu nghĩ, đoạn lắc lắc đầu, “Em muốn tự mình chọn địa điểm kết hôn.”
“Được.” Sở Thành hôn.
Quý Khinh Chu nhìn anh, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Cảm xúc vui sướng khi được cầu hôn này hoàn toàn che lấp được cảm xúc khẩn trương khi giải Kim Quế đang cận kề sắp tới, thẳng đến khi trước buổi lễ trao giải Kim Quế một ngày, Quý Khinh Chu mới lại tiếp tục hồi hộp khẩn trương.
Sở Thành bình tĩnh hơn cậu nhiều, thậm chí anh còn đặc biệt cùng cậu đi đến buổi lễ trao giải Kim Quế, ngay lúc trước khi cậu bước lên thảm đỏ, anh lại giúp cậu cài chiếc ghim cài áo hình hoa hồng lên.
Quý Khinh Chu cùng đoàn phim 《Tại Nhân Gian》 đi thảm đỏ một lần, sau đó lại cùng đoàn phim 《Minh Ám》 đi thảm đỏ thêm một lần nữa. Sau hai lần bước trên thảm đỏ, cuối cùng cậu cũng đã dần dần loại bỏ đi cảm giác khẩn trương trong lòng, khôi phục lại vẻ bình tĩnh trước kia.
Sở Thành cùng Chu Thành Phong không thể vào bên trong hội trường, vì vậy cả hai đành phải ngồi chờ trong khu phòng nghỉ đằng sau hậu trường.
Buổi tối, đúng 8 giờ, buổi lễ trao giải Kim Quế chính thức được bắt đầu, Quý Khinh Chu ngồi vào vị trí của mình và đợi các khách mời xướng tên trao giải từng hạng mục. Các fans của cậu luôn túc trực ở trước màn hình TV, nhìn màn hình TV, tim đập như sấm.
Các chủ đề ồ ạt dâng lên trên khắp diễn đàn, tất cả đều nhiệt liệt đoán xem ai sẽ là nam chính – nữ chính xuất sắc nhất và ai sẽ là nam phụ – nữ phụ xuất sắc nhất, fans của Quý Khinh Chu còn đặc biệt mở một chuyên lâu, tất cả đều đồng loạt tỏ vẻ chỉ cần Quý Khinh Chu đoạt giải, bọn họ sẽ rút ra các lầu có chứa 6 để tặng quà. Rất nhiều cư dân mạng thấy thế đều sôi nổi tham gia chuyên lâu này, tất cả đều cầu chúc Quý Khinh Chu có thể lấy được giải thưởng.
*Có thể hiểu trên tieba: chuyên lâu như một group, tầng lầu là các bài đăng, khi tạo ra một chuyên lâu, các lầu thảo luận về chuyên lâu đó sẽ được đánh dấu bắt đầu từ lầu 1, và ở đây các lầu có chứa 6 bao gồm như 6, 16, 26,…166,…666 sẽ được lâu chủ tặng quà, còn vì sao lại chọn số 6 vì 6 có nghĩa là giỏi, hay, xuất sắc, trâu bò.
Sở Thành xem chương trình phát sóng trực tiếp trên mạng, có thể thấy thời gian trôi qua, từng giải thưởng đã được trao xong. Anh nhìn lịch trình, mơ hồ cảm giác được dường như sắp đến giải nam chính xuất sắc nhất rồi, nhất thời tâm bắt đầu khẩn trương lên.
Sau khi nhiều giải thưởng đã được trao xong, rốt cuộc cũng tới phân đoạn trao giải nam chính xuất sắc nhất, ngoài dự đoán của mọi người, khách mời trao giải lần này ấy thế mà lại là Liên Cảnh Hành. Liên Cảnh Hành từng là ảnh đế của Kim Quế một lần, năm nay, bởi vì các bộ phim mà anh đóng vai chính được mang đi các giải thưởng quốc tế và tham dự các liên hoan phim nước ngoài, chưa công chiếu trong nước, nên hiện tại anh không có tác phẩm nào được đề cử trong năm nay, ban tổ chức thấy thế liền mời anh tới làm khách mời trao giải, tựa như biểu đạt ý muốn truyền lại giải thưởng cho người kế thừa năm nay.
