Tô Hồi Ý kinh ngạc sững sờ trước bầu không khí không hiểu ra làm sao này, tại sao cậu không biết hai người này đã và đang làm gì hết vậy?
Nhưng cả hai người này lại còn như là đã nắm chắc chứng cứ gây án của đối phương!
Mày Tô Trì cau lại, “Chú có ý gì.”
Tô Giản Thần có hơi bối rối, nhưng khí thế vẫn không nhường nhịn cứng cổ như cũ, khóe mắt đảo qua vệt đỏ chỗ nọ, “Thì, có phải là anh… bắt nạt cậu ta không?”
“Tôi bắt nạt cậu ta khi nào?”
Tô Giản Thần không đáp, ánh mắt Tô Trì rơi xuống bàn tay của hai người, “Chú buông tay ra trước đi.”
Tô Giản Thần lúc này mới chú ý đến việc mình để lại một vết hằn đỏ vòng trên cổ tay Tô Hồi Ý, hắn nhanh chóng buông tay.
Giọng Tô Trì lạnh nhạt, “Chú ba, giờ chú có thể nói.”
Hiếm khi thấy Tô Giản Thần chần chờ, môi hắn mấp máy một lúc, đột nhiên giơ tay đuổi Tô Hồi Ý ra ngoài, “…cậu đi ra ngoài trước, tôi có việc nói với anh hai.”
Tô Hồi Ý đập cánh giãy nãy, “Tại sao em phải đi ra ngoài chứ, anh ba?”
Cậu mơ hồ cảm thấy mình hẳn là trung tâm sư việc, nhưng mà nghe Tô Trì với Tô Giản Thần nói chuyện một câu cậu cũng không hiểu.
Sao lại thế, chẳng lẽ cậu thật sự là bánh ngọt vô dụng!
Tô Giản Thần không nói lời nào đẩy cậu ra ngoài, “Chuyện của người lớn, con nít con nôi nghe cái gì!”
Ầm! Cửa phòng ngủ đóng lại.
Tô Hồi Ý bị vứt ngoài hành lang, “…”
Cửa phòng đóng kín, từ ngoài cửa không thể nghe thấy gì. Tô Hồi Ý nhún nhún vai, cậu xoay người trở về phòng tắm rửa trước. Đến tắm rửa xong đi ra, cửa phòng Tô Giản Thần đã mở.
Tô Hồi Ý đứng ngay cửa ngó vào bên trong, chỉ có một mình Tô Giản Thần, Tô Trì đã đi rồi.
Cậu thò đầu vào thăm dò, “Anh ba, hai anh nói chuyện xong rồi?”
Tô Giản Thần bị bất ngờ giật mình hết hồn, hắn đột nhiên đứng dậy, tay chân như không biết để đâu, “Ừm…”
“Hai người nói chuyện gì rồi?”
Ánh mắt Tô Giản Thần đóng đinh xuống mặt đất, “Không có liên quan đến cậu.”
Tô Hồi Ý ló đầu, “Ý của anh ba là, anh với anh hai liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó thì vận đến lòng cũng sáng đâm ra cãi nhau?”
Tô Giản Thần, “…”
Tô Giản Thần, “Chỉ là tôi thấy cậu có vết như bị thương, nên tưởng là anh hai đánh cậu. Ban nãy anh đã giải thích rồi, nói là bất cẩn nắm cậu để lại dấu thôi, giờ không còn chuyện gì nữa rồi.”
Tô Hồi Ý ngờ vực, “Thật sao?”
“Không tin cậu đi hỏi anh hai!”
Cậu tạm thời chấp nhận lời giải thích đó, “Anh ba anh yên tâm, anh hai sẽ không ra tay đánh em đâu, ảnh quá lắm là hời hợt châm biếm hai anh em mình mấy câu mà thôi.”
“Tôi biết.” Cổ Tô Giản Thần đỏ cả lên, chẳng biết là đang nghĩ đến điều gì.
Tô Hồi Ý thoáng nhìn thấy dép hắn hơi nhô lên, xem như là đang dùng ngón chân chạm đất. Cậu biết ý chào tạm biệt, “Vậy emđi về trước, anh ba ngủ ngon~”
“Ừm.”
Từ trong phòng Tô Giản Thần lui ra ngoài, Tô Hồi Ý chạy ngay sang phòng của Tô Trì.
Sau khi gõ cửa vang lên hai tiếng, bên trong vọng ra giọng của Tô Trì, “Vào đi.”
Cậu dán mình vào khe cửa trượt vào, “Anh hai…”
Tầm mắt hai người đối diện nhau, người nào đó dời mắt sang chỗ khác.
