Quý Khinh Chu ngồi vào vị trí, cầm lấy giấy gấp sao, sau khi MC hô bắt đầu thì nhanh tay gấp sao.
MC cầm kịch bản hỏi cậu, “Sống làm người kiệt xuất, chết cũng làm ma anh hùng. Bài thơ này viết về ai?”
“Hạng Vũ.”
“Uống say khướt hát lung tung cho hết ngày, đã bướng lại ngông vì ai mà làm anh hùng. Bài thơ này do ai sáng tác?”
“Đỗ Phủ.”
“Đường phân chia giữa hai bán cầu Đông và Tây là? ”
“Kinh độ tây là 20 độ và kinh độ đông là 160 độ.”
…
Khi hết thời gian, tổ tiết mục hô dừng. Quý Khinh Chu thở phào dựa lưng vào ghế, chờ tổ tiết mục đếm lại số sao cậu đã gấp.
Mạnh Nguyên Bạch kinh ngạc nhìn Liên Cảnh Hành, mệt tâm hết sức, “Nhóc đàn em của cậu tới đây quay chương trình này chi vậy? Cậu ta sang cách vách quay [Bộ Não Mạnh Nhất] mới đúng. 45 câu! Bỏ 3 câu! Sai 3 câu! Tỷ lệ chắc kèo như này, nếu không có thời gian MC đọc câu hỏi, tôi nghĩ cậu ấy còn trả lời nhiều hơn được đấy.”
Điều này không sai, đặc điểm lớn nhất trong việc trả lời câu hỏi của Quý Khinh Chu là nhanh, gần như cậu dựa vào bản năng của mình trả lời câu hỏi mà không cần suy nghĩ, đến nỗi MC còn lo số lượng câu hỏi không đủ, phải khuyên cậu đừng vội quá, nghĩ thêm đi.
Nhưng đương nhiên không thể nghĩ lâu hơn, Quý Khinh Chu luôn ghi nhớ điều cốt yếu khi trả lời câu hỏi là phải nhanh từ khi còn đi học và được huấn luyện thi đấu khi còn nhỏ, khi đi học cậu vừa giỏi lại còn ngoan, là trò cưng của thầy cô, không thể thiếu mặt cậu trong các cuộc thi cấp trường, cấp thành phố, cấp tỉnh, quốc gia, lâu dần, cậu quen với việc trả lời nhanh các câu hỏi, dù là nói hay viết.
Ngay sau đó, điểm số của Quý Khinh Chu được đưa ra, Mạnh Nguyên Bạch nhìn điểm rồi nghĩ tầm này chắc là điểm kịch trần của trò này trong tương lai luôn quá.
Hắn nhìn Liên Cảnh Hành, hỏi: “Cậu thực sự không có áp lực à? Tôi thấy nhóc đàn em của cậu hơi bị hăng máu gà đấy.”
Liên Cảnh Hành quay đầu nhìn hắn, “Sao cái gì cậu cũng nói được thế, chưa thi thì nói cậu ấy không bằng La Dư Tân, thi xong lại nói cậu ấy hăng máu gà.” Anh ta lắc đầu, “May mà cậu ấy là đàn em tôi không phải đàn em cậu, không thì thảm.”
Mạnh Nguyên Bạch không cam lòng phản bác anh ta hai câu, thấy cái cậu người mới này hơi căng.
°
Quý Khinh Chu rất hài lòng với điểm số của mình, cười hỏi tổ tiết mục cho mình mấy ngôi sao này được không.
La Dư Tân nhìn nụ cười trêи mặt cậu, căm giận không thể xé đi nụ cười dối trá đó. Hắn ta chẳng hiểu nổi sao lại thành như vầy, rõ ràng mới đầu mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay hắn ta, tại sao đến cuối lại biến thành may áo cưới cho Quý Khinh Chu.
“Mặt La Dư Tân đen thui rồi.” Mạnh Nguyên Bạch cảm khái nói, “Nhóc đàn em này của cậu không biết tém đi gì cả, cậu ta trả lời câu hỏi nhanh vậy chẳng phải là đang vả mặt La Dư Tân sao?”
