Cánh tay đang ôm cậu rắn chắc đáng tin cậy, ngăn cách khỏi đám đông chen chúc, dẫn theo cậu đi ra ngoài.
Tô Hồi Ý như con gà con, bị Tô Trì kẹp trong cùi chỏ vỗ cánh phành phạch hai cái rồi bất động luôn.
Tim cậu đập lên bình bịch, một nửa là do sợ hãi đám đông, một nửa là do sợ Tô Trì mà ra. Giọng điệu của Tô Trì hơi dữ, hơi thở nén thấp xuống làm cậu liên tưởng đến thú đực ẩn mình chờ săn thú trên đồng cỏ.
Mà cậu thì là con thú non bị theo dõi đó, giờ đã bị thú đực ngoạm gáy xách về ổ.
Hu hu. Sao lại thành ra thế này cơ chứ.
Bỏ lại sóng người dâng trào, bầu không khí xung quanh đột nhiên thông thoáng. Chân Tô Hồi Ý vừa cảm giác được mặt đất, quay đầu trông thấy Tô Trì trừ trên cao nhìn xuống, đang rũ mắt nhìn mình.
“Anh hai, trùng hợp ghê… thật ra em…”
“Nhiều người như vậy, cậu đi lung tung làm gì?” Tô Trì ngắt ngang lời bịa chuyện của cậu, “Cậu tưởng mình là chú chim nhỏ tự do hả? Có thể thỏa thích giương cánh giữa biển người non xanh nước biếc?”
Tô Hồi Ý, “…”
Ba câu hỏi liên hồi, nghĩa là tâm trạng đang rất dữ dội, cậu xong đời rồi.
Vào lúc này Chu Thanh Thành và Tôn Hà Vũ cũng đã được ép ra ngoài, hai người nhìn thấy Tô Trì, thoáng cái đứng nghiêm một bên yên lặng như đôi chim cút.
Tô Trì chỉ nhìn Tô Hồi Ý, “Đang hỏi cậu đấy, cậu trốn cái gì?” Thấy Tô Hồi Ý không nói lời nào, hắn lại hỏi, “Trốn tôi?”
Má má má… Tô Hồi Ý co đầu vào trong khăn quàng cổ, bắt đầu giả chết.
Một bàn tay lớn vớt khăn quàng cổ của cậu, xách cậu đi ra ngoài quảng trường, “Các cậu ở đâu?”
Tiếng của Tô Hồi Ý như muỗi kêu, “Khách sạn ở Thành Đầu.”
Tô Trì sững lại, sau đó “ha ha”.
Bốn người đồng hành, cả quá trình không ai dám phát ra một xíu âm thanh nào. Tô Trì xách Tô Hồi Ý đi vào trong thang máy khách sạn, Chu Thanh Thành và Tôn Hà Vũ theo sau dán mình vào vách tường đứng nghiêm, cẩn thận từng chút một chọt tầng mười tám.
Tô Trì ở tầng hai mươi mốt. Keng! Đến tầng mười tám rồi, Tô Hồi Ý đang định đi trốn theo hai tên đồng bọn chim cút của mình, thì đột nhiên phần da sau gáy lại bị túm, “Đứng đó.”
“…” Hai con chim cút bỏ trốn không chút lưu luyến nào, chỉ còn Tô Hồi Ý co ro dưới lòng bàn tay Tô Trì, không dám chíp một tiếng.
Đến tầng hai mươi mốt rồi, Tô Hồi Ý theo bước chân Tô Trì đi về phía phòng. “Tích” một tiếng cửa khóa được quét mở, căn phòng rơi vào trong tầm mắt rộng rãi hơn dưới lầu rất nhiều, ngoài phòng khách vẫn là cửa sổ sát đất, phòng tắm là tường thủy tinh trong suốt.
Tô Trì buông cậu ra, tháo cúc áo trên cổ ra quay lại, “Nói đi.”
Tô Hồi Ý cúi đầu, chôn mặt, cọng tóc ngố gật gật.
Tô Trì quan sát cọng tóc ngố, “Cậu làm nũng cũng vô dụng.”
Tô Hồi Ý ngẩng đầu, “???”