Liên Cảnh Hành và ảnh hậu Kim Quế năm trước cùng nhau bước ra, trong tay cầm một phong thư, sau khi cả hai tán gẫu trêu chọc nhau vài câu, lúc này anh mới mở phong thư ra, ánh mắt thoáng hiện lên một chút vui mừng.
“Khi lần đầu tiên tôi hợp tác với em ấy, tôi đã cảm thấy, một ngày nào đó, em ấy sẽ trở thành một diễn viên cực kỳ xuất sắc. Năm ngoái, cũng trong khoảng thời gian này, nhân vật của em ấy không đoạt được giải Kim Quế, khi đó tôi cảm thấy rất tiếc thay cho em ấy, thế nhưng năm nay, không chỉ có được đề cử giải thưởng Kim Quế, năm nay em ấy còn được lên đài nhận lấy giải thưởng danh giá này. Là một đàn anh, tôi thật sự rất vui thay cho em ấy, là một tiền bối trên con đường diễn xuất, tôi hy vọng em ấy có thể lấy hôm nay làm một điểm khởi đầu mới, càng ngày sẽ càng có nhiều thành tích sáng giá hơn trong con đường sự nghiệp diễn xuất này! Nam chính xuất sắc nhất của giải Kim Quế năm nay, đó chính là, Quý Khinh Chu của 《Minh Ám》!”
Ngay sau đó, các fans của Quý Khinh Chu đang theo dõi chương trình thông qua màn hình TV đều nhịn không được thét to lên.
Các fans đồng loạt đăng tin chiến thắng trên khắp weibo và các diễn đàn, cả đám ồ ạt kích động gõ chữ, nước mắt không nhịn được ngấn tròng.
Thật ra, ngay khi nghe được Liên Cảnh Hành mở lời dạo đầu, Quý Khinh Chu đã đoán được ắt hẳn là cậu rồi, không chỉ thế mà những người khác đang ở hiện trường cũng mơ hồ đoán được người đoạt giải sẽ là Quý Khinh Chu, kế đó chuyên viên ánh sáng cũng bắt đầu soi đèn đến vị trí ngồi của cậu. Tuy vậy nhưng khi Liên Cảnh Hành thật sự đọc cái tên “Quý Khinh Chu” lên, tâm tình của cậu lúc ấy vẫn rất kinh ngạc cùng kích động.
Quý Khinh Chu đứng dậy đi lên đài, Liên Cảnh Hành ôm cậu, khẽ nói, “Em rất tuyệt.”
Quý Khinh Chu có chút cảm động, cậu duỗi tay ôm chặt lấy anh, nói, “Cảm ơn đàn anh.”
Liên Cảnh Hành buông cậu ra, ảnh hậu cùng xướng tên trao giải liền đi tới giao cúp cho anh, Liên Cảnh Hành trao cúp lại cho Quý Khinh Chu, Quý Khinh Chu tiếp nhận, nở nụ cười với anh.
Sở Thành nhìn hình ảnh này trên chương trình phát sóng trực tiếp, bỗng dưng có chút cảm thán, hốc mắt cũng vô thức nong nóng lên.
Quý Khinh Chu ôm cúp trong tay, cậu đứng trước microphone, những tiếng vỗ tay ồ ạt dâng lên từ khắp khán đài, cậu nhìn một loạt các vị khách mời ở đây, cúi đầu cười cười, đoạn lại từ từ ngẩng đầu lên, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, bình tĩnh nêu lên cảm nghĩ khi đạt giải mà cậu đã chuẩn bị từ trước.
Sau đó cậu lễ phép cúi đầu chào, đi xuống đài nhưng tâm đã muốn chạy đến hậu trường lắm rồi, lúc này, cậu rất muốn hội tụ với Sở Thành.