“La Dư Tân tự chọn hạng mục trả lời câu hỏi, mắc gì người khác phải nhường hắn ta? Giới giải trí mà cần giấu tài à? Thứ giới giải trí không cần nhất chính là giấu tài, ngày nào cũng giấu tài lấy cái gì hút fans? Hot kiểu gì?”
“Cậu bảo vệ cậu ta thật đấy.” Mạnh Nguyên Bạch nói.
Liên Cảnh Hành nhìn Quý Khinh Chu một cái, không nói gì. Đối với cậu đàn em đột nhiên xuất hiện này, bản thân Liên Cảnh Hành không có cảm xúc gì, Chu Thành Phong là một người đại diện giỏi, chắc chắn Tây Ngu sẽ không để hắn chỉ dẫn dắt một người, anh ta có thể hiểu được nên không có gì đáng kể.
Chỉ là Chu Thành Phong thỉnh thoảng đến chỗ anh ta, vô thức tán gẫu vài câu về Quý Khinh Chu, sau khi nghe hắn miêu tả thì Liên Cảnh Hành có một số ấn tượng ban đầu về Quý Khinh Chu, đẹp trai, kỹ năng diễn xuất tốt, tính tình rất tốt, biết tiến biết lùi, biết nhẫn nhịn, ngoan.
Tính cách Quý Khinh Chu hoàn toàn khác với anh ta, tính cậu như vậy hầu như người đại diện nào cũng thích, không giống anh ta lúc còn trẻ, không ngày nào khiến người khác bớt lo được.
Chu Thành Phong có ơn tri ngộ với anh ta, lúc Chu Thành Phong muốn anh ta giúp Quý Khinh Chu, anh ta không từ chối. Chỉ là không ngờ Quý Khinh Chu lại có quan hệ với Sở Thành còn là bạn Dư An Nghi.
Là người thì đều có tư tâm, Liên Cảnh Hành cũng có, tư tâm của anh ta chính là Dư An Nghi. Anh ta chưa nói với bất cứ ai về tình cảm mình dành cho Dư An Nghi, nhưng điều này cũng không trở ngại anh ta đối xử tốt với người bên cạnh Dư An Nghi. Nếu như Quý Khinh Chu chỉ là đàn em anh ta, anh ta vẫn sẽ giúp nhưng sẽ không chủ động nhắc nhở cậu, cũng sẽ không đi nói chuyện với Thái Lị. Nhưng cậu là bạn Dư An Nghi còn có quan hệ với Sở Thành, vậy thì coi như là vì mình, Liên Cảnh Hành cũng sẽ đối xử tốt với cậu một chút.
Anh ta lén nhìn về phía Dư An Nghi, thấy Dư An Nghi đang vui cười nói chuyện với Quý Khinh Chu. Anh ta lặng lẽ ngắm nhìn trong chốc lát rồi lại lặng lẽ thu lại tầm mắt, tiếp tục xem thi đấu trêи sân.
Phân đoạn của Quý Khinh Chu đã xong, phân đoạn của Dư An Nghi còn chưa bắt đầu. Cả hai cùng xin chỉ thị của đạo diễn, tắt mic hỏi xin tổ tiết mục một chiếc hộp, để cất những ngôi sao Quý Khinh Chu gấp vào trong.
“Anh cất cái này chi thế?” Dư An Nghi thắc mắc.
Quý Khinh Chu ngẩng đầu hỏi cô: “Giáng sinh tụi em có tặng quà không?”
Dư An Nghi lắc đầu, “Không tặng, lúc bé thì còn tặng lớn rồi thì thôi, suốt ngày tặng tới tặng lui phiền lắm. Em thì còn, em là con gái, anh em nói sinh nhật con gái phải có quà nên năm nào em cũng được nhận. Còn A Thành với anh em thì lười, sinh nhật không tặng quà chỉ hẹn cả bọn ra tụ tập chơi với nhau cho vui.”