Tuy là cậu không biết tại sao lại thành ra mình làm nũng, nhưng mà lời của Tô Trì dắt cậu đến một mạch suy nghĩ mới. Tô Hồi Ý lết đến, khuôn mặt nhỏ ưỡn lên, “Anh hai~ em nhớ anh lắm luôn, không ngờ chúng ta lại ở gần như vậy! Duyên, đúng là tuyệt không thể tả~”
Tô Trì cười gằn, “Nhớ tôi đến nỗi vừa thấy là quay đầu bỏ chạy?”
Tô Hồi Ý, “Em vui quá muốn chạy mười vòng vòng quanh quảng trường!”
Tô Trì nghe lời giải thích của cậu đến cạn lời không biết nói gì, cũng lười gặng hỏi. Hắn thấy cậu cứ lèm bèm đến khô cả môi, quay đầu rót ly nước mang sang đây, “Uống đi.”
Tô Hồi Ý kinh nghi bất định đỡ lấy, “Ban cho em?” Một ly rượu độc…
“Miệng khô.”
“Ồ.” Tô Hồi Ý lè lưỡi li3m nhẹ một cái, môi lập tức ướt át đầy đặn.
Tô Trì, “Càng li3m càng khô, uống nước.”
Tô Hồi Ý vừa uống nước ừng ực ừng ực, vừa trình bày nghi vấn, “Vậy không lẽ mấy người hôn nhau trên tivi hay nói “anh dùng môi mình dưỡng ẩm cho em” là giả hết ạ?”
Tô Trì không biết cậu xem mấy phim truyền hình lung tung nào nữa, “Mấy cái đó chỉ là cớ của đàn ông thôi, hiểu chưa?”
Tô Hồi Ý lĩnh ngộ, “Hiểu hiểu.”
…
Hai người ngồi trong phòng khách, Tô Trì bắt đầu lên một khóa học cảnh giác trước các mầm họa, cuối cùng tổng kết lại, “Bớt tham gia mấy cuộc vui đó lại, hạn chế đi đến mấy nơi đông người, cậu không biết mỗi năm xảy ra bao nhiêu tai nạn giẫm đạp lên nhau đâu.”
Vỏ bánh trôi nhân mè mềm như vậy, giẫm một phát có khi phòi hết nhân ra ngoài.
Tô Hồi Ý cứ luôn miệng cam đoan một hồi, lúc này mới được Tô Trì tha cho.
Lúc này đã 9 giờ rồi, Tô Hồi Ý quen đi tắm trước khi ngủ, ánh mắt cậu nhìn chăm chú vào bồn tắm lớn của Tô Trì, “Anh hai, anh ở một mình hả?”
Tô Trì, “Không thì sao, kiếm người ở chung để solo à?”
“…”
Tô Hồi Ý thăm dò ghé đến gần hơn một chút, “Em có thể đến chỗ anh ngâm bồn không?”
Bồn tắm trong phòng tắm của cậu có dạng thuyền, đối diện không hiểu sao còn có tấm gương to, cứ thấy là lạ. Bồn tắm của Tô Trì là dạng hình tròn, trông vừa lớn vừa sang trọng, cậu biết trước giờ Tô Trì chỉ đứng tắm hoa sen, để đó không cũng phí.
Tô Trì hỏi, “Chỗ tôi là nhà tắm công cộng à.”
Tô Hồi Ý bô la bô lô, “Bồn tắm trong phòng em đối diện với gương, lần nào tắm nhìn thấy mình cũng thấy khó chịu hết.” Cậu khó hiểu, “Anh hai, anh nói xem tại sao người ta lại để gương ở đó vậy?”
Tô Trì biết lý do đại khái, nhưng chuyện đó thì hắn không thể nào nói được.
Tô Trì bèn nói, “Để cậu tự kiểm tra xem mình tắm đã sạch chưa.”
Mười phút sau, Tô Hồi Ý ôm quần áo mới đến, quanh người b4n ra luồng khí vui vẻ.
Vách phòng tắm là kính trong suốt, nhưng Tô Trì nhớ có trong remote có nút điều khiển thả màn che xuống, hắn chờ Tô Hồi Ý đi vào để quần áo, bèn để mành thả xuống che kín.
Là một người anh trai tốt, thì phải biết tôn trọng đời tư cá nhân của em trai.
