Editor: Min
Trong lòng Tô Hồi Ý như có mười ngàn con chuột chũi đất nối nhau liên tiếp, đi con mẹ nó bàn tay vàng! Đây đơn giản là bàn tay hướng dẫn đi đến suối vàng!
Cậu hoảng hốt thấy bàn tay đó như đang ra hiệu: Còn đang bàng hoàng cái gì? Lên đường nhanh.
Tô Trì cau mày đi về phía trước, thấy Tô Hồi Ý không có một lời giải thích, sắc mặt ngay lập tức lạnh như gió lạnh tháng giêng.
Anh còn tưởng rằng lần này cậu đã thành thật, thì ra là đợi đến lúc này.
Tô Trì khép hờ đôi mắt, giấu đi đáy mắt thâm trầm, “Ba, ngài tìm con sao?”
“Ba có chuyện tìm con đây.” ánh mắt Tô Kỷ Đồng vẫn kinh ngạc như trước, “Tiểu Ý, con mặc cái này ở trong phòng anh cả làm gì? “
Tô Hồi Ý vừa mới chìm đắm trong đau khổ bàn tay vàng bị gãy, nhất thời cũng không để ý tới Tô Kỷ Đồng, lúc này mới vừa vặn lấy lại tinh thần.”Con tìm anh cả mượn quần áo.
Áo sơ mi của con bị bẩn.
Con nghĩ ngày mai cũng không có áo mặc, nên con hỏi mượn anh cả một cái.”
Tô Kỷ Đồng nhận xét một cách khách quan,” Quần áo của anh cả con quá rộng.
“
Tô Hồi Ý khoe với ông.
“Size này con mặc trong rất thời thượng.”
“……” Tô Kỷ Đồng nghi ngờ về thẩm mỹ của chính mình, ông quay đầu lại và hỏi Tô Trì, “Nó rất thời thượng ư?”
Tô Trì không nói gì, nhìn Tô Hồi Ý nói chuyện vớ vẩn.
Người này vẫn là cái đức hạnh nói dối hết lần này tới lần khác, nhưng có một cái gì đó rất khác biệt.
Tô Kỷ Đồng từ bỏ, “Ba nghĩ nó rất là bình thường.
Nếu con thực sự muốn theo đuổi thời thượng, ba sẽ cho người đặt làm hai bộ đồ mới cho con.”
Ánh mắt ông dừng lại ở lại trên nhúm tóc ngố đang lắc lư trên đầu Tô Hồi Ý, cuối cùng không nhịn được liền đưa tay ra vuốt ve, “Về sau thiếu cái gì chỉ cần nói cho ba biết, đừng mượn đồ của các anh trai làm gì?”
“Con biết rồi, cảm ơn ba ba.
“Tô Hồi Ý được vuốt ve bởi tình yêu của ba cảm thấy rất thoải mái.
Dường như do bug tác giả nguyên tác để lại, tuy không đợi được bàn tay vàng nhưng Tô Kỷ Đồng chính là bùa hộ mệnh của cậu!
Tô Hồi Ý kích động muốn bước tới ôm chặt lấy bùa hộ mệnh.
Ngay khi cánh tay được mở ra, phía sau cổ liền truyền đến một lực cản.
Tô Trì túm lấy cổ áo Tô Hồi Ý, “Cậu không còn là con nít nữa.” Nên chú ý lời nói và việc làm của mình.
“…” Tô Hồi Ý ngẫm lại lời cảnh cáo rồi im lặng rụt tay lại.
Sự tiếc nuối của Tô Kỷ Đồng đột nhiên tràn ngập.
Con nít mà, lớn bao nhiêu thì ở trong mắt ba mẹ vẫn còn rất bé bỏng, mong ba đứa con lớn giống như con trai nhỏ, dính với mình như một người ba.
Khi Tô Kỷ Đồng lần đầu tiên nhận nuôi một đứa trẻ, ông định nhận nuôi một đứa con gái, tìm một áo bông nhỏ tri kỷ, nhưng Tô Hồi Ý quá ngoan ngoãn, lớn lên cũng đẹp.