Quý Khinh Chu gật đầu.
Dư An Nghi hỏi cậu, “Anh muốn tặng quà cho A Thành à?”
“Ừa.”
“Tặng sao anh xếp í hả?” Dư An Nghi nhìn cậu, “Anh đọc shoujo manga nhiều quá hả? Thiếu nữ thế.”
Quý Khinh Chu nhìn sao trong hộp, “Đúng là anh muốn tặng hộp sao này nhưng không phải vì anh đọc nhiều shoujo, mà vì đây là lần đầu anh tham gia chương trình tạp kỹ, lúc anh đi quay phim Sở Thành đã cùng quay với anh một thời gian ngắn, cảm nhận được nhiều việc về đoàn phim, lần này anh ấy vắng mặt nên anh muốn bù lại cho anh ấy.
“Huống chi,” cậu nhìn Dư An Nghi, “Mấy ngôi sao này là bằng chứng cho chiến thắng của anh mà? Nhìn thấy chúng anh sẽ nhớ tới hào quang ngày hôm nay của mình. Hôm nay anh rất vui, vận may cũng rất tốt, gặp người mình không thích nhưng anh đánh bại được hắn ta, nên anh mong là sau này Sở Thành cũng sẽ như vậy, gặp phải người mình không thích cũng có thể dễ dàng thắng được.”
Dư An Nghi cảm thấy con người anh cũng rất cảm tính, “Anh cũng là học sinh khối văn à, nghĩ được nhiều đến thế, chắc A Thành chưa bao giờ tưởng tượng được là ngôi sao này lại ẩn chứa nhiều ý nghĩa như vậy.”
“Anh ấy không biết thì anh sẽ nói cho anh ấy nghe.” Quý Khinh Chu nói, “Anh muốn cho anh ấy biết ý nghĩa món quà này.”
“Vậy để lúc về em nhắc ảnh, để ảnh cũng tặng quà giáng sinh cho anh.”
“Không cần đâu.” Quý Khinh Chu nhìn hộp sao, “Quà của anh không tốn tiền cũng không đáng giá, anh ấy không cần phải đáp lễ.”
“Anh ấy chịu nhận là được rồi.” Quý Khinh Chu nhỏ giọng nói.
Dư An Nghi nghe vậy, cúi đầu nhìn hộp sao, giấy gấp sao tổ tiết mục phát rất xinh, có nhiều màu trộn lẫn vào nhau, giống như những lời chúc nhỏ bé tuyệt đẹp, đó là lời chúc Quý Khinh Chu dành cho Sở Thành. Tuy nhỏ nhưng lại rất đáng giá.
Cô vươn tay khều sao trong hộp, cười với Quý Khinh Chu.
°
Tối đó Dư An Nghi liền nói cho Sở Thành việc Quý Khinh Chu muốn tặng quà giáng sinh cho anh, nhắc nhở anh, “Anh cũng nhớ tặng quà cho anh ấy đó.”
“Cậu ấy muốn tặng quà giáng sinh cho anh? Ấy, em biết anh có nhận quà giáng sinh bao giờ đâu.”
“Khác nhau mà? Tiểu bảo bối của anh tặng mà anh không nhận hả. Anh nhận rồi mà không tặng lại cho người ta coi được không?”
“Em không cản cậu ấy.”
“Em cản ảnh làm gì?” Dư An Nghi cảm thấy tên bạn nối khố này của mình quái hết sức, “Tặng quà cho anh mà anh còn ra sức từ chối, giữa người yêu với nhau tặng quà không phải cực kỳ bình thường à? Người ta chúc tặng anh mà anh còn ở đây già mồm.”
Vấn đề là tụi anh có phải người yêu đâu! Sở Thành đau đầu, anh còn chưa đồng ý hẹn giáng sinh với Quý Khinh Chu đây, ngay cả quà Quý Khinh Chu cũng chuẩn bị xong rồi, vậy sao anh từ chối cho được!
