Sau khi Quý Khinh Chu cùng Sở Thành công khai được một ngày, điện thoại của Chu Thành Phong dường như muốn nổ tung, tất cả mọi người đều có chung một tò mò, người này mới trở thành ảnh đế của giải Kim Quế, sao bây giờ lại come out với bạn bè luôn rồi? Chu Thành Phong cảm thấy chuyện này không thể giải thích ổn thỏa được, bèn vờ như không nghe thấy tiếng chuông điện thoại gọi đến, tiếp tục bận chuyện của anh.
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành thong thả rong chơi ở nước ngoài được một tuần, thời điểm về nước, cả hai sợ gặp phải fans nên đành phải đi ra bằng lối vip. Nhưng dù sao thì Quý Khinh Chu cũng là một minh tinh, trốn được mùng một nhưng không thể tránh được mười lăm, vào thời điểm tháng 6, khi cậu đang tham gia hoạt động, có một phóng viên đã chạy đến hỏi cậu mấy vấn đề liên quan đến chuyện tình cảm.
Chu Thành Phong thấy thế liền cắt ngang lời của phóng viên, tỏ vẻ đây là vấn đề cá nhân, không thích hợp để trả lời, còn Quý Khinh Chu thì chỉ cười cười, không nói gì.
Tháng 7, 《Thiếu Niên Du Ngoạn》tiếp tục quay tiếp mùa hai, tổ chương trình liền tung một câu hỏi bỏ phiếu: “Tổ đội nào ở mùa một khiến bạn trông mong nhất?”, fans cp của Quý Khinh Chu cùng Sở Thành và những dân cư mạng thích xem náo nhiệt lập tức liền bình chọn tổ đội của hai người lên trên đầu, tổ chương trình thấy vậy, liền thuận thế gửi thiệp mời cho Quý Khinh Chu cùng Sở Thành, hy vọng hai người có thể tham gia vào mùa tới.
Nếu là chương trình khác, có lẽ Quý Khinh Chu cùng Sở Thành sẽ không quan tâm đến, thế nhưng đây là chương trình mà Liên Cảnh Hành một tay dựng lên kế hoạch, tuy mùa 2 Liên Cảnh Hành không tham gia ghi hình, nhưng dù vậy anh vẫn đi theo tổ đội ekip, cùng đạo diễn quản lý toàn bộ đường đi nước bước của chương trình. Quý Khinh Chu vừa nhận được lời mời của tổ chương trình, kế đó liền nhận được điện thoại của Liên Cảnh Hành, anh hỏi, “Có tiện cho em không?”
“Đàn anh đã gọi điện thoại đến thế này, không tiện cũng phải tiện thôi.”
Liên Cảnh Hành nghe vậy, bèn cười nói, “Vậy cảm ơn em nhé.”
“Không có gì ạ. Mùa này có ai vậy anh?” Quý Khinh Chu hiếu kỳ.
Liên Cảnh Hành đọc một dãy cái tên cho cậu nghe, Quý Khinh Chu yên lặng lắng nghe, thẳng đến khi nghe được cái tên “Thịnh Văn Hi” cậu mới kinh ngạc “A” một tiếng.
“Thịnh Văn Hi?”
“Đúng vậy.” Liên Cảnh Hành đáp, “Anh nghe Chu Thành Phong nói, hình như em và Thịnh Văn Hi cũng quen biết nhau.”
“Quen thì có quen, nhưng mà, anh ta dẫn theo ai? Một đạo diễn như anh ta sao lại muốn tham gia chương trình giải trí của anh?”
“Em có biết Tô Liễn không?”
Quý Khinh Chu lắc đầu.
Liên Cảnh Hành thở dài, “Anh cũng nghĩ có lẽ em cũng chưa từng nghe qua, Tô Liễn cũng xem như là một truyền kỳ trong giới điện ảnh, 19 tuổi xuất hiện với một vai diễn trong sáng trong một bộ phim văn nghệ, năm đó vừa ra nghề đã cầm được giải thưởng người mới xuất sắc nhất của Kim Quế. Năm 20 tuổi nhận diễn vai chính trong《Hoa Nở Thời Niên Thiếu》- một tác phẩm tiêu biểu của đạo diễn Lý Dung, không những càn quét đạt được hai giải thưởng lớn trên thị trường quốc tế, mà năm đó Tô Liễn còn được nhận giải nam chính xuất sắc nhất của Kim Quế, nổi bật vô song, tất cả mọi người đều cảm thấy cậu ta tiền đồ vô lượng, các công ty quản lý đều muốn đào tạo Tô Liễn, thế nhưng ai cũng không ngờ, cũng trong năm đó, khi cậu ta nhận diễn một nhân vật mới, bởi vì nhập diễn quá sâu, không thoát ra được, từ đó đã mắc luôn chứng bệnh trầm cảm, cứ như thế mà rời khỏi giới giải trí. Đã nhiều năm trôi qua, một thế hệ mới lại tiếp tục thay thế người cũ, nên dần dần Tô Liễn cũng bị người người quên mất, thật ra lần tham gia này là do Thịnh Văn Hi chủ động bàn bạc với tổ chương trình, hơn nữa còn tỏ vẻ Tô Liễn sẽ là bạn đồng hành của anh ta, anh nghe xong cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, cũng không biết làm sao mà hai người đó quen biết được nhau.”