Một mình đứng trong đám trẻ khá là nổi bật.
Khi nhìn thấy vợ chồng ông, cậu đã vội vàng chạy tới, miệng ngọt lại biết dỗ dành.
Sau khi bàn bạc với vợ, Tô Kỷ Đồng đã đưa cậu con trai nhỏ này về.
Ông nghĩ tới đây lại liếc nhìn Tô Hồi Ý đang bị Tô Trì xách lên, không lộ ra vẻ chán ghét, xem ra quan hệ giữa hai anh em vẫn rất tốt.
“Tiểu Ý, con trở về phòng thay quần áo đi.
Ba nói chuyện với anh cả một chút.”
Tô Trì buông tay ra, Tô Hồi Ý lập tức trượt đến bên cạnh Tô Kỷ Đồng, như thể chạy độc chạy về khu vực an toàn.
Khóe mắt Tô Trì khẽ co giật, xoay người đi vào phòng ngủ.
Tô Hồi Ý nhân cơ hội ôm Tô Kỷ Đồng thì thầm nói: “Không phải không ôm, mà là không phải lúc.”
Tô Kỷ Đồng không tiếng động cười to.
Tô Hồi Ý quay trở về phòng và đóng cửa lại, trong phòng chỉ còn lại hai ba con Tô Kỷ Đồng và Tô Trì.
Tô Trì liếc nhìn nụ cười không nguôi trên mặt Tô Kỷ Đồng, đầu ẩn ẩn đau “Ba, đừng thân mật mới cậu ta quá.”
Biết người, biết mặt không biết lòng, nuôi ra một con sói mắt trắng..
Tô Kỷ Đồng lắc đầu, “Tiểu Ý là một đứa trẻ, khác với anh em các con.
Trước đây nó đau khổ vì bị cha mẹ ruột bỏ rơi.
Ba không có bất cứ yêu cầu gì đối với nó.
Chỉ cần nó hạnh phúc bình an là được rồi.”
Tô Trì mím môi, không có đáp lại.
Con người ở độ tuổi này đều có sự bướng bỉnh của riêng mình, Tô Kỷ Đồng luôn tin Tô Hồi Ý là một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm, anh không thể phá vỡ sự kiên định trong trái tim Tô Kỷ Đồng.
Trong quá khứ, Tô Kỷ Đồng đã tràn ngập tình yêu thương của người ba.
Nền giáo dục ưu tú của tầng lớp thượng lưu đã hy sinh tình cảm và sự tự do của những người thừa kế ở một mức độ nhất định.
Nhà họ Tô cần phải có một người đứng ra lãnh đạo.
Tô Kỷ Đồng không thể chiều chuộng ba anh em như một người ba bình thường, vì vậy Tô Hồi Ý đã bù đắp cho chỗ trống ấy.
Sau này, tuổi Tô Kỷ Đồng đã cao, Tô Hồi Ý không chỉ là con nuôi của Tô Kỷ Đồng mà còn là sự nuôi dưỡng từ tận đáy lòng của ông.
Sau khi sức mạnh của đồng tiền đạt đến một mức độ nhất định, nếu bạn vẫn có thể làm điều tốt và yêu thương người khác, thì điều đó cho thấy điểm mấu chốt của đạo đức vẫn có thể được tuân thủ.
Lúc đầu việc nhận con nuôi là có mục đích, đến nay đã gần 20 năm, đã sớm nuôi ra lòng đau sủng con nhỏ.
Tô Trì không thể làm ngược lại suy nghĩ của ba mình, vì vậy anh chỉ có thể nghĩ cách đem đứa em nuôi không an phận kia trở lại con đường đúng đắn.
Tô Kỷ Đồng không biết những gì con trai cả đang suy nghĩ.
Sau khi hai người họ đã nói xong chuyện của công ty, Tô Kỷ Đồng nói: “Ngày mai có một bữa tiệc.
Con đem tiểu Ý đi cùng đi.”