Tiếng nước ào ào phát ra từ trong phòng tắm, Tô Trì ngồi trong phòng khách lật xem tạp chí du lịch ở địa phương. Ban đầu hắn không để ý xem có chỗ nào không ổn, mãi đến khi từ trong phòng tắm truyền tiếng “ùng” bước vào nước.
Tô Trì theo bản năng nghiêng đầu qua.
Trong phòng tắm bật đèn pha sáng ngời, tấm màn thông ánh sáng, soi ra bóng người rõ ràng mười phân vẹn mười, thậm chí ngay cả chỏm tóc ngố cũng nhìn thấy rất rõ.
Tô Hồi Ý đang bò vào trong bồn tắm, nửa người nằm vắt vẻo bên bồn, tấm rèn chỉ soi ra được đường nét cơ thể, thung lũng sâu thẳm, đỉnh núi cao vót.
Hắn nhanh chóng dời tầm mắt.
Tô Trì không ngồi trong phòng khách nổi nữa, hắn bỏ tạp chí đứng dậy trở về phòng.
Tô Hồi Ý ngâm mình trong bồn đến gần như muốn chảy ra mới chịu bò ra ngoài.
Cậu như cái bánh bao mới hấp xong vừa cho ra khỏi lồng vậy, nóng hầm hập đi lòng vòng trong phòng khách tìm kiếm bóng người cao lớn của anh hai mình. Đi hết một vòng, mà chẳng thấy bóng đâu, bèn thử mở cửa phòng khách, Tô Trì ngồi trên mép giường đưa lưng về cậu xem điện thoại.
Tô Hồi Ý ló đầu, “Anh hai, em tắm xong rồi~”
Tô Trì không quay đầu lại, “Tắm xong thì đi về ngủ đi.”
“Ngày mai em đến nữa được không?”
Sau vài giây lặng im, “Không được.”
“Tại sao vậy!”
“Bồn tắm là hàng dùng một lần.”
“…”
Tô Hồi Ý ôm quần áo của mình trở về phòng, mới “tích” một tiếng quẹt thẻ, cánh cửa sau lưng lập tức mở ra.
Chu Thanh Thành thò nửa người đi ra, “Tô Trì có nói gì cậu không?”
Tô Hồi Ý quay khuôn mặt nóng bừng bừng của mình lại, “Nói tôi cái gì?”
Chu Thanh Thành muốn nói lại thôi, nhìn chằm chằm cậu chừng mười giây, vẻ mặt phức tạp nói, “Cậu cứ như là mới trở về sau khi hút đủ dương khí vậy.”
Tô Hồi Ý, “?”
Hành trình ngày hôm sau của cả bọn là đi dạo phố cổ, nghe nói dọc đường đi có rất nhiều đồ ăn đặc sản và đồ thủ công, Tô Hồi Ý dự định mua một ít mang về làm quà lưu niệm.
Dù sao thì cũng đã bại lộ hành tung rồi, cậu cũng chẳng còn gì phải sợ!
Ba người ăn sáng trong khách sạn xong, vừa ra ngoài đã chạm mặt Tiểu Tần ngay. Tô Trì ở ngay bên cạnh, Tiểu Tần nhìn thấy Tô Hồi bèn hỏi thăm mấy câu, “Tô tiểu thiếu gia, chào ngài.”
Ánh mắt Tô Hồi Ý nóng lên trong nháy mắt! “Thư ký Tần, đã lâu không gặp, rất là nhớ~”
“Được ngài ưu ái.” Tầm mắt Tiểu Tần nghiêng đi, “Chủ tịch Tô.”
Tô Trì từ đằng sau ba người Tô Hồi Ý đi ra, “Đang nói chuyện gì?”
Tiểu Tần rõ ràng mười mươi, “Tiểu thiếu gia nói cậu ấy rất là nhớ thuộc hạ.”
Vẻ mặt Tô Trì nhàn nhạt, “Nghe cho vui là được rồi.” Lượng nước rất cao.
Tô Hồi Ý bỏ qua lời ngầm trong câu nói của hắn, “Hôm nay anh hai có kế hoạch gì không? Có muốn đi chơi với bọn em không.”
Tô Trì bứng cọng tóc ngố của cậu, “Cậu lo chơi của cậu đi.” Hắn vừa nói vừa nhìn về phía hai người Tôn Hà Vũ, “Ngu đệ xin nhờ hai vị chiếu cố.”