Quý Khinh Chu cũng không rõ ràng lắm, thế nhưng, cậu đoán có lẽ Tô Liễn là người đã thúc đẩy Thịnh Văn Hi khiến anh gọi điện thoại đến xin lỗi cậu, bằng không, với một người cố chấp như Thịnh Văn Hi, sao anh ta lại có thể dễ dàng xin lỗi mình như vậy?
Quý Khinh Chu cúp điện thoại, cậu nói chuyện Thịnh Văn Hi sẽ tham gia chung chương trình giải trí cho Sở Thành nghe, Sở Thành không có ý kiến gì về dàn khách mời của mùa này, thế nhưng anh lại có chút tò mò về Thịnh Văn Hi và Tô Liễn.
“Chắc hai người này sẽ không có gì đâu nhỉ?”
“Sao bây giờ nhìn ai anh cũng nghĩ người ta có vấn đề hết vậy?” Quý Khinh Chu chợt nhớ tới trước đây Sở Thành cũng cảm thấy Diêu Tu Viễn cùng Ứng Niên mập mờ, liền nhịn không được cảm thán, “Trước đó cũng chẳng thấy anh nhảy số radar tình cảm nhanh như vậy.”
“Không giống,” Sở Thành nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Khi đó là anh chưa thông suốt, hiện tại anh đã thông suốt rồi, anh có một trái tim 7 ngăn đó em biết không?”
Quý Khinh Chu nhịn không được phỉ nhổ, “Anh cho rằng anh là Tỷ Can à?”
“Vậy nhất định em là Đát Kỷ muốn đoạt trái tim của anh.”
“Nói vậy là anh muốn trực tiếp bị moi ra sao?” Quý Khinh Chu hỏi anh.
Sở Thành cười một tiếng, “Không phải là không được.”
*Một trái tim 7 ngăn: Xuất phát từ “Phong thần diễn nghĩa”
Sau khi Đát Kỷ nghe câu “Người có trái tim 7 ngăn là người tài” người ta nói về Tỷ Can, bèn sai người moi tim Tỷ Can để xem tim ông có 7 ngăn thật không, sau này ngta sử dụng câu nói này để biểu đạt sự thông minh, tài giỏi.
Hai người vừa cười giỡn vừa thu xếp đồ đạc vào vali, ngày hôm sau liền tiếp tục tham gia ghi hình chương trình.
Liên Cảnh Hành lái xe đến sân bay, đón hai người đi về khách sạn, Quý Khinh Chu ngồi ở phía sau, tò mò hỏi anh, “Thịnh Văn Hi đến chưa anh?”
“Đến rồi.”
Quý Khinh Chu gật đầu, thật ra không phải cậu quan tâm đến Thịnh Văn Hi, mà là cậu quan tâm đến Tô Liễn – người mà Thịnh Văn Hi mang đến. Mới ra nghề mà đã lấy được giải thưởng, năm thứ hai càn quét cả ba giải thưởng lớn, thế nhưng lại vì nhập diễn quá sâu mà phải rời khỏi giới giải trí, đối với giới giải trí mà nói, không thể nào tìm được một truyền kỳ thứ hai như vậy, Quý Khinh Chu là một diễn viên, đương nhiên cậu cũng sẽ có vài phần hứng thú đối với một diễn viên truyền kỳ như thế này.
Thế nhưng đến khách sạn rồi mà hai người vẫn chưa thấy được Tô Liễn, bởi vì Thịnh Văn Hi và Tô Liễn đã ra ngoài đi dạo.
“Ăn cơm trước đi, chờ ngày mai xuất phát em sẽ được nhìn thấy cậu ta thôi.” Sở Thành ôm cậu nói.
Quý Khinh Chu gật đầu, vẫn mặc cho Sở Thành ôm, xoay người chuẩn bị đi đến nhà ăn, thế nhưng vừa xoay người liền nhìn thấy phía trước có một cặp nam nữ đang rảo bước đi tới, mới đầu khi thấy được cậu, cô gái tỏ vẻ rất ngạc nhiên, giây tiếp theo liền thả vali ra chạy tới trước mặt cậu.
Cô lấy một quyển sổ và một cây bút từ trong túi xách đeo chéo ra, đưa đến trước mặt Quý Khinh Chu, thẹn thùng nói nhỏ: “Anh ơi, em là Điềm Chúc, anh có thể ký tên cho em được không?”