“Trước kia cậu ta đã đi một hai lần rồi.
Cảm thấy nhàm chán.
“
Tô Kỷ Đồng không đồng ý,”Tiểu Ý hơi nhút nhát chậm chạp, đi nhiều lần thì sẽ quen thôi.
“
Tô Trì bực bội suy nghĩ về hai lần trước, lần này cảm thấy nghi ngờ sâu sắc.
“Vậy thì ngày mai để con đi hỏi một chút.”
– ———
Buổi sáng Tô Hồi Ý thức dậy.
Cậu đứng trước tấm gương lớn trong phòng tắm, sững sờ nhìn khuôn mặt xa lạ.
Công bằng mà nói thì dung mạo của gương mặt này là hạng nhất, ngay cả khi soi gương, cậu cũng phải kinh diễm trong giây lát.
Hơn nữa càng nhìn, các đường nét trên khuôn mặt có phần giống với ngoại hình ban đầu của cậu – lông mày mềm mại, khóe mắt hơi rủ xuống và đôi môi đầy đặn có một nốt ruồi.
Nhưng sự kết hợp này hoàn toàn khác, nó liên kết với nhau kỳ diệu và tinh tế.
Tô Hồi Ý đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liền ghé sát vào gương mở cổ áo ra!
Hơi thở của cậu đột ngột ngừng lại.
Phía dưới cổ áo có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ bằng nửa ngón tay, ở đúng vị trí, giống với đặc điểm của cậu.
Ngày hôm qua Tô Hồi Ý cảm thấy có một số trùng hợp giữa cậu với cơ thể nguyên thân, cậu không có cảm giác xa cách khi đối mặt với các nhân vật trong tiểu thuyết, như thể đã thực sự ở bên nhau hơn mười năm.
Linh hồn của cậu đang nhanh chóng hòa nhập vào thế giới này, như một bug xuất hiện trong chương trình, sau đó được thế giới này tự động điền vào chổ bug.
Tô Hồi Ý trầm ngâm khép lại cổ áo, xoay người đi xuống lầu ăn cơm.
…
Trên bàn có chủ gia đình Tô Kỷ Đồng, vợ Vu Hâm Nghiên và con trai cả Tô Trì.
Tô Giản Trần là người con thứ hai của nhà họ Tô, đang thực hiện một dự án ở nước ngoài, tuần sau sẽ trở lại, người con thứ ba, Tô Đĩnh đang học Tiến sĩ ở thủ đô.
Hiện tại không phải kỳ nghỉ.
Cho nên bây giờ chỉ có bốn người bọn họ trong nhà.
Tô Hồi Ý ngoan ngoãn chào buổi sáng từng người một rồi ngồi vào chỗ của mình.
Vừa ngồi xuống, Tô Kỷ Đồng đã vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu cậu “Ngày mai có tiệc, con có muốn đi cùng anh cả không.”
Tô Hồi Ý nhấp một ngụm yến mạch, lạnh lùng nhai hai quả nho khô.
Đầu lưỡi lưu loát nhổ vào đĩa, “Được ạ.”
Tô Trì là nhân vật chủ chốt quyết định số phận của cậu, cậu cần phải ở chung nhiều với anh để tẩy trắng bản thân.
Tô Kỷ Đồng đắc thắng nhìn Tô Trì: Nhìn xem, tiểu Ý ngoan ngoãn như thế, ba đã nói nó sẽ đi mà.
Tô Trì không muốn tranh cãi với ba về vấn đề này, anh đặt mắt vào hai quả nho khô “Kén ăn?”
Tô Hồi Ý dừng lại, “Em không ăn đồ ngọt.”
Cậu không bao giờ ăn đồ ngọt, vì vậy trong tiềm thức liền phun ra.
Sau khi phun ra, không ngờ lại xem nhẹ thói quen ăn uống của nguyên thân.
Vu Hâm Nghiên nở nụ cười, tóc xoăn mềm mại khẽ run lên, “Con cũng không giảm cân, lại không có mụn.