Chu Thanh Thành rất hồi hộp, “Bọn em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ngu đệ.”
Những người còn lại, “…”
Sau khi tạm biệt với Tô Trì, ba người cùng đi bộ về phố cổ. Phố cổ cách khách sạn chừng một hai cây số, đi bộ là đến.
Vẻ mặt Tôn Hà Vũ không đành lòng nhìn thẳng, “Chu Thanh Thành, cậu làm ơn học lại ngữ văn.”
Bây giờ Chu Thanh Thành đã xấu hổ đến co rút ngón chân, bước chân chẳng khác nào cây cào cào đất, “Miệng tôi chỉ là cái miệng gáo.”
Cậu ta chọt Tô Hồi Ý, “Anh hai cậu lúc nói chuyện ánh mắt thật là sâu xa! Ngoài miệng thì ảnh kêu bọn tôi chăm sóc tốt cho cậu, nhưng mà cái giọng điệu của ảnh cứ như đang nói “các cậu tốt nhất là giữ khoảng cách”.”
Tô Hồi Ý cảm thấy cậu ta rất biết phân tích làm quá lên, “Cậu cả nghĩ quá rồi ha ha ha!”
Chu Thanh Thành vỗ ngực một cái, “Chỉ mong là tôi nghĩ nhiều rồi, chẳng trách cậu lúc nào cũng muốn trốn ảnh, gặp tôi tôi cũng muốn trốn.”
Tô Hồi Ý biện giải cho mình, “Tôi trốn là có lý do, thể xác của tôi đang trốn, nhưng tâm hồn thì vẫn đến gần.”
Hai người còn lại chẳng thèm tranh luận với cậu.
Trên phố cổ ở Dung thành có rất nhiều quầy bán hàng rong, đa số là bánh ngọt, đồ ăn vặt, xiên que chiên ở địa phương. Ba người họ cũng chẳng thiếu tiền, gần như là thứ nào cũng mua, lần lượt dùng thử từng món.
Thời tiết hôm nay không, sáng sớm lúc ra cửa rõ ràng là trời còn râm, đến trưa mặt trời đã to lên hẳn. Tô Hồi Ý tháo khăn quàng cổ ra, kéo áo khoác, nốt ruồi son bên cổ thoáng cái lộ ra.
Lần nào Tôn Hà Vũ nhìn cũng thấy rất bắt mắt, “Cái nốt ruồi này của cậu trông thật…”
“Gợi đòn.” Chu Thanh Thành tiếp lời.
Tô Hồi Ý cẩn thận xếp khăn quàng cổ, ngỏ lời thỉnh giáo cậu ta, “Có phải cậu chỉ biết mỗi cái tính từ đấy không?”
Chu Thanh Thành, “Còn có từ gợi cảm nữa, nhưng tôi thấy ngụ ý không tốt lắm.”
Tô Hồi Ý theo chủ nghĩa bình đẳng, “Cùng là người một nhà, còn chia ai tốt ai xấu chi nữa?”
“…”
Dạo chơi trên phố cổ cả ngày, khi mặt trời chiều ngã về tây thì trong tay Tô Hồi Ý đã ôm một đống đồ vật, toàn là đồ định mang về tặng.
Tôn Hà Vũ hiếu kỳ, “Cái túi to nhất này là cho ai?”
“Cho anh hai tôi.”
“Ảnh ở ngay đây rồi, mà cậu còn để anh phải mang nhiều như vậy, nhiều hơn tất cả mọi người luôn ấy!”
“Bởi vì của những người khác thì phải nằm trong vali của tôi, còn của anh hai thì ảnh có thể tự mình mang về.”
Tôn Hà Vũ không còn gì để nói.
Buổi tối trở về khách sạn, ba người đến phòng Chu Thanh Thành đánh bài, trình chơi bài của Chu Thanh Thành tệ một cách đáng ngạc nhiên, số đỏ đen của Tôn Hà Vũ tệ một cách đáng ngạc nhiên, thế là đánh mãi đến cuối cùng chỉ có một mình Tô Hồi Ý thắng.
Tô Hồi Ý cảm khái: Thì ra không phải là mình gà, mà tại đi nhầm trường quay, cậu nên làm một vị vua không ngai trên miền đất lính mới thì hơn.