Quý Khinh Chu nhìn cô có chút quen mặt, ban đầu nghĩ rằng có lẽ cô là một ngôi sao nào đó đến tham gia chương trình, không ngờ cô lại là fans của cậu, cậu khẽ trả lời “Được”, sau đó liền cầm quyển sổ của cô lên, đặt bút ký tên.
Cô gái vừa nhận lại quyển sổ vừa nói lời cảm ơn, thế nhưng kế đó cô vẫn chưa rời đi, cô chuyển quyển sổ đến trước mặt Sở Thành, nói, “Em cũng là Điềm Cam, vậy nên anh Sở Thành ơi, anh cũng ký tên cho em được không?”
Sở Thành nghe vậy liền bật cười, anh nhìn cô gái đang hai mắt tỏa sáng nhìn anh, “Không những là Điềm Chúc và Điềm Cam, em còn là fan cp Thừa Chu nữa đúng không?”
Cô gái kia nghe vậy cũng không phản bác, chỉ xấu hổ cười cười.
Sở Thành cầm quyển sổ lên, ký tên vào chỗ ngay sau chữ ký của Quý Khinh Chu, cô gái nhón chân lên nhìn, đoạn hỏi nhỏ, “Có thể vẽ thêm hình trái tim được không ạ? Ngay đây ạ.” Cô chỉ vào một chỗ trống ở giữa hai chữ ký.
Sở Thành ngước mắt lên nhìn cô, cô gái cắn môi nói, “Cảm ơn anh ạ.”
Sở Thành nâng tay vẽ thêm một hình trái tim ở giữa hai chữ ký, “Vầy được chưa?”
“Dạ rồi, được rồi ạ. Cảm ơn anh, chúc hai người hạnh phúc ạ.”
Sở Thành cười cười, ôm lấy Quý Khinh Chu đi về phía nhà ăn khách sạn.
Cô gái thấy hai người đi rồi, bèn hưng phấn nắm tay lại nhẹ nhàng hô một tiếng “Yes”, sau đó lấy điện thoại ra chụp hình hai chữ ký kia, chia sẻ cho bạn tốt của cô, “Tui gặp được Thành Thành và Chu Chu rùi nè!!! Thành Thành đẹp trai lắm luôn!!! Cũng rất ngọt ngào nữa!! Đây là trái tim tình yêu mà anh ấy đã vẽ á!! Rốt cuộc tui cũng yên tâm giao Chu Chu lại cho anh ấy rùi!”
Bạn tốt thấy vậy liền kích động nhắn một loạt hàng chữ “A a a a” qua, nổi giận mắng, “Cũng tại bà trọng sắc khinh bạn, dẫn bạn trai đi tham gia chương trình, bằng không bây giờ tui cũng có được hai chữ ký rồi!”
Lúc này cô gái mới chợt nhớ ra, đúng rồi, mình cùng bạn trai đến tham gia chương trình giải trí này mà, bạn trai mình đâu rồi nhỉ? Cô gái quay đầu, quả nhiên bạn trai cô đang cười như không cười nhìn cô.
“Em, em có thể giải thích.”
“Phải không? Vậy giải thích anh nghe chút đi.” Bạn trai mỉm cười nói.
Cô gái bất đắc dĩ chớp chớp mắt, ý đồ muốn dựa vào làm nũng giả đáng yêu để hòng qua được cửa ải.
Quý Khinh Chu cùng Sở Thành ăn cơm, mới vừa trở lại phòng không được bao lâu, liền nghe được có tiếng gõ cửa. Cậu mở cửa ra, ngoài cửa là Thịnh Văn Hi cùng Tô Liễn.
Sau khi nghe được cái tên Tô Liễn này, Quý Khinh Chu đã lên mạng tìm kiếm Tô Liễn, nhìn thấy được ảnh chụp rồi, thế nhưng hiện tại gặp được người thật, Quý Khinh Chu vẫn cảm thấy có chút vi diệu, Tô Liễn rời khỏi giới giải trí được 5 năm, 5 năm này, dường như thời gian cũng không dừng lại ở trên người Tô Liễn, thoạt nhìn Tô Liễn vẫn như là một thiếu niên trong sáng giống như năm đó. Thế nhưng bây giờ Tô Liễn không còn vẻ hăng hái tươi sáng khi mới ra nghề nữa, mà là an tĩnh pha lẫn một chút mịt mờ.
Quý Khinh Chu nhường đường, nói, “Vào trong nói chuyện đi.”
“Cảm ơn.” Tô Liễn khẽ nói.
Sở Thành nhìn hai người vào phòng, anh hỏi Thịnh Văn Hi, “Sao anh cũng tới đây vậy?”