Còn nhỏ tại sao lại không ăn đồ ngọt?”
Tô Hồi Ý mím môi, “Chắc do con quá ngọt….!”
Tô Kỷ Đồng cười to, cổ họng run rẩy, hướng về phía Tô Trì!
Tô Trì nắm nắm tay, sự thèm ăn giảm đi đáng kể.
Sau bữa tối, Vu Hâm Nghiên dự định sẽ đích thân giúp hai đứa con trai chọn trang phục cho bữa tiệc ngày mai.
Trong quá khứ, Tô Trì đều tham dự các trường hợp xã giao một mình, mặc cái gì đều tự mình chọn.
Bây giờ là hai anh em, bà phải coi trọng, tốt nhất là để bà quyết định.
Hôm nay không phải cuối tuần, ba con nha họ Tô đều đến công ty, chỉ còn Vu Hâm Nghiên và Tô Hồi Ý ở nhà.
Vu Hâm Nghiên kéo Tô Hồi Ý tới lui để thử quần áo, khi Tô Hồi Ý thử đến bộ thứ sáu, nét mặt đã hoàn toàn biến sắc.
Có cần thiết phải lựa chọn kỹ càng như vậy không! Hơn nữa…
“Mẹ, con nghĩ hai bộ này không khác nhau lắm.”
Vu Hâm Nghiên cau mày phản đối, “Tại sao không khác nhau? Cổ tay áo bên trái là hoa văn mây, phần eo càng rõ ràng.
Còn bên phải là màu tối.
Hoa văn là hoa văn nước, khí chất hơn một chút cũng không ôm sát eo.
“
Tô Hồi Ý nhìn hoa văn tối màu trên cổ tay áo, trừ khi cậu đưa cùi chỏ ngược vào miệng người khác, nếu không sẽ không ai nhận ra.
Vu Hâm Nghiên vẫn đang cẩn thận phân biệt sự khác nhau giữa vài bộ quần áo, “Hay là bộ này, anh trai con mặc cũng thích hợp, hai anh em cùng nhau đi dự tiệc, phải ăn mặc đẹp một chút.”
Tô Hồi Ý đề xuất, “Tụi con có thể mặc hai bộ giống nhau.
“
Vu Hâm Nghiên tưởng tượng ra cảnh đó và hơi nhíu mày.
“Cũng không phải là búp bê.
“
Bốn giờ sau, Vu Hâm Nghiên chọn xong cho Tô Hồi Ý, lại kéo người vào phòng Tô Trì.
“Anh cả con có hai ba bộ hoa văn mây, con cùng mẹ đến lấy đi.”
Tô Hồi Ý vẻ mặt méo mó: Sao lại có ba bộ hoa văn mây! Có sự khác biệt nào trong hoa văn mây.
Tầng mây? Mây trung tích? Cuộn mây?
Cậu hiểu điều đó là không thể, giống như đây là sở thích của những người giàu có.
Đây là lần thứ hai Tô Hồi Ý tiến vào phòng của Tô Trì sau tối qua, trong lòng có chút sợ hãi, không khỏi liếc mắt nhìn phía dưới gầm giường.
Vu Hâm Nghiên nhận thấy được ánh mắt của cậu buông lỏng, “Tiểu Ý, con đang nhìn cái gì vậy?”
“Nơi bắt đầu giấc mơ…”
Vu Hâm Nghiên nghĩ rằng cậu đang giải thích về bữa tiệc ngày mai, “Ngày mai đi theo anh cả của con làm quen thêm những người bạn trong giới.”
“Dạ.”
Vu Hâm Nghiên tìm ra một số bộ đồ của Tô Trì, lấy một vài cặp khuy măng sét ra khỏi ngăn kéo.
Đang chọn chọn, bà đột nhiên so sánh với cổ tay của Tô Hồi Ý.
“Làm sao mà mẹ nghĩ những chiếc khuy măng sét này sẽ thích hợp để con đeo hơn anh cả nhỉ?”