Quý Khinh Chu vẫn luôn chờ đến khi lễ trao giải kết thúc, tiếp nhận phỏng vấn xong, cậu mới đi về phía xe bảo mẫu, Sở Thành đang ngồi ngay ngắn ở bên trong xe.
Quý Khinh Chu lên xe, cậu đưa cúp ra trước mặt Sở Thành. Sở Thành chạm tay vào cúp, sau đó duỗi tay ôm lấy cậu, dịu dàng hôn cậu.
Lúc này trên TV, chương trình đang phát sóng lại buổi phỏng vấn của Quý Khinh Chu sau khi nhận được giải thưởng.
“Khinh Chu là người đã nhận được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của năm nay, ở độ tuổi này mà đã nhận được giải thưởng, phải nói là thật sự rất hiếm thấy, vậy Khinh Chu à, cậu có thể nói một chút cho mọi người cùng biết là, từ khi ra mắt đến bây giờ, người có ảnh hưởng sâu sắc nhất đối với cậu là ai không?”
“Là Sở Thành.” Quý Khinh Chu nói, “Không có anh ấy, sẽ không có tôi của hiện tại, tôi biết nhất định sẽ có người cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, rằng anh ấy không phải người trong giới, sao lại là người có ảnh hưởng lớn nhất đối với tôi được? Nhưng từ khi tôi bắt đầu diễn xuất, và thậm chí đến tận bây giờ, anh ấy vẫn trước sau như một luôn ủng hộ tôi, cổ vũ cho tôi; khi tôi nhờ anh ấy cứu giúp bộ phim đầu tiên, anh ấy liền xuất thân hỗ trợ; ngay khi tôi không thể xác định được rằng liệu tôi có thể thử kính thành công hay không, anh ấy liền tin tưởng khẳng định chắc nịch với tôi là có; khi tôi không muốn nhận diễn một nhân vật nào đó, anh ấy sẽ ủng hộ quyết định của tôi. Anh ấy là người duy nhất, cho dù tôi có làm điều gì đi chăng nữa, sẽ không chút do dự mà đứng về phía tôi, ủng hộ và cổ vũ cho tôi. Thật ra tôi cảm thấy bản thân mình rất may mắn khi gặp được tiền bối tốt, đạo diễn tốt, đồng nghiệp hợp tác tốt, thế nhưng điều khiến tôi cảm thấy may mắn nhất chính là, gặp và quen biết anh ấy, liệu cả đời này bạn có thể gặp được mấy người có thể không chút do dự, mặc kệ bạn làm gì vẫn luôn bên cạnh ủng hộ bạn hay không? Tôi đã gặp được, cho nên, mỗi một bước đi của tôi đều rất kiên định, thế nên, mặc kệ là cuộc sống của một diễn viên hay là sinh hoạt bình thường hằng ngày, anh ấy đều là người có ảnh hưởng lớn nhất đối với tôi.”
Quý Khinh Chu nhận được giải thưởng, không những thế còn là giải thưởng rất có phân lượng, đương nhiên Sở Thành sẽ tổ chức tiệc mừng cho cậu. Anh đã đặt xong khách sạn từ sớm, sau đó lại gọi thêm bạn bè của anh và Quý Khinh Chu tới đây, hưng phấn bật champagne, nói lời chúc phúc.
Quý Khinh Chu vui vẻ, thấy mọi người uống rượu, cậu cũng muốn uống lắm, vì thế cậu liền thương lượng với Sở Thành, “Em uống không nhiều đâu, chỉ hai ly thôi, được không anh?”
Sở Thành cười, rót một ly rượu nho cho cậu, “Không sao, hôm nay là ngày lành em lấy được thưởng, em được quyền uống rượu, say đã có anh cõng em trở về.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, liền cười nâng ly, sau khi cụng ly cùng với mọi người, uống một hơi cạn sạch.