Chơi đến hơn 9 giờ đêm, Tô Hồi Ý thấy gần đến giờ nên đi tắm rồi, bèn nhắn wechat cho Tô Trì.
[Tô Hồi Ý]: Anh hai, anh về chưa? [ló đầu.jpg]
[Tô Trì]: Ở trong phòng, sao thế?
[Tô Hồi Ý]: Bây giờ em qua chỗ anh tắm có được không~
[Tô Trì]: Không được
Tô Hồi Ý, “…”
Tắm một lần cũng là tắm, tắm hai lần cũng là tắm! Tại hôm qua được hôm nay không được!!
Cậu thấy thái độ của Tô Trì cứng rắn, cũng không miễn cưỡng nữa. Chu Thanh Thành thấy chỏm tóc ngố của cậu gục xuống, hỏi, “Cậu làm sao vậy, đánh bài thắng mà còn không vui à?”
Tô Hồi Ý nói, “Bồn tắm trong tôi ngâm không được thoải mái lắm, đối diện còn có cái gương to, đêm hôm khuya khoắt thấy hơi sờ sợ.”
Chu Thanh Thành, “Sao lại thấy sợ?” Đó là tình thú.
Tô Hồi Ý nghi thần nghi quỷ, “Cứ cảm thấy giữa đêm khuya sẽ có thứ gì đó bò ra từ bên trong…”
Chu Thanh Thành lập tức quéo càng.
Tô Hồi Ý đứng dậy, “Thôi tôi về đi tắm cái đã, tắm xong lại đến tìm mấy cậu sau.”
“Cậu đi đi, bọn tôi chơi rút Old Maid (1).”
Tô Hồi Ý than thở, “Đỉnh cao quyết đầu.”
Lạch cạch. Cửa vừa đóng lại, Chu Thanh Thành mới xào xong bài, chợt phát hiện ra trên băng ghế có một cái điện thoại, “Tô Hồi Ý quên cầm điện thoại?”
Tôn Hà Vũ không để ý lắm, “Dù sao thì một lát nữa cậu ta lại sang nữa, kệ đi, chia bài chia bài!”
Trong phòng.
Tô Trì mở laptop ra rồi ngẩn người, điện thoại đặt ngay bên cạnh laptop, trở tay cái là đụng được.
Mấy phút sau, điện thoại bị cầm lên.
[Tô Trì]: Qua đây đi.
Sang đây rồi, cùng lắm thì mình vào trong phòng ngủ chờ.
Gửi tin nhắn một hồi không thấy trả lời lại, Tô Trì cau mày lại, trực tiếp gọi điện thoại qua.
Qua mười mấy giây, cuộc gọi được nhận, “A lô, Tô Hồi Ý.”
Đầu dây bên kia trước tiên là yên tĩnh, sau đó vang lên giọng của Chu Thanh Thành, “À ừm, cậu ta đang tắm…”
Bíp bíp. Cuộc gọi bị cắt ngang, Tô Trì đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Thanh Thành: Cậu ta đang tắm…
Tô Trì: Ha ha.
Chu Thanh Thành: Quên cầm theo điện thoại. A lô?
Đang bận mài đao, tín hiệu không tốt.
__
(1) Old Maid: 抽乌龟
Old Maid hay Tiềm Ô Quân (潛烏龜) là một trò chơi bài của thời đại Victoria cho hai hoặc nhiều người chơi, người xưa chơi trò này dùng để cá cược người thua sẽ trả tiền đồ uống cho người thắng.
Luật chơi
Thường sẽ có những cọc bài được tạo ra để dùng riêng chơi Old Maid, nhưng trò chơi có thể chơi được bằng một bộ bài Tây. Khi dùng bộ bài Tây, một lá có thể được thêm vào hoặc rút ra, kết quả là sẽ có một lá dư ra (hay còn gọi là lá không có cặp). Lựa chọn thường dùng là rút lá Át (ace) ra hoặc rút lá Q (queen) ra khỏi bộ bài và thêm vào một lá Joker. Người chơi có thể rút lá trên cùng ra khỏi bộ bài trước khi phát bài; nếu dùng cách này, người chơi sẽ không biết lá nào bị dư ra. Lá dư ra sẽ trở thành “old maid,” và ai có nó ở cuối trò chơi sẽ là người thua cuộc.
– —–oOo——