Đôi khuy măng sét này có màu xanh lam đậm với viền bạc được cuộn lại, dưới ánh đèn giống như một biển sao ngân hà.
Bàn tay của Tô Hồi Ý rất đẹp, mu bàn tay rất gầy xương lộ rõ rệt, cổ tay trắng nõn gầy guộc nhô ra khỏi cổ tay áo, quả thực rất khớp với khuy măng sét này.
Nhìn thấy Vu Hâm Nghiên vừa định ấn khuy măng sét lên, Tô Hồi Ý lập tức rút tay ra “hưu” một cái, dục vọng sống sót giống như gió thổi bay, “Không được, nó là của anh cả.”
Cậu không xứng để chạm vào nó!!!
Vu Hâm Nghiên bất lực, “Mẹ để cho con đeo thử, nếu con vừa ý mẹ liền mua cho con một đôi giống hệt.”
Đồ của con trai đều thuộc về con trai, cho dù bà là mẹ cũng không có quyền lấy.
Vu Hâm Nghiên là bà chủ gia đình bao nhiêu năm, dưới gối còn có 4 đứa con trai, bà hiểu rõ hơn ai hết về sự cân bằng trong nhà.
Tô Hồi Ý vẫn giấu hai tay ở sau lưng, kiên quyết không muốn liên quan đến thứ gì của Tô Trì.!
Vu Hâm Nghiên không hiểu cậu bướng bỉnh cái gì, vì vậy bà thích thú kéo cánh tay cậu “Chỉ là đeo thử thôi, anh cả của con cũng không keo kiệt như vậy.”
“Không, không, không…”
Hai người dằng co hai ba vòng, Vu Hâm Nghiên cũng không thể giữ chặt, những chiếc khuy măng sét “lạch tạch” lăn xuống gầm giường.
Tô Hồi Ý, “…”
Vu Hâm Nghiên “Aiya.”
Mẹ “Aiya” cái gì!!! Tim Tô Hồi Ý thắt lại, gầm giường lại là gầm giường! Giường của Tô Trì là nơi cậu thường xuyên xảy ra tai nạn!
Vu Hâm Nghiên.”Tiểu Ý, con nhìn xem nó rớt ở đâu?”
Tô Hồi Ý hạ quyết tâm, nắm lấy mép giường nhìn xuống gầm giường, khuy măng sét lăn tương đối sâu, cậu trầm mặc một giây liền cúi đầu chui vào trong đó.
Vu Hâm Nghiên giật mình, “Rơi vào trong ư? Mau đứng dậy để mẹ cho người tới lấy ra.”
Tô Hồi Ý phát hiện mình đang ngựa quen đường cũ chui vào gầm giường, nên sa ngã nói: “Quên đi mẹ, chui cũng chui rồi.
“
Vu Hâm Nghiên.
“……!”
*
Tô Trì đã hủy bỏ cuộc họp buổi chiều, chưa đầy 5 giờ anh đã tan làm về.
Khi đi lên lầu, anh nghe thấy trong phòng có giọng nói nhỏ nhẹ: “Tiểu Ý, sao mẹ thấy cả người con đang bao trùm nỗi bi thương thế này?”
“Con sợ sẽ quay lại điểm xuất phát ban đầu, sợ nhìn thấy khuôn mặt non nớt trong trí nhớ.”
“………!”Tô Trì dừng bước chân lại một giây, sau đó đi thẳng vào phòng.
Cánh cửa vừa đóng, cả căn phòng đã rơi vào tầm mắt – Vu Hâm Nghiên đang ngồi ở bên giường, nhìn thấy Tô Trì, toàn thân bà khẽ run ngừng nói.
Tô Trì theo ánh mắt của bà nhìn về phía dưới giường.
Dưới gầm giường lộ ra một cái mông và một cái eo.
Eo nhỏ mông cong.
Tác giả có lời muốn nói:
Vu Hâm Nghiên: Tiểu Ý, con đang hát bài gì thế?.
Tô Hồi Ý: Elegy.