Lúc này nhìn thấy Thịnh Văn Hi, Sở Thành vẫn cảm thấy có chút phiền, không thể trách anh được, cũng vì Thịnh Văn Hi đã từng làm chuyện khiến người ta quá mức phiền lòng. Thịnh Văn Hi không đứng ở trước mặt anh, anh cũng không cảm thấy gì, nhưng Thịnh Văn Hi vừa mới xuất hiện, anh liền chợt nhớ đến khoảng thời gian Quý Khinh Chu bị Thịnh Văn Hi dây dưa kia. Nhớ đến chuyện này, anh không khỏi dời tầm mắt sang Tô Liễn – người vẫn đang đứng bên cạnh Thịnh Văn Hi, thật muốn cảm thán, đang yên đang lành sao một đóa hoa xinh đẹp lại bị c4m vào bãi phân trâu tên Thịnh Văn Hi này chứ?
Thịnh Văn Hi lựa chọn bỏ qua câu hỏi mang giọng điệu không mấy kiên nhẫn của Sở Thành, anh nhìn Quý Khinh Chu, hỏi, “Không phải ngày mai chúng ta sẽ lên núi ghi hình sao? Đây là lần đầu tiên chúng tôi ghi hình nên không có kinh nghiệm, chúng tôi muốn qua hỏi cậu một chút, có nên chuẩn bị gì hay không? Hiện tại vẫn còn đang ở trong thành phố, nếu thiếu gì đó, vừa khéo chúng tôi cũng có thể đi mua ngay.”
“Mang nhiều thức ăn một chút. Tổ chương trình sẽ phát khăn trải giường và vỏ chăn cho chúng ta, nếu ngài thích sạch sẽ, ngài cứ việc mua thêm những thứ này. Mùa này có rất nhiều muỗi, nên mang theo hộp nhang muỗi và nước hoa, còn nữa,……”
Quý Khinh Chu vừa cố gắng nhớ vừa nói, cuối cùng bèn liệt kê một danh sách ra đưa cho hai người họ.
“Cảm ơn.” Thịnh Văn Hi nói.
“Không có gì. Nhưng vì sao ngài lại tham gia chương trình giải trí này vậy?” Quý Khinh Chu khó hiểu, “Nghe đàn anh nói là ngài chủ động bàn bạc với tổ chương trình.”
Thịnh Văn Hi gấp tờ giấy danh sách trong tay lại, trước khi cùng Tô Liễn đến đây, anh đã đoán được có lẽ Quý Khinh Chu sẽ hỏi anh vấn đề này, vì vậy trước đó anh đã dò hỏi trước ý kiến của Tô Liễn, hỏi xem cậu có muốn trả lời thật với Quý Khinh Chu hay không?
“Chủ yếu không phải vì tôi, là vì Tô Tô muốn được đóng phim thêm một lần nữa, nhưng tôi cảm thấy hiện tại em ấy vẫn chưa thích hợp đóng phim, cho nên mới muốn tham gia chương trình giải trí trước xem sao, không phải chương trình này cũng tương đối hot hay sao? Hơn nữa cũng vừa khéo cho phép hai người cùng tham gia, vừa có thể khiến mọi người nhìn thấy em ấy, cũng vừa khiến tôi dễ dàng trông nom.”
Quý Khinh Chu quay đầu nhìn Tô Liễn, Tô Liễn cười cười, “Đúng vậy, không sai.”
Quý Khinh Chu gật đầu, vốn dĩ cậu tưởng rằng Tô Liễn quay lại là vì bệnh của Tô Liễn đã được chữa khỏi rồi, thế nhưng bây giờ cậu lại nghe thấy Thịnh Văn Hi nói Tô Liễn vẫn chưa hết bệnh, “Vậy, nếu trong lúc ghi hình xảy ra chuyện gì, hai người cứ việc tìm đàn anh thương lượng, đừng miễn cưỡng bản thân quá.”
“Đàn anh của cậu là?”
“Liên Cảnh Hành.” Thịnh Văn Hi thay Quý Khinh Chu trả lời, “Liên Cảnh Hành và cậu ấy, đều là nghệ sĩ của Tây Ngu.”
Tô Liễn nghe vậy, mang theo chút hâm mộ, nói, “Hình như tôi rất ít khi nghe được người khác gọi cậu ấy là đàn anh, chắc hẳn quan hệ của hai người rất tốt.”
“Bởi vì không chỉ cùng công ty, chúng tôi còn chung một người đại diện nữa, cho nên tôi mới gọi anh ấy là đàn anh.”
“Dù sao cũng rất hiếm thấy, chung một người đại diện, mà quan hệ vẫn rất tốt.”
Quý Khinh Chu cười, “Anh biết đàn anh sao?”
Thịnh Văn Hi yên lặng “Khụ” một tiếng.
=======================