“Cậu ấy tặng anh cái gì?” Sở Thành hỏi.
Dư An Nghi lắc đầu, “Em không nói cho anh được, nói ra còn gì bất ngờ nữa.”
“Em phe anh hay phe cậu ấy?” Sở Thành cảm thấy cô làm phản cũng nhanh quá rồi đó, “Em không phải em gái ngoan của anh sao?”
“Em còn là đàn chị tốt của ảnh nữa.”
“Dư An Nghi, sao em dễ làm phản quá vậy hả.”
“Em làm phản hồi nào, em trung thành với nhân dân trung thành với đảng, ngược lại là anh đó, nhớ mua quà, đây là ngày lễ đầu tụi anh đón cùng nhau, phải lãng mạn một chút.”
Sở Thành đỡ trán, anh thật sự không muốn đón lễ chút nào.
Sở Thành cúp điện thoại, bất đắc dĩ hết sức, gửi tin nhắn vào group không có Dư An Nghi: Mở họp.
Diêu Tu Viễn rep đầu: Mở họp gì?
Sở Thành: Đề tài thảo luận hôm nay là lễ giáng sinh sắp tới tôi nên tặng quà gì cho Quý Khinh Chu?
Tần Học:???
Thiệu Vĩnh:???
Dư An Minh:???
Diêu Tu Viễn: Không phải chúng ta không tặng quà à?
Sở Thành bất đắc dĩ: Chúng ta không tặng nhưng Quý Khinh Chu chuẩn bị quà cho tôi! Lẽ nào tôi không được đáp lễ?
Dư An Minh: Cũng phải.
Diêu Tu Viễn hiếu kỳ: Tiểu Quý tặng quà gì cho cậu?
“Không biết,” Sở Thành đáp, “Chỉ có Đại tiểu thư biết, nhưng Đại tiểu thư làm phản rồi, ẻm không chỉ không nói cho tôi, còn liên tục nhắc tôi phải đáp lễ.”
Dư An Minh rep anh: An Nghi cũng là muốn tốt cho mấy cậu.
Thiệu Vĩnh hơi không rõ: Giới kim chủ mấy cậu toàn chơi vậy á hả? Vừa đón lễ với nhau vừa tặng quà cho nhau?
“Cậu nghĩ tôi muốn vậy hả, nhưng quà cậu ấy cũng chuẩn bị luôn rồi, tôi còn làm gì được?”
Thiệu Vĩnh hồi rep anh, “Cậu cứ kệ là được mà.”
Sở Thành từ chối, “Làm vậy quá cặn bã.”
“Nhưng giờ mấy cậu cũng hơi bị tình tứ quá rồi đó.”
Sở Thành không thèm phí lời với hắn, “Đừng có đổi đề tài, bắt đầu từ cậu, nói trước đi, tặng quà gì?”
Thiệu Vĩnh suy nghĩ một chút, rep anh: Hay tặng xe đi, con trai mà, ai lại không thích xe.
Diêu Tu Viễn tán thành: Ý kiến này được đó, tặng xe cho con trai giống tặng túi cho con gái vậy, chắc ăn.
“Hay tặng chi phiếu đi,” Tần Học đề nghị, “Tiểu Quý theo cậu do thiếu tiền còn gì, cậu tặng cậu ấy cái thẻ để cậu ấy muốn mua gì mua, perfect.”
“Đưa thẻ tục quá,” Diêu Tu Viễn phản bác, “Lỡ như Tiểu Quý nhạy cảm, nghĩ A Thành tặng thẻ là đang làm nhục cậu ấy thì còn đón lễ gì nữa.”
“Cả nghĩ quá,” Sở Thành nói, “Cậu ấy không phải người như thế, không lắm chuyện vậy đâu, nhưng thẻ không tính là quà, cái khác đi.”
“Cũng có thể đưa tài nguyên,” Dư An Minh suy nghĩ tới công việc của Quý Khinh Chu, suy tính nói, “Làm diễn viên, cần nhất không phải là tài nguyên sao?”