Ngày thường trên cơ bản cậu đều không uống rượu, lúc này tâm tình tốt, lại được Sở Thành bảo đảm, nên liền thoải mái uống thỏa thích, không được bao lâu, cậu đã tự chuốc say chính mình.
Hôm nay cậu là nhân vật chính, nên khi cậu say, mọi người cũng bắt đầu tan tiệc, Sở Thành nói lời từ biệt với những người còn lại xong, liền ôm cậu vào xe bảo mẫu.
Quý Khinh Chu khi say rất ngoan ngoãn, không nháo cũng không ói, chỉ có hơi dính người mà thôi, cậu ôm Sở Thành, dựa vào lòng Sở Thành, cọ cọ vào vai anh.
Sở Thành biết cậu uống say sẽ hay bị say xe, vì vậy liền cho cậu uống hai viên thuốc say xe trước, Quý Khinh Chu mới vừa ngậm thuốc vào liền nhổ ra, ánh mắt tội nghiệp, nói, “Đắng.”
Sở Thành không ngờ khi say cậu lại sợ đắng đến thế, đành phải lục lọi trong túi lấy mấy viên kẹo ra cho cậu ăn, lúc này Quý Khinh Chu mới hài lòng chịu uống thuốc.
Hai người xuống xe ở một nơi gần nhà, lúc này, hầu hết mọi người đều đã ngủ, nên trên đường không hề có bất kỳ bóng dáng người nào, Sở Thành cõng Quý Khinh Chu đi từng bước một về nhà.
Quý Khinh Chu mơ hồ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, cậu nghiêng đầu hôn một cái lên má Sở Thành, Sở Thành cũng nghiêng đầu cười hôn cậu, khẽ nói lời dỗ dành, “Ngoan, về nhà trước đã.”
Quý Khinh Chu gật đầu, yên tĩnh ôm cổ anh, dựa vào lưng anh.
Dường như nhớ tới điều gì đó, cậu nâng tay lên viết từng nét từng nét một trên cổ Sở Thành.
Sở Thành hỏi cậu, “Em đang viết cái gì vậy?”
“Anh đoán xem.”
Sở Thành nghiêm túc cảm nhận từng nét viết của cậu, nhưng dù vậy vẫn không đoán được.
“Em đang vẽ tranh à?” Anh hỏi.
Vừa nói xong, anh chợt nhớ đến ngày sinh nhật năm đó, Quý Khinh Chu cũng dựa vào lưng anh viết mấy chữ nguệch ngoạc trên cổ anh và cũng nói với anh, “Anh đoán xem.”
Lần đó anh cũng không đoán được gì, cũng nghĩ rằng cậu đang vẽ tranh.
Quý Khinh Chu cười khẽ, “Anh thật ngốc.”
Sau khi viết xong nét cuối cùng, cậu lại vươn tay ôm lấy cổ Sở Thành, lại gần lỗ tai anh, nói nhỏ, “Em thích anh.”
“Anh cũng thích em.” Sở Thành đáp lại.
Quý Khinh Chu cúi đầu, dựa vào lưng cười cười.
Sở Thành hỏi, “Sao lại cười?”
Cậu lắc lắc đầu, vẫn không nói gì, chỉ cười ha ha ha lên.
Sở Thành không hiểu sao cậu lại cười, chỉ nghĩ có lẽ cậu uống say, nên mới đột nhiên cười rộ lên như thế.
Sở Thành tiếp tục cõng Quý Khinh Chu đi về phía trước, đi được hai bước, bỗng dưng anh chợt nghĩ đến điều gì đó, bước chân ngừng lại, anh có chút không thể tin được, lại cảm thấy dường như anh đã chạm được tới chân tướng sự việc rồi, anh quay đầu nhìn về phía Quý Khinh Chu, khẽ hỏi, “Em viết “Em thích anh” đúng không?”