Lòng nghi ngờ vừa mới dằn xuống của Tô Hồi Ý phút chốc lại treo vút lên thật cao, “Anh hai, sao anh không nhìn em?”
Tô Trì nghe vậy bèn quay lại, dù bận vẫn ung dung nhìn cậu, “Nhìn cậu làm gì, cậu lại muốn biểu diễn tiết mục góp vui à?”
“…” Tô Hồi Ý hơi nghẹn họng. Cậu thay đổi sang chủ đề khác, “Anh với anh ba nói chuyện gì vậy?”
Lời giải thích của Tô Trì giống y như đúc, “Tôi tưởng là chú ba định đánh cậu, ban nãy đã giải quyết hiểu lầm rồi, không còn chuyện gì đâu,”
Lời khai hai bên đồng nhất, lần này cuối cùng thì Tô Hồi Ý cũng tin. Cậu dùng giọng điệu của Vu Hâm Nghiên khuyên nhủ: “Giải tỏa được hiểu lầm là tốt rồi, anh em với nhau thì phải tin tưởng nhau, không nên nghi kỵ nhau.”
Câu nói đó được thốt ra từ trong miệng cậu, độ tin cậy gần như bằng không.
Khóe miệng Tô Trì giật một cái, “Đã thụ giáo.”
Trong phòng chìm vào khoảng im lặng ngắn ngủi. Tô Trì thấy trên cổ tay cậu vẫn còn hằn vệt đỏ, bèn đứng dậy lấy ra một chai dầu hoa hồng trong ngăn kéo phía sau lưng, “Qua đây, tôi bôi cho cậu.”
“Éc.” Tô Hồi Ý chìa tay lết sang, “Dạ vâng ạ.”
Khi hai người sắp kề sát nhau thì Tô Trì bỗng dưng dừng lại. Sau đó tay Tô Hồi Ý chợt nặng, dầu hoa hồng đáp cánh trong tay.
“Tự bôi đi.”
Tô Hồi Ý thán phục trước sự biến thiên của hắn, “Tại sao chứ!”
“Tự cậu không bôi được?”
Tô Hồi Ý đuối lý rút tay về. Nếu như là tự mình bôi, vậy thì cũng không cần phải ở lại trong phòng Tô Trì, tránh cho cả phòng bị mùi.
“Anh hai em về trước.” Cậu cầm chai dầu hoa hồng chuồn về phòng của mình.
Lạch cạch, cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Tô Trì dựa vào đầu giường, ngửa đầu nhắm mắt lại bóp bóp mi tâm.
Kể từ sau khi biết xu hướng tính dục của Tô Hồi Ý, hắn bèn giám sát mấy cậu em mình không để vượt ranh giới, lại không ý thức được mình mới là người tiếp xúc gần nhất.
Chú ba hiểu lầm chắc chắn không phải là tự nhiên liên tưởng, sau này hắn nên chú ý hơn mới được.
Ngày hôm sau ra ngoài đi làm.
Hai người ngồi vào trong xe, Tô Hồi Ý kéo cổ áo, “Hôm nay phải đi gặp chủ tịch của tập đoàn khác, tối hôm qua em bôi thuốc, sáng nay chỉ chỉ khăn lông lau sơ, có khi nào còn mùi không?”
Tô Trì lái xe chạy ra khỏi khu nhà, “Cậu không nghe thấy à?”
“Tự ngửi mãi một mùi thành quen.” Tô Hồi Ý ngước cổ ghé người đến gần Tô Trì, “Anh ngửi giúp em?”
Một bàn tay gạt cậu ra, “Tôi đang lái xe, ngồi yên.”
Tô Hồi Ý ngồi trở lại, “Vậy chờ một lúc nữa đến công ty anh giúp em ngửi thử nhé?”
“Chúng ta đi thẳng đến tập đoàn Tín Duệ luôn.”
“Vậy thì khi tập đoàn Tín Duệ…”
Tô Trì cười gằn, “Cậu cảm thấy có hợp lý không.”
“…” Tô Hồi Ý suy ngẫm trong chốc lát, “Nếu như anh cảm thấy mất phong độ, thì em nhờ Tiểu Tần ngửi giúp em thử, dù sao chỉ ngửi cái thôi, chắc anh ta không để ý đâu.”
“Tô Hồi Ý.” Nhiệt độ bên trong xe đột nhiên giảm xuống.
“Sao nữa ạ?”
“Còn làm phiền tôi lái xe nữa tôi ném cậu ra ngoài.”
Tô Hồi Ý ngậm miệng ngay tức khắc. Cậu làm phiền lái xe khi nào chứ?
Tập đoàn Tín Duệ nằm ở phía Tây thành phố, từ chỗ của Tô gia chạy xe đến xa hơn bình thường chừng mười mấy cây số.