Quý Khinh Chu cười nhìn anh, đôi mắt cậu rất sáng, nụ cười cũng rất vui vẻ, cậu tiến lên hôn Sở Thành một cái, “Ừm” một tiếng, nói nhỏ, “Em thích anh.”
Sở Thành ngây ngẩn cả người.
Anh nhìn Quý Khinh Chu, bỗng nhiên có chút đau lòng, “Vậy ngày sinh nhật hôm đó, em cũng viết ba chữ này sao?”
Quý Khinh Chu uống say, cậu không biết ngày hôm đó mà Sở Thành nói là ngày nào nữa, cậu nghĩ không ra, vì thế lắc lắc đầu, “Em không biết nữa.”
Nhưng Sở Thành lại biết.
Ngày hôm đó, Quý Khinh Chu cũng hôn anh rất nhiều lần, không ngừng lặp đi lặp lại rằng anh là người tốt nhất, cậu không phải loại người thích che giấu đi tình cảm của chính mình, cậu luôn thẳng thắn thể hiện điều đó, thậm chí không cần nhìn, anh cũng có thể cảm nhận được điều này. Chỉ có ba chữ đó, là cậu cố tình che giấu, không nói đáp án cho anh biết.
Không phải em ấy không nói, mà là em ấy không thể nói.
Khi ấy hai người vẫn còn hợp đồng, cả hai đã nói rõ ngay từ đầu rằng không được thích đối phương, tuy Quý Khinh Chu làm trái với hợp đồng, nhưng cậu cũng rất tuân thủ hợp đồng, cậu giấu đi tình cảm của chính mình, thật sự giấu rất đơn giản, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, nhưng đồng thời cũng giấu rất kỹ, không hề nói cho bất kỳ ai biết, bao gồm cả người mà cậu thích.
Sở Thành thả Quý Khinh Chu xuống đất, anh nhìn Quý Khinh Chu, cảm xúc trong lòng không ngừng dâng lên, anh duỗi tay ôm lấy Quý Khinh Chu, không nhịn được dịu dàng hôn lấy bờ môi cậu.
Mình nên phát hiện ra điều này sớm hơn một chút mới phải, ngay khi Quý Khinh Chu bắt đầu chủ động với mình, khi em ấy chủ động muốn hôn môi, khi em ấy thủ thỉ bên tai rằng mình là người tốt nhất, mình nên nhìn thấy rõ cái thích của em ấy và cũng nên nhận ra được tình cảm của chính mình bắt đầu sinh sôi nảy nở. Mình nhận ra điều này quá muộn, cho nên mới khiến cho Quý Khinh Chu một thân một mình đi trên con đường cảm tình này lâu như vậy.
Anh ôm chặt người trong lòng, hận không thể mang cả người cậu tiến nhập vào cả thân mình anh, cả đời này anh chưa từng cảm thấy hối hận bất cứ điều gì, thế nhưng chỉ có duy nhất một điều luôn luôn khiến anh cảm thấy hối hận, anh nên nhận ra sớm hơn, thổ lộ với Quý Khinh Chu sớm hơn, cùng cậu bước trên con đường sinh mệnh này sớm hơn, chứ không phải để cậu tự thân một mình trải qua đêm lạnh và sớm mai.
“Anh yêu em.” Sở Thành khẽ nói.
Quý Khinh Chu không rõ cảm xúc trong lòng anh, chỉ nghĩ anh đang thổ lộ với cậu, bèn khẽ cười nói, “Em biết mà.”
Sở Thành nhìn cậu, cúi đầu hôn lên đôi mắt ấy.
Sở Thành lại cúi người cõng Quý Khinh Chu đi về nhà, đặt cậu lên giường trong phòng ngủ, Quý Khinh Chu thấy anh rời đi, liền ôm lấy cổ anh, muốn cùng anh hôn môi.
Sở Thành cùng cậu hôn hôn một hồi, sau đó nhéo nhẹ gương mặt cậu, dỗ dành, “Em ngủ đi, để anh pha nước ấm cho em.”