Thời gian hẹn là 9 giờ rưỡi sáng, 8 giờ hai người ra đường, khi đến là vừa đúng 9 giờ 20 phút.
Tiểu Tần đã đứng chờ ở bên hông sảnh tầng trệt từ sớm, trông thấy hai người Tô Trì, cậu ta đứng dậy đi ra đón, “Chủ tịch Tô, trợ lý Tô.”
Tô Trì gật đầu, “Mang đủ hết các tư liệu cần chứ?”
Tiểu Tần, “Đủ hết rồi.”
Có thư ký chủ tịch đứng đón ngay trước cửa thang máy, bốn người đứng trong thang máy.
Thư ký chủ tịch đứng phía trước nói chuyện với Tô Trì, Tô Hồi Ý nhân cơ hội đó nhích đến gần tiểu Tần, nhỏ giọng nói, “Thư ký Tần, trên người tôi có mùi dầu hoa hồng không?”
Tiểu Tần vừa mới nghiêng đầu, Tô Trì đột nhiên quay sang, “Đưa tư liệu cho tôi đi.”
“Vâng ạ.” Tiểu Tần lập tức rụt trở về, tiến lên trước một bước đưa tư liệu tới.
Tô Hồi Ý, “…”
Cửa thang máy mở ra đúng ngay lúc này, ba người theo thư ký đi ra thang máy, đi thẳng về phía phòng tiếp khách.
Tô Hồi Ý chỉ có thể tạm thời buông nỗi lo lắng dành cho dầu hoa hồng đi theo đằng sau Tô Trì.
Tập đoàn Tín Duệ không giống với tập đoàn Tô thị, là một liên doanh được thành lập bởi ba cổ đông lớn, mà trong đó Lệ Hành Trung là cổ đông nắm cổ phần lớn nhất.
Chuyện mà họ cần thương lượng lần này có liên quan đến đấu thầu ở ngoại ô Dung thành, Tô Hồi Ý dự thính toàn bộ quá trình, ngồi dưới ghi chép lại cuộc họp. Trước đó cậu học tài chính và luật, bây giờ tìm hiệu cũng không quá là khó khăn.
Giữa chừng thì điện thoại của Lệ Hành Trung reo lên, buổi thương lương tạm dừng. Tô Trì quay đầu liếc nhìn sang Tô Hồi Ý một cái, ánh mắt rơi vào bản ghi chép ngay ngắn, qua chốc lát lại dời đi.
Buổi thương lượng kết thúc sau một tiếng rưỡi.
Tô Hồi Ý giao lại ghi chép cuộc họp cho Tiểu Tần, tất cả đang chuẩn bị chào tạm biệt, bỗng nhiên Lệ Hành Trung gọi Tô Trì lại, “Ừm này, chủ tịch Tô, chỗ tôi còn chút chuyện riêng muốn nhờ cậu tư vấn, cậu xem có rảnh không?”
“Cũng được.” Khóe mắt Tô Trì đảo qua người nào đó, “Dù sao đến cũng đến rồi.”
Tô Hồi Ý, “…”
Hai vị chủ tịch đi lên văn phòng trên lầu, thư ký của Lệ Hành Trung là Tiểu Khâu bèn dẫn Tô Hồi Ý, Tiểu Tần đến phòng nghỉ ngồi chờ.
Tiểu Khâu chuẩn bị cho hai người một bình trà nước, mấy khay bánh ngọt, ngồi xuống nói chuyện, “Trợ lý Tô mới vào làm hả, trước đó không thấy cậu ở cạnh chủ tịch Tô.”
“Đúng vậy, mới vừa vào làm mấy ngày.”
Tiểu Khâu kinh ngạc, “Mới vừa vào làm đã có thể đi theo chủ tịch Tô làm việc, xem ra cậu rất được coi trọng! Nghe nói người mà chủ tịch Tô thưởng thức thường sẽ có một vài điểm nào đó tương đồng với ngài ấy, không biết hai người có…”
Tô Hồi Ý ngại ngùng, “Bọn tôi có cùng một cha.”
Tiểu Khâu, “……”
Bầu không khí yên tĩnh sau một vài phút đồng hồ, Tiểu Khâu lấy lại tinh thần từ trong chấn động kịch liệt!
Hắn nhìn ngó Tô Hồi Ý đang từng ngụm từng ngụm ăn bánh ngọt trước mặt, cùng với thư ký Tần đang bình tĩnh uống trà bên cạnh, run rẩy tìm chứng cứ, “Là thật sao? Họ Tô không phải là trùng hợp?”
Tô Hồi Ý, “Là thật.”