“Anh ôm em đi.” Quý Khinh Chu làm nũng.
Sở Thành hết cách, đành phải ôm cậu vào trong phòng tắm, mở nước vào bồn. Sau khi giúp Quý Khinh Chu tắm xong, Quý Khinh Chu vừa cười vừa cọ vào người anh, ồn ào muốn thân mật với anh.
“Giờ em quậy anh, có tin sáng mai em tỉnh dậy sẽ thấy hối hận hay không?” Anh hiểu rất rõ người yêu nhà anh mà, Quý Khinh Chu khi thanh tỉnh nhất định sẽ không chịu làm với anh trong phòng tắm thế này.
Thế nhưng Quý Khinh Chu đang ở trước mặt anh đã uống say rồi, Sở Thành bị cậu cọ tới cọ lui, đành phải tắm rửa qua loa, ôm cậu lên giường, cùng cậu thân mật.
Chờ hai người làm xong, rốt cuộc Quý Khinh Chu cũng an tĩnh, Sở Thành ôm cậu, vừa giúp cậu xoa eo, vừa nhịn không được lại gần hôn cậu, “Ngủ đi.” Anh dịu dàng nói nhỏ, “Ngủ ngon.”
Quý Khinh Chu dựa vào lòng anh, dần dần tiến vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Quý Khinh Chu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền thấy Sở Thành vẫn chưa đi làm, đang nằm trên giường nhìn cậu. “Anh không đi làm à?” Cậu hỏi.
“Không, em thấy thế nào rồi? Có thấy khó chịu không? Hôm qua em uống nhiều lắm đấy.”
Quý Khinh Chu lắc đầu, những hình ảnh tối hôm qua dần dần hiện lên trong đầu, Quý Khinh Chu nhớ đến hành động của cậu ở trong phòng tắm, hiếm khi có chút xấu hổ.
Sở Thành nhìn thấy lỗ tai cậu có chút hồng hồng, bèn hỏi, “Nhớ ra rồi đúng không? Vừa khéo, anh cũng muốn hỏi em một câu, lần sau nếu như em cứ nhất định muốn giải khóa địa điểm mới tư thế mới, vậy khi ấy anh nên phối hợp hay từ chối lời đề nghị của em đây?”
“Đương nhiên là từ chối rồi, khi đó em uống say, lý trí không thanh tỉnh, sao có thể tin được.”
“Nếu em vẫn rất kiên quyết thì sao?”
“Sẽ không có đâu.”
“Ai nói sẽ không, lỡ như……”
Sở Thành không nói được nữa, vì Quý Khinh Chu đã giơ tay lên bịt kín miệng anh, cậu tỏ vẻ chắc chắn, “Sẽ không!”
Em chắc chắn sẽ không kiên quyết làm chuyện đó!
Sở Thành mỉm cười nhìn cậu, hôn lòng bàn tay cậu một cái.
Quý Khinh Chu nhanh chóng thu hồi tay, bất mãn nhìn anh.
“Đúng rồi, cúp của em đâu?” Quý Khinh Chu đột nhiên nhớ đến, “Anh có đem về không?”
“Có, hẳn là đang để ở phòng khách, hôm qua sau khi vào nhà, anh thuận tay đặt ở trên bàn trà.” Sở Thành nói xong, liền xuống giường mang cúp vào cho cậu.
Quý Khinh Chu nhìn chiếc cúp trên tay, nhịn không được nở nụ cười, “Thật tốt.”
“Đúng vậy, mới tầm tuổi này mà đã có được giải thưởng, đúng là không dễ dàng.”
“Không chỉ vậy, anh có nhớ trước kia em đã nói gì với anh không?”
“Gì cơ?” Sở Thành hỏi.
“Em nói, em muốn quang minh chính đại thích anh, muốn cùng anh ôm hôn ở trước mặt công chúng, em còn nói, chờ em lấy được thưởng rồi, chúng ta sẽ công khai. Hiện tại, em có được thưởng rồi nè.”
Tuy Sở Thành vẫn nhớ rõ những lời này, nhưng anh không ngờ là mới sau một ngày nhận được giải thưởng cậu đã nói điều này cho anh nghe, “Vậy nên, em muốn công khai à?”
“Anh không muốn sao?” Quý Khinh Chu hỏi ngược lại.
“Đương nhiên là anh muốn.” Sở Thành nói, “Nhưng anh không phải nhân vật của công chúng, mấy chuyện công khai này không ảnh hưởng mấy đến anh như em, em thật vất vả mới đi đến ngày hôm nay, anh hy vọng tương lai của em vẫn luôn sáng lạn rực rỡ.”
“Vẫn sẽ vậy mà.” Quý Khinh Chu nói, “Cho dù không còn sáng lạn nữa, em cũng sẽ không vì sự nghiệp cả đời mà che giấu tình yêu của em. Nếu các đạo diễn đều quan tâm tới tính hướng của em mà bỏ qua các kỹ thuật diễn xuất của em, vậy em cũng không cần hợp tác với các đạo diễn như thế nữa.”
Sở Thành cười cười, “Yên tâm, so với tính hướng của em, chắc chắn mấy người đó càng quan tâm đến nguồn đầu tư điện ảnh hơn, em cứ làm những gì mà em muốn, mặc kệ là lúc nào, hạnh phúc của em mới là điều quan trọng nhất.”
“Vậy để em chọn thời gian nào sẽ chính thức công khai nha.”
“Còn một vấn đề nữa.” Sở Thành giơ một ngón tay lên, “Cục cưng à, em có nghĩ tới, một khi em quyết định công khai, không chỉ toàn thế giới đều biết, mà là người nhà của anh và em, những người đến tận bây giờ vẫn chưa biết mối quan hệ giữa hai chúng ta, cũng sẽ biết luôn hay không? Trước khi em công khai, có phải em nên cùng anh gặp mặt trưởng bối hai bên gia đình không?”
Quý Khinh Chu:……
Quý Khinh Chu cảm thấy, đột nhiên mình không còn muốn gấp gáp công khai như vậy nữa!
“Đừng sợ, người nhà chúng ta đều rất ôn hòa.”
Quý Khinh Chu bày ra vẻ mặt không tin nhìn anh, cậu đã từng đọc tiểu thuyết này rồi, tuy cha Sở mẹ Sở không lên sân khấu, nhưng cậu biết khá rõ về Sở Tín đó! Nào có dính đến hai chữ “ôn hòa” này đâu!
“Anh thấy mấy ngày tới cũng được đấy, ngay sinh nhật mẹ anh, em không biết đâu, mẹ anh vẫn luôn hy vọng anh có thể tìm được một người bạn trai ổn định, vừa khéo hôm đó anh cũng dẫn em về nhà, nhất định mẹ sẽ rất vui vẻ.”
Quý Khinh Chu lắc đầu, “Quá nhanh.”
“Không nhanh, đã nhiều năm rồi, em nên đến gặp cha mẹ anh sớm mới phải.”
“Hay là, chúng ta xem xét lại một chút đi?” Quý Khinh Chu giãy giụa.
“Cục cưng à, xem xét nữa chúng ta sẽ kéo dài ngày công khai đi mất.”
“Bằng không, chúng ta……” Quý Khinh Chu nhìn anh, tỏ vẻ “anh hiểu mà đúng không”.
Sở Thành lại gần nói nhỏ, “Vừa rồi là ai nói muốn công khai? Là ai nói muốn quang minh chính đại thích anh, muốn cùng anh ôm hôn ở trước mặt công chúng? Là em đúng không, Chu Chu?”
Quý Khinh Chu bất đắc dĩ duỗi tay ôm anh, “Nhưng em thật sự rất khẩn trương khi nghĩ đến chuyện đi gặp cha mẹ anh.”
“Không sao đâu,” Sở Thành vỗ nhẹ sống lưng cậu, “Cha mẹ anh đều là lương dân, không ăn người.”
Quý Khinh Chu nghe vậy, liền tức giận nhéo eo anh một cái, sau đó lại ưu sầu nói, “Anh nói xem, mẹ em có thể tiếp thu được tin tức này không? Mẹ em thích anh như vậy, có lẽ là được đúng không?”
Sở Thành vừa nghe cậu nói như vậy, mới chợt nhận ra Uông Phương không giống với cha mẹ anh, tuy mấy năm nay bệnh tình của Uông Phương chuyển biến tốt hơn rất nhiều, nhưng nếu tin tức này được tung ra, không biết dì có thể tiếp thu được hay không?
“Hay là, chúng ta cứ thử xem?” Sở Thành nói, “Nếu không được, lại dời ngày công khai lại. Nếu được thì cứ nói hết cho dì nghe.”
“Đành phải như vậy thôi.” Quý Khinh Chu nói.
Cậu nhìn Sở Thành, “Hy vọng mẹ em có thể tiếp thu được chuyện này.”
“Hy vọng là vậy.” Lúc này, Sở Thành cũng vô cùng hy vọng mẹ vợ tương lai có thể thân thể khỏe mạnh, tâm tình kiên cường hơn một chút.
Sự thật chứng minh, tuy Uông Phương không có một thân thể cường tráng, nhưng điều này cũng không gây trở ngại bà nuôi dưỡng nên một tâm hồn kiên cường hơn.
Ngày hôm đó, Quý Khinh Chu cùng Sở Thành đồng loạt ra quân, Quý Khinh Chu trải chăn làm bước đệm dạo đầu bên phía Uông Phương trước. Đầu tiên là ra vẻ kinh ngạc cho bà xem tin tức một người đồng tính kết hôn, sau đó lại ra vẻ thổn thức cho số phận bi thảm của người đồng tính khi bị cha mẹ ép hôn dẫn đến tự sát cùng với người mình yêu, cuối cùng còn bày ra vẻ mặt vô cùng phiền muộn về số phận bi thương của người vợ cho bà xem.
Uông Phương nhìn tiêu đề lớn trên màn hình điện thoại, bà thở dài nói, “Đây không phải là đang yên đang lành bỗng dưng phá hoại cuộc đời con gái nhà người ta đây sao?”
“Đúng vậy.” Quý Khinh Chu phụ họa, “Hiện tại hôn nhân đồng tính đã được hợp pháp hết rồi, thế mà lại lừa hôn, đúng là không phải người mà.”
“Đúng vậy.” Uông Phương đặt điện thoại sang một bên, nghĩ gì đó lại nói, “Nhưng mà trưởng bối nhà này cũng có vấn đề, biết rõ con mình thích đàn ông, mà lại ép con mình kết hôn với một cô gái, quá ích kỷ, nếu cha mẹ của cô gái đó biết được, ắt hẳn sẽ khó chịu lắm đây.”
“Đúng vậy, mấy chuyện tính hướng này giống như khẩu vị khi ăn cơm vậy, là trời sinh rồi, căn bản không thể sửa được, hà tất gì lại cưỡng ép con trai mình khiến con gái nhà người ta cũng bị vạ lây chứ? Con thấy nếu người đồng tính đó có kết hôn thì kết cục cũng không mấy tốt đẹp đâu.”
“Đúng vậy. Con cái lớn lên, nên có con đường của riêng mình, cha mẹ có thể giúp con vượt qua cửa ải, nhưng không thể thay con đi hết con đường con phải đi được, cho nên chỉ cần con cái vui vẻ là được rồi, không phải người làm cha làm mẹ nào, cả đời này cũng đều mong muốn con cháu mình đều được hạnh phúc hay sao?”
Quý Khinh Chu gật đầu, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn bà, đoạn hỏi, “Mẹ, mẹ hy vọng con sẽ ở bên cạnh một người như thế nào?”
================