Tiểu Khâu hít vào một hơi lạnh, “Mới đầu tôi nghe họ còn tưởng chỉ là trùng hợp, bởi tôi thấy mặt mũi hai người không —— xin lỗi tôi không có ý đó! Cho dù là anh em thì cũng có người giống mẹ người giống cha mà.”
“Không sao.” Tô Hồi Ý không hề có chút ngần ngại nào xỏ miếng bánh ngọt cuối cùng, “Tâm hồn bình thường cái nào cũng như nhau, người nhà họ Tô mỗi người mang một lớp đẹp riêng mà~”
Hai người còn lại, “…”
Tiểu Tần đẩy đẩy mắt kính, “Thất sách rồi, đáng lẽ tôi phải nên ghi âm lại cho chủ tịch Tô nghe.”
Tô Hồi Ý ló đầu, “Ảnh nghe xong sẽ mở cờ trong bụng?”
“Không biết. Tôi chỉ muốn nghe thử phân tích bình luận của chủ tịch Tô dành cho đoạn ngôn luận đặc sắc độc nhất vô nhị vừa rồi.”
“…”
Ba người ngồi hàn huyên thêm một lát, đến gần 11 giờ rưỡi thì Tiểu Khâu liếc xem giờ, “Sao chủ tịch Lệ vẫn chưa xong nữa.”
“Tiếp đó hai người còn có lịch trình?”
“Đúng vậy, chủ tịch Lệ hẹn dùng bữa với bạn vào 12 giờ, xin lỗi nhé tôi không tiếp được nữa, phải đi gọi chủ tịch Lệ đây.”
Tiểu Khâu đang đứng dậy, Lệ Hành Trung và Tô Trì từ cửa bước vào.
Ánh mắt Tô Trì dừng trên cái đĩa trống không trước mặt Tô Hồi Ý, hình như khóe miệng đã giật một cái.
Tiểu Khâu tiến lên trước, “Chủ tịch Lệ…”
“Không có chuyện gì, tôi nhớ mà.” Lệ Hành Trung giơ tay lên ngắt ngang lời của hắn, lại xoay sang Tô Trì, “Không ngờ là đã đến giờ này rồi. Thế này đi, buổi trưa chủ tịch Tô có lịch trình không, tôi làm chủ mời dùng một bữa thế nào?”
Rồi hắn bổ sung, “Có điều là tôi còn hẹn một người bạn nữa, cùng là người chung một vòng, nhưng mà không biết chủ tịch Tô ngại hay không.”
Ở những trường hợp chính thức thì Tô Trì vẫn còn rất biết nói tiếng người, “Bạn của chủ tịch Lệ, thì sao tôi phải ngại?”
Lệ Hành Trung cười lớn, “Vậy chúng ta đi!”
Mọi người đi cùng một đường đi thang máy xuống lầu, Tô Trì nghiêng đầu thấp giọng hỏi Tô Hồi Ý, “Một lát nữa cậu còn ăn nổi không?”
Tô Hồi Ý không hiểu, “Tại sao ăn nổi không?”
Vẻ mặt của cậu quá mức là đương nhiên, thế cho nên Tô Trì cũng cảm thấy hợp lẽ thường.
Bầu không khí trong thang máy yên tĩnh, Tô Hồi Ý định ghét sát vào nói gì đó, ý đồ mới sinh ra đã bị ánh mắt của Tô Trì dằn trở về —— giữ đúng khoảng cách cấp trên cấp dưới.
Tô Hồi Ý, “…”
Khi đến tầng trệt cửa thang máy mở ra, Lệ Hành Trung đi đầu thẳng về phía bên hông sảnh, “Người bạn này của tôi thích kết nhiều duyên lành (1), chắc hẳn là cũng muốn kết bạn với chủ tịch Tô.”
“Vậy sao.”
Theo bước chân của tất cả càng gần, khung cảnh trong sảnh lớn cũng từ từ đi vào tầm mắt.
Người đàn ông đang nghiêng người đứng tướng tá cao lớn, quần áo sang trọng, ngh thấy tiếng động bèn quay đầu nhìn lại, để lộ một khuôn mặt nhã nhặn.
Tác giả có lời muốn nói:
(Bánh trôi đang lăn đến gần…)
Tô Trì (lạnh lùng): Nhớ giữ khoảng cách cấp trên cấp dưới với tôi.
(Bánh trôi phanh lại.)
Nhiếp Diệc Hộc: Ồ? Vậy tôi không khách sáo nữa.
Tô Trì: Ý tôi nói là trong thời gian làm việc, giờ không tính.
(Xen ngang vớt lên ——)
__
(1) kết nhiều duyên lành: 广结善缘, quảng kết thiện duyên.
– —